Cửa quán cà phê khẽ bật mở, một cô gái trạc tuổi Việt Trinh bước vào. Trên người là chiếc sơ mi đã thấm mồ hôi, lưng đeo chiếc balo to sụ, nặng trĩu. Cô tiến nhanh đến quầy, giọng nói vội vã:
– Cho em mười hai ly trà sữa, bảy ly latte, thêm năm cà phê đen mang đi ạ.
Nhân viên thoáng khựng lại, rồi mỉm cười:
– Bên mình làm hơi lâu đấy, bạn chờ được không?
– Tầm bao lâu vậy chị? – cô gái lưỡng lự hỏi.
– Khoảng mười phút.
– Vâng, vậy chị làm giúp em nhé, em đang gấp.
– Bạn sang bàn kia ngồi chờ, khi nào xong mình sẽ báo.
Cô gái cười gượng, lắc đầu:
– Thôi, em đứng ở đây cũng được. Để nhường chỗ cho khách khác còn có chỗ ngồi.
Nói rồi, cô nép sang một bên tường gần cửa ra vào, đặt chiếc balo xuống đất. Chỉ một tiếng bụp khẽ vang cũng đủ khiến người ta hình dung sức nặng mà nó chứa.
Điện thoại trong túi rung lên. Cô vội vàng bước ra ngoài nghe máy. Việt Trinh ngồi gần cửa, dù không cố tình, vẫn nghe rõ từng lời trong cuộc gọi.
– Tao đây, đang chờ lấy hàng. Giao xong đơn này tao được thêm bốn chục. Nhớ để ý nhóm xem có đơn nào quanh trường thì nhận hộ tao, báo lại nhé. Tao chỉ chạy được buổi sáng thôi, chiều phải vào lớp, không nhận thêm được. Sáng giờ chưa kịp ăn gì, bù lại cũng kiếm được trăm hai mươi lăm rồi. Tí về kí túc xá úp tạm gói mì rồi lên lớp tiếp. Thế nhé, tao bận, gọi sau…
Kết thúc cuộc gọi, cô nhét vội điện thoại vào túi, trở vào trong quán, tiếp tục đứng lặng lẽ chờ.
Nghe đoạn đối thoại, Việt Trinh bất giác hướng ánh nhìn theo cô. Một nữ sinh làm thêm nghề shipper, nai lưng chạy từng đơn hàng để xoay xở chi phí. Ánh mắt Trinh khẽ hạ xuống cốc bạc sỉu trước mặt mình. Bỗng nhiên, cô thấy ngại ngùng. Chỉ một ly nước đơn giản thôi, cũng đã bằng nửa ngày công lao động của người kia. Cuộc sống quả thật lắm nỗi chênh vênh, mỗi người một hoàn cảnh.
Trong đầu Trinh chợt hiện về đầu tiên nhập học cấp ba. Hôm ấy, anh trao cho cô hai tấm thẻ ngân hàng – một xanh, một đen.
Anh dặn:
“Nếu mua những thứ thường ngày thì dùng thẻ xanh. Còn thẻ đen, chỉ khi thật cần thiết, số tiền quá lớn mới dùng đến.”
Ba năm trôi qua, Trinh chưa từng một lần chạm tới chiếc thẻ màu đen ấy.
Bản tính cô vốn cần kiệm, ghét xa hoa. Không son phấn, không quần áo cầu kỳ – mọi thứ chỉ vừa đủ.
Hầu như cô chẳng bao giờ chủ động đi mua sắm. Quần áo có được phần nhiều là bạn bè của “người đó” tặng.
Mỗi lần họ rủ đi chọn đồ, Trinh chỉ mỉm cười lắc đầu, khéo léo từ chối.
Ngay cả khi chính anh mua cho, nếu cô đã cảm thấy mình có đủ, cô tuyệt đối không muốn nhận thêm thứ dư thừa nào.
Trong tủ quần áo của cô, chẳng có lấy một chiếc váy đúng nghĩa.
Ngoài bộ váy đồng phục cấp ba bắt buộc, cô chưa bao giờ để lộ đôi chân trần trước đám đông. Không phải vì cô mặc cảm, ngược lại, dáng vóc của cô thường khiến các cô gái, bạn bè của anh thẳng thắn thừa nhận ghen tị.
Chỉ là, cô vốn kín đáo. Nhưng ở trước mặt anh, mọi sự dè dặt dường như tan biến. Cô có thể vô tư mặc quần short, thoải mái khoe đôi chân mình mà chẳng chút bận tâm anh nhìn nhận ra sao.
Không ít lần, cô còn bắt anh phải bóp chân cho đến khi bản thân thoải mái quá mà thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Như vậy, nếu buộc phải mặc váy, cô luôn chọn một chiếc quần tất đen để kèm theo.
Cao gót đối với Trinh là một khái niệm xa lạ. Cô không biết đi, cũng chẳng sở hữu nổi một đôi.
Thậm chí vào những dịp dạ hội ở trường cấp ba, khi các bạn xúng xính trong muôn kiểu váy lộng lẫy, thì cô vẫn chỉ lặng lẽ mặc đồng phục đến tham dự – giản dị đến mức nhiều bạn bè nghĩ cô không có đầu óc thời trang.
Khái niệm thời trang đối với cô luôn rất giản đơn: thoải mái nhất, nhưng cũng phải kín đáo nhất. Đến hiện tại, hầu hết quần áo của cô đều do một người bạn của anh thiết kế riêng, dựa trên số đo chuẩn xác.
Những bộ trang phục ấy không có nhãn mác, chẳng mang thương hiệu, cũng không lặp lại với bất kỳ ai khác.
Cô chưa bao giờ quan tâm đến ánh nhìn của người đời, càng không chạy theo những trào lưu nhất thời. Chỉ cần khoác lên người một bộ đồ khiến bản thân thấy kín đáo, vừa vặn, thoải mái, và không phô trương — với cô thế là đủ.
Cô gái shipper đứng tựa lưng vào bức tường ngay cửa ra vào, vô tình đối diện thẳng với Việt Trinh. Còn Trinh, như thói quen, luôn chọn vị trí quay mặt ra cửa mỗi khi ngồi. Điều đó mang lại cho cô cảm giác chủ động trong mọi tình huống. Thói quen ấy, thực ra được bắt nguồn từ “người đó”. Anh cũng vậy—luôn ngồi hướng ra cửa, và trước khi rời đi, anh sẽ bao quát một lượt xung quanh, bảo đảm không để sót lại bất cứ thứ gì.
Lúc này, Việt Trinh mới có dịp quan sát kỹ hơn. Cô gái không phấn son, không trang điểm, gương mặt mộc mạc, trang phục đơn giản đến mức bình thường. Chiếc quần jeans đã bạc màu theo năm tháng, đôi giày thể thao lấm bụi đường. Ở góc nghiêng, gương mặt ấy lại toát lên nét dễ thương rất riêng, không cần tô vẽ.
Điều khiến Trinh chú ý nhất chính là chiếc balo sau lưng cô gái. Nó phồng căng, nặng trĩu như balo của những người leo núi, tựa hồ có thể chứa cả một phần đời sống bên trong. Vậy mà cô gái với thân hình nhỏ nhắn ấy vẫn gồng gánh nhẹ nhàng, thật đáng nể..
Thời gian chậm rãi trôi, điện thoại của cô gái lại reo vang. Không rõ đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy cô luống cuống xin lỗi, giọng vội vã hứa sẽ giao hàng ngay. Kết thúc cuộc trò chuyện, cô không dám quay sang thúc giục nhân viên pha chế, chỉ lặng lẽ đứng chờ, ánh mắt dán vào quầy như sợ mất phần.
Ngước nhìn đồng hồ, Việt Trinh khẽ hít một hơi, rồi đứng dậy khoác balo. Cô quay sang gọi khẽ:
– Bạn ơi, bạn ngồi tạm chỗ này nhé. Chỗ này ít người để ý, chắc chẳng ai ngồi đâu. Tớ đi rồi.
Cô gái kia thoáng giật mình, ánh mắt ngỡ ngàng trước lời đề nghị bất ngờ. Sau một thoáng, cô cúi đầu cảm ơn, nụ cười gượng gạo nhưng chân thành.
Trinh chỉ mỉm cười đáp lại, rồi bước ra khỏi quán.
Bên ngoài, chiếc xe tacxi chưa tới, nhưng cô vẫn muốn ra ngoài để hít thở.
Gặp gỡ thoáng qua với hình bóng ấy khiến tâm trạng cô chùng lại, xen lẫn chút bâng khuâng khó tả.
Và có lẽ, ra ngoài lúc này là cách duy nhất để tìm cho mình một cảm xúc nhẹ nhàng hơn.
Việt Trinh đứng nép mình bên gốc cây rợp bóng ngay cổng trường. Một lúc sau, cô gái shipper cũng bước ra khỏi quán, hai tay lỉnh kỉnh đầy túi đồ uống. Chiếc ba lô cao quá đầu người.
Khi ngang qua, cả hai khẽ cúi đầu chào nhau. Dáng cô gái nhanh nhẹn, thoăn thoắt tiến vào sân trường, để lại trong lòng Trinh một thiện cảm khó lý giải.
Chắc cô ấy đang giao đồ cho ai trong trường.
Trinh mỉm cười..
Ánh mắt vô thức dõi theo bóng dáng ấy, Trinh chợt nhận ra có vật gì đó trên mặt đất. Cô vội bước tới nhặt lên — một chiếc ví. Mở ra, bên trong lộ rõ tấm thẻ sinh viên năm hai với gương mặt chính là cô gái shipper ban nãy. - “Lê Yến Nhi - sinh viên khoa Đầu tư - Đại học Thanh Xuân”
Cô ta học trường mình sao?
Không chút ngần ngại, Trinh cất tiếng gọi, chạy theo:
– Này bạn gì Yến Nhi ơi, ví của bạn này!
Cô gái quay phắt lại, ngỡ ngàng, hấp tấp chạy lại. Thấy chiếc ví trên tay Việt Trinh, cô bối rối không tin được sao lại ở đây.
Hai tay cô đang vướng chặt túi đồ, cứ nâng lên hạ xuống một cách luống cuống.
Hành động của cô vụng về đến mắc cười, không thể đặt xuống đất, cũng chẳng biết để đâu.
- Chắc balo mình bị rách mất rồi - Mặt cô ngại ngùng.
- Thôi được rồi, bạn đưa mình cầm hộ mấy túi đồ cho, rồi kiếm tra balo xem
Cô gái cuống quýt cám ơn, cẩn thẩn trao cho Việt Trinh mấy cái túi
Cầm trên tay, Việt Trinh thấy cũng khá nặng, vậy mà cô ấy vẫn có thể chạy băng băng cùng với chiếc balo khổng lồ trên lưng.
Đưa được hết đồ trên tay cho Việt Trinh, cô gái tháo chiếc balo khỏi vai, đặt xuống đất.
Ngay khi balo được mở ra, Trinh thoáng giật mình. Bên trong lộ ra đủ loại đồ ăn vặt, hộp cơm, chai nước chen chúc, nặng trĩu. Vải balo đã cũ sờn, nhiều chỗ rách được khâu lại chằng chịt.
Ngó nghiêng góc cạnh chiếc ba lô mọi mặt, Cuối cùng cũng phát hiện ra..Bên dưới ngăn ngoài cùng, chiếc khoá đã bị hỏng,mép lộ rõ một vết khâu chạy dài, chỉ đã bục
Có lẽ chính vì lớp chỉ bung mà chiếc ví mới rơi mất.
Đúng lúc này một tiếng còi vang lên đằng sau, cả hai quay lại nhìn.
Một chiếc xe oto cảnh sát đang tiến chầm chậm vào trong sân trường, Việt Trinh và cô gái đang líu díu đứng giữa sân.
Một dự cảm chẳng lành hiện lên trong trí óc Việt Trinh.
**************************
Ca phẫu thuật của Hưng Duy kéo dài thêm hơn một giờ. Những công đoạn cuối cùng – khâu vết thương và xử lý hậu phẫu – cậu giao lại cho ê-kíp.
Thân thể rã rời, bước chân loạng choạng, Hưng Duy gỡ khẩu trang, ngẩng đầu nhìn ra đám người đứng ngoài phòng mổ, khẽ thều thào:
“Các vị giúp tôi hoàn tất nốt thủ tục… Mã Zero kết thúc.”
Người trực Monitor lập tức nhấn nút trên đồng hồ đang đeo ở cổ tay, giọng Viện phó Thu Hồng nhanh chóng phát ra:
– Đã xong chưa?
– Ca mổ hoàn tất. Cậu ấy đang rời phòng, – Người trực đáp.
Ngay lập tức, bên ngoài hành lang rơi vào im lặng. Không ai lên tiếng, mỗi người đều tự động bắt tay vào phần việc của mình một cách thuần thục. Vài nhân viên nhanh chóng tiến vào phòng, thực hiện khử khuẩn, sát trùng. Khi đi ngang qua Hưng Duy, họ chỉ gật đầu lặng lẽ rồi lập tức vào trong.
Đèn báo trên cửa Phòng phẫu thuật vụt tắt.
Thiết bị trên cổ tay bảo vệ dọc hành lang đồng loạt rung lên, màn hình hiển thị tín hiệu xanh. Từ bộ đàm vang tiếng thông báo dứt khoát:
– Mã Zero kết thúc. Nhắc lại, Mã Zero kết thúc.
Nhanh chóng, toàn bộ lực lượng bảo vệ rút lui theo trật tự.
Trương Ngọc đưa bước theo Hưng Duy. Qua cánh cửa Viện phó Thu Hồng rời đi lúc nãy, một thang máy chờ sẵn. Hệ thống quét nhận diện gương mặt, cửa mở ra, cả hai bước vào.
Nút thang máy tầng tám sáng lên.
Trong khoang thang máy, Hưng Duy nhắm nghiền mắt, gương mặt bầu bĩnh, mập mạp trở nên nhợt nhạt, dáng người siêu vẹo, tựa cả lưng vào vách, mồ hôi vã ra ướt đẫm. Trương Ngọc tháo lớp nylon khỏi chiếc khăn, vội vàng lau mặt và cổ cho cậu. Hơi lạnh từ khăn dường như giúp cậu dịu lại đôi chút. Mi mắt hé mở, khóe môi nhếch lên nụ cười méo xệch.
Cô nghiêng đầu, đỡ lấy cánh tay nặng trĩu của Hưng Duy choàng qua vai mình, khẽ thì thầm:
“Dựa vào em đi… Anh kiệt sức rồi.”
Hưng Duy khẽ gục vào người cô, đôi mắt từ từ khép chặt.
Một người nặng gần 100kg như anh, vậy mà Trương Ngọc vẫn có thể đỡ được anh không biến sắc, chứng tỏ thể lực rất giỏi.
Cửa thang máy mở ra. Viện phó Thu Hồng và hai nam nhân nữa đã đứng sẵn cùng một chiếc xe lăn. Tất cả nhanh chóng dìu Hưng Duy ngồi xuống, rồi đẩy dọc hành lang dài tĩnh lặng.
Cửa một căn phòng được mở ra. Rất nhanh cậu ta được đưa vào đó.