Trung tâm Thư viện trường Đại học Thanh Xuân lúc nào cũng kín chỗ. Đây là ngôi trường danh giá bậc nhất trong cả nước, là niềm tự hào của mỗi sĩ tử khi được trúng tuyển vào đây. Ngoài cơ sở vật chất hàng đầu, chất lượng đào tạo cũng thuộc ưu tiên của các doanh nghiệp muốn tuyển dụng nhân sự.
Việt Trinh bước vào phòng, đến bên bàn đăng ký mượn tài liệu. Người thủ thư là một phụ nữ tuổi tầm ngoài ba mươi, đang chăm chú nhìn vào màn hình trước mặt.
— Thưa cô, em gửi lại tài liệu.
Người phụ nữ ngước lên, Việt Trinh rút trong ba lô ra hai cuốn sách đặt lên bàn.
— Em có muốn mượn sách nào khác nữa không?
Thủ thư chiếu mã vạch dán trên góc hai cuốn sách và hỏi.
— Thưa cô, em lần này thì chưa ạ.
Việt Trinh đáp. Tay quét thẻ sinh viên trên máy đọc thẻ để làm thủ tục đã hoàn trả theo quy định.
Trên màn hình máy tính thư viện hiện lên quãng thời gian mượn và hoàn trả hai cuốn sách chuyên ngành hơn ba nghìn trang chỉ có khoảng ba ngày.
— Em đọc hai cuốn này chỉ trong mấy ngày này thôi sao?
Người thủ thư ngạc nhiên hỏi.
— Dạ vâng.
Việt Trinh trả lời, trong lòng hơi thắc mắc.
Người thủ thư nhìn cô chăm chú một vài giây. Rồi nhìn lại thông tin trên màn hình máy tính. Một vài dòng thông tin về cô:
“Nguyễn Việt Trinh - Mã ngành học: QLDA - Số SV: 0010-*********. Nhìn vào số sinh viên, Việt Trinh đang học năm thứ nhất.” Cô ta nhủ thầm:
“Thật không thể tin được… sinh viên năm thứ 1 mà đọc tài liệu chuyên ngành nâng cao, được viết bằng ngôn ngữ quốc tế, chỉ trong thời gian ngắn.”
— Em có muốn đọc thêm một số tài liệu khác không? Tôi sẽ t.ư vấn thêm cho em.
Cô ta hỏi Việt Trinh một cách nhỏ nhẹ, kín đáo.
Việt Trinh khẽ ngước mắt, nhìn sâu vào khuôn mặt ấy, từng cử chỉ, từng ánh nhìn như muốn thăm dò nơi lòng người. Một khoảnh khắc, ý nghĩ thoáng vụt qua: “Vì sao cô ấy lại quan tâm đến mình?” Rồi ý nghĩ ấy trôi đi như sóng nhẹ tan vào bờ. Nàng mỉm cười, nụ cười tươi mà vẫn chừng mực:
— Có ạ… Vậy thì tốt quá, cô giúp em với. Em cảm ơn cô nhiều.
Nhưng trong đáy mắt, vẫn có một làn sóng lặng im. Việt Trinh biết rõ, trên đời này, không phải mọi lời mời gọi đều thuần khiết. “Mỗi cánh cửa mở ra… thường sẽ chờ một cái giá để khép lại.”
Người thủ thư mỉm cười, bàn tay vào nhau trên mặt bàn, nhìn thẳng vào Việt Trinh. Ánh mắt chớp chớp, mang chút gì đó như sương chiều giăng trước hiên nhà:
— Thực ra, thư viện chúng ta có một số đầu sách quý, không bày ở kệ chính… Nếu em thật sự quan tâm, tôi có thể sắp xếp cho em mượn riêng. Nhưng…
Chữ “nhưng” ấy rơi xuống, nhẹ mà nặng, sóng vỗ trong lòng Việt Trinh.
— Mình biết mà…
Cô mỉm cười nhạt trong tâm: “Tiền chăng?”. Cô im lặng, chờ đợi câu tiếp theo.
Người thủ thư hơi nghiêng đầu, giọng nói như cố ý hạ thấp:
— Nhưng những đầu sách ấy thường chỉ dành cho sinh viên năm cuối hoặc nhóm nghiên cứu riêng. Nếu em muốn tiếp cận… cần có chút thiện chí qua lại. Không phải điều khó, chỉ là giúp cô thống kê vài dữ liệu nhỏ, hoặc tham gia một dự án thu thập ý kiến đọc giả. Em thấy sao?
Việt Trinh thoáng cụp mi mắt. Trong khoảnh khắc ấy, cả căn phòng như lặng đi, chỉ còn tiếng quạt thông gió rì rầm trên cao. “Quả nhiên… không có gì là ngẫu nhiên. Một lời mời giúp đỡ, đổi lại là một sự tham gia. Nhưng mục đích thật sự của cô ấy… là gì?”
Nàng ngẩng đầu, nụ cười vẫn nguyên vẹn, nhưng đáy mắt ánh lên chút tinh quang khó lường:
— Ồ, ra là vậy. Em cũng đang muốn tham gia hoạt động của thư viện để học hỏi thêm. Nhưng cô có thể cho em xem trước nội dung dự án ấy không? Em muốn chắc chắn mình làm được rồi mới nhận lời, kẻo lỡ việc của cô.
Câu nói thoạt nghe giản dị, nhưng từng chữ đều để lại lối mở: không từ chối, cũng chẳng vội đồng ý; không gạt bỏ thiện chí, nhưng cũng không trao quyền dẫn dắt.
Người thủ thư thoáng sững lại, rồi khẽ mỉm cười:
— Em cẩn trọng đấy. Tốt, cô thích kiểu sinh viên như vậy. Vậy mai, em qua đây ta nói chuyện kỹ hơn nhé.
Việt Trinh gật đầu, tay đeo lại chiếc balo lên vai.
— Vâng, mai em sẽ qua.
Nhưng khi quay người, bước ra khỏi cửa, trong lòng nàng khẽ nở một nụ cười rất nhạt:
“Thiện chí thật… hay mồi nhử khéo léo? Ngày mai, sẽ rõ.”
Việt Trinh bước đến thang máy. Thư viện nằm trên tầng sáu của tòa nhà chín tầng. Có bốn cầu thang máy bố trí khoảng cách đều tòa nhà. Hai thang máy giữa dành cho giáo viên, sinh viên không thể sử dụng. Hai cái còn lại nằm ở hai góc cuối tòa nhà. Mỗi chiếc cách xa nhau một khoảng cách đáng kể. Một kiểu bố trí phòng bị rủi ro hỏa hoạn theo tiêu chuẩn kỹ thuật.
Chính giữa tòa nhà mở ra một khoảng không hình bầu dục rộng mênh mang, tựa như giếng trời khổng lồ. Tầng trệt dựng một khối đa giác bằng kính trong suốt, mặt kính hắt ánh sáng phản quang ánh nắng từ mái vòm kính tối màu trên cao rót xuống, dịu dàng trải khắp bốn bề, khiến toàn bộ không gian luôn sáng rõ, mà không oi bức như khí trời ngoài kia. Bất kỳ ai khi bước vào tòa nhà cũng phải thầm thán phục đẳng cấp của Đại học Thanh Xuân, khi thấy được sự bề thế và tiện nghi của cơ sở vật chất tại đây.
Chưa kể hai bên khoảng không ấy, được bố trí các dải cầu thang cuốn tự động chạy song song, một lên một xuống, nhẫn nại xoay vòng từ tầng trệt lên đến tầng cao nhất. Chúng chuyển động chậm rãi, chỉ thích hợp cho những ai di chuyển giữa các tầng liền kề. Còn như Việt Trinh, muốn xuống tận tầng một, thì vẫn phải chọn thang máy, bằng không sẽ tốn không ít thời gian.
Đèn thang máy báo dừng tại tầng sáu, cánh cửa mở ra, tiếng cười nói xôn xao bên trong, bốn nam một nữ nhí nhố trêu nghẹo nhau. Việt Trinh quay người bước đi không vào bên trong. Cô vốn không thích chỗ đông người, huống chi nhìn cảnh đám người ngả ngớn đó cô càng thấy phản cảm. Bỗng một người gọi to khi thấy bóng cô đang quay đi:
— Trinh… em không vào à?
Giọng nam gọi rặt theo và nhoài ra ngoài theo cô, mặc cho đám người bên trong đang ngớ người trước hành động của người kia. Cô gái trong thang máy cũng chạy với theo:
— Ơ kìa, Văn Quyền… anh đi đâu đó?
Việt Trinh lặng thinh không đáp, từ tốn đi về phía cầu thang cuốn đằng xa. Cô biết người con gái kia… đó là Hạ Lan, cô bạn sang chảnh cùng lớp với cô. Còn nam nhân kia thì cô vốn không quen, nhưng chẳng hiểu sao biết tên cô. Nhưng cô lãnh đạm không quan tâm. Cô đã quen với việc những người xa lạ khác biết cô dù cô không biết họ là ai.
Nam sinh viên kia vội vã sải bước, chỉ một thoáng đã kịp song song với Việt Trinh. Hạ Lan lẽo đẽo theo sau, ánh mắt mở to đầy kinh ngạc, chẳng hiểu sao hắn ta bỗng dưng bô bô giữa hành lang tĩnh lặng.
— Việt Trinh, em không nhận ra anh sao?
Tiếng hắn bật ra rõ ràng, vang vọng trong không gian trống trải. Đằng xa, đám bạn khi nãy đã từ thang máy bước ra, tụm lại một góc, ánh mắt soi mói như xem một vở kịch sắp mở màn.
Việt Trinh không ngoái đầu, cũng chẳng buồn đáp. Bước chân cô vẫn đều đặn, tiếng gót giày gõ nhịp trên sàn đá hoa cương lạnh lẽo. Nam nhân thấy vậy càng nóng ruột, liền tăng tốc, xoay người chặn lối, hắn giữ tay cô, khiến cô buộc phải dừng lại.
— Anh là người ở sân bóng hôm nọ… lỡ đá quả bóng suýt trúng em, nhớ không?
Việt Trinh khẽ nhíu mày, nét mặt thoáng vẻ khó chịu. Hắn ta đứng ngay trước mặt, chẳng cao hơn cô là bao, dáng vẻ xốc xáo đến lố bịch. Cô giật lại tay mình khỏi hắn, giọng lạnh buốt:
— Làm gì đấy? Quen biết gì mà xấn xổ như vậy?
Tiếng nói của cô vang lên, giòn và sắc, dội thẳng vào bức tường hành lang, khiến không khí như đóng băng một thoáng. Đám người đứng xa kia bật cười khúc khích, cố nén nhưng càng thêm rõ rệt.
Sắc mặt Văn Quyền lập tức sượng lại, như bị ai đó vả thẳng vào lòng tự trọng. Hắn nghiêng đầu, ném một ánh nhìn sắc như dao về phía đám người đang cười, khóe môi co giật, chỉ hận không thể nuốt sống bọn chúng. Rồi hắn quay lại, cố gượng cười, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng thì một giọng khác đã chen ngang.
Hạ Lan bước đến, gót giày gõ cộp cộp trên sàn, ngón tay đỏ hồng một màu sơn sành điệu trên móng, chỉ thẳng trước mặt Việt Trinh, gằn giọng:
— Này! Mày ăn nói khệnh khạng nhỉ, Việt Trinh!
Không gian trong hành lang như đặc quánh lại. Tiếng cười khúc khích kia vừa tắt, thay bằng ánh nhìn chờ đợi, háo hức như lửa nhen.
Việt Trinh chậm rãi liếc nhìn, ánh mắt quét qua ngón tay Hạ Lan đang chĩa sát mặt mình. Cô ta mặc một chiếc áo croptop màu trắng bằng vải mềm, cố tình thả quai áo ngang vai theo cách khiêu gợi nhất, bên dưới mặc chiếc quần short giả váy chữ A kẻ caro trông rất kệch cỡm, giống như mặc đồ ngủ đến trường lúc này vậy. Tiểu thư không ra tiểu thư, thể thao không ra thể thao. Việt Trinh nhếch mép, rồi nhẹ nhàng cất giọng nói, không cao nhưng lạnh đến rợn người:
— Bỏ tay xuống. Nếu không tay mày không còn để mà chỉ trỏ lần nữa đâu.
Hạ Lan khựng lại, đôi mắt lóe lên tia tức giận, gương mặt trang điểm kỹ càng nay đã sầm xuống. Văn Quyền đưa tay cản, giọng lúng túng:
— Thôi Lan, đừng…
Nhưng đã muộn. Hạ Lan hất mạnh tay hắn, bước lên một bước, mùi nước hoa nồng nặc tràn vào khoảng cách giữa hai người:
— Cái thái độ đó, mày nghĩ mày hơn ai? Lúc nào cũng vênh váo! Mày giỏi làm được gì thì làm đi cho tao xem.
Tiếng giày đám bạn Hạ Lan đằng xa nhúc nhích, tất cả trố mắt, có kẻ nhanh tay rút điện thoại sẵn sàng ghi lại một trận ồn ào bất cứ lúc nào.
Một tiếng thét xé ngang hành lang vang vọng như xé toạc màn tĩnh lặng. Chỉ trong chớp mắt, cổ tay Hạ Lan đã bị bẻ gập trong lòng bàn tay Việt Trinh. Tiếng răng nghiến của Hạ Lan vang lên, khuôn mặt luôn trang điểm để xinh đẹp nhất biến dạng thành một khối méo mó đầy đau đớn, thân người cô ta vặn xoắn theo phản xạ, gần như sụp xuống sàn.
Văn Quyền đưa tay ra tóm lấy cánh tay Việt Trinh, bóp mạnh để giải thoát cho Hạ Lan. Hắn tin với sức lực của nam nhi bản thân, sẽ xử lý một cách nhanh chóng. Hắn gằn lên lộ vẻ cục súc:
— Buông Hạ Lan ra!
Lời còn chưa dứt, tiếng hét của hắn cũng vang lên, còn lớn hơn cả tiếng gào của Hạ Lan khi nãy. Cánh tay hắn bị bẻ gập về sau một góc không tưởng, khớp vai phát ra tiếng “rắc” lạnh buốt. Toàn thân hắn khựng lại, quỳ rạp xuống nền gạch, miệng há hốc, cổ ngửa hẳn ra sau, mắt trợn trừng như vừa bị rút hết hơi thở.
Thì ra Việt Trinh đã buông Hạ Lan khiến cô ta ngồi bệt luôn tại chỗ. Rồi nhanh như cắt, tay phải của cô đã nắm chặt lấy bắp tay Văn Quyền, chỉ một động tác xoay người, cô đã ở sau lưng hắn, khiến cả cánh tay hắn bị vặn hẳn ra sau, tay trái cô túm lấy mảng tóc hắn, kéo đầu ngửa hẳn lên trời. Một chân cô quét mạnh vào kheo chân hắn, tiếng “phịch” khô khốc vang lên, Văn Quyền khuỵu gối, mồm hắn há hốc như cố đớp lấy ít không khí còn xót lại vào cuống họng.
Hành lang như đóng băng tất cả. Đám bạn Văn Quyền đứng xem sững sờ, không ai dám động đậy. Hạ Lan ngồi chồm hỗm dưới đất, bất chấp cô ta đang ăn mặc ngắn ngủn đến thế nào, tay còn lại ôm cổ tay bị Việt Trinh bẻ gập vừa xong, miệng rên rỉ.
Việt Trinh đưa cái nhìn sang cô ta, ánh mắt sắc như dao, giọng nói bật ra khẽ khàng nhưng lạnh lẽo đến gai sống lưng:
— Cút.
Chỉ một từ mà cả khoảng không vang dội. Mọi người từ các phòng xung quanh đã ùa ra trải dài khắp hành lang. Cả giáo viên lẫn sinh viên nhốn nháo trước cảnh Việt Trinh khiến Văn Quyền và Hạ Lan quằn quại. Tiếng tí tách chụp hình của điện thoại vang lên dồn dập không dứt. Văn Quyền bị túm tóc không thể cử động đành phó mặc tất cả. Hạ Lan thì đỡ hơn, cố đưa cổ tay đau đớn cùng cánh tay còn lại che chắn trước mặt, lê lết lủi thủi rời xa.
Việt Trinh cũng chẳng thể vui vẻ, cô dúi mạnh Văn Quyền về phía trước khiến hắn nằm xấp mặt xuống sàn, rồi cũng bước vội vàng giữa con mắt kinh ngạc của mọi người dọc hành lang hướng theo.
Một tiếng nói đanh thép sau lưng cất lên khiến cô khựng lại:
— Nguyễn Việt Trinh… em đứng lại đó cho tôi.
Việt Trinh quay lại nhìn theo hướng âm thanh phát ra… rồi lắp bắp: