Mật Mã Zero

Chương 10



Việt Trinh lặng lẽ kéo khẩu trang che nửa khuôn mặt, bước lên thang cuốn xuống dần tầng trệt. Sau sự việc vừa rồi, cô trở thành tâm điểm bàn tán của giới sinh viên. Thậm chí có người đang nói về cô, không hề biết nhân vật chính đang đứng ngay cạnh mình.

Tai cô nghe đủ mọi lời bàn: khen có, chê có. Phần đông xem đoạn video trên mạng đều chẳng biết cô là ai, chỉ biết rõ hai kẻ bị đánh – vốn là “cậu ấm, cô chiêu” thường ngày hay khoe khoang, ỷ thế gia đình.

Không ít người khoái trá, cho rằng cô đã cho Hạ Lan và Văn Quyền một bài học thích đáng. Nhưng cũng có không ít ý kiến dè dặt:

- Chọc vào tổ kiến lửa rồi… với gia thế của hai kẻ kia, liệu cô có yên ổn không?

Có người còn kháo nhau cô có thể bị kỷ luật, thậm chí đuổi học.

Vài kẻ bi quan hơn, đoán già đoán non:

- Nếu gia đình họ muốn làm lớn chuyện, công an chắc chắn sẽ vào cuộc. – y hệt những gì cô chủ nhiệm Hậu đã cảnh báo.

Việt Trinh khẽ thở dài:

- Phiền phức thật.

Trong đầu cô thoáng nghĩ lại: nếu như Văn Quyền không động tay vào người cô, có lẽ sự việc đã không đến mức này. Nhưng đời trớ trêu, điều cô ghét nhất, hắn lại làm. Chạm vào cơ thể cô – điều cấm kỵ. Thế nên, đến tận bây giờ, từ sâu trong lòng, cô vẫn không thấy chút hối hận.

Bởi trên đời này, chỉ có một người đàn ông duy nhất có thể làm điều đó với cô.

Bước chân ngập ngừng, Việt Trinh lấy điện thoại ra. Lần thứ năm trong ngày, ngón tay cô dừng lại ở cái tên “Xoài Non”.

Nhiều lần muốn gọi, nhưng rồi lại không dám ấn nút. Cô lưỡng lự, không biết mở lời thế nào về chuyện vừa xảy ra…

Cuối cùng, chiếc điện thoại lại được cất vào túi.

Ra đến sân trường, cô tháo khẩu trang, ngửa mặt hít một hơi dài để xua đi căng thẳng. Tâm trí chỉ muốn hét thật to cho sảng khoái… nhưng tiếc rằng, chẳng thể làm vậy.

Đeo lại khẩu trang, cô bỗng chợt nghĩ:

- Mình có làm gì sai đâu mà phải trốn tránh? Thế này chẳng phải tự biến mình thành kẻ hèn yếu sao?
Nghĩ vậy, Việt Trinh tháo bỏ khẩu trang, để gương mặt hiện ra dưới ánh nắng.

Quả nhiên, chỉ ít lâu sau, nhiều ánh mắt nhận ra cô. Có người huýt sáo từ xa, có người gọi tên cô, giơ tay chữ V – biểu tượng chiến thắng. Có vài sinh viên còn chạy tới xin chữ ký, cô cũng không né tránh mà vui vẻ ký tặng.

Nhưng bên cạnh đó, cũng có ánh nhìn e dè. Một vài bạn học cùng lớp vừa thấy cô liền lảng đi. Họ không sợ cô – mà sợ hai kẻ từng bị cô hạ gục.

Thấy thái độ dè chừng của họ, Việt Trinh chỉ cười trừ, chẳng bận tâm chấp nhặt.

Ký ức bất chợt đưa cô trở lại những ngày đầu nhập học. Khi ấy, cô từng là đối tượng theo đuổi của không ít nam sinh: kẻ có chút nhan sắc, kẻ mang dáng vẻ công tử nhà giàu…

Nhưng trong mắt cô, tất cả đều chỉ là phù phiếm.

Hoa, quà trong các dịp ngày lễ, cô từ chối thẳng thừng, ngay trước mặt bất kỳ ai dám trao. Nếu ai nhờ người gửi hộ, món quà ấy lập tức bị cô ném thẳng vào sọt rác gần nhất.

Cô chưa từng quan tâm hay đoái hoài đến tâm trạng của những kẻ bị từ chối. Cũng từ đó, biệt danh “Người tuyết” bắt đầu bám lấy cô – lạnh lùng, vô cảm, xa cách với tất cả.

Việt Trinh không có bạn, đúng hơn là không muốn có bạn.

Với nam sinh, cô chẳng tin vào thứ gọi là “tình bạn khác giới” – trong mắt cô, nó chỉ là lớp vỏ ngụy trang cho những ý đồ tán tỉnh rắc rối, phí phạm thời gian.

Còn với nữ sinh thì sao? Cô cũng chẳng có nổi một mối thân tình nào. Bởi đơn giản, phụ nữ phức tạp hơn đàn ông nhiều. Sự nổi bật quá mức về vóc dáng và nhan sắc khiến cô trở thành cái gai trong mắt họ. Không ai muốn làm bạn, chỉ để rồi trở thành cái nền mờ nhạt cho ánh hào quang của cô tỏa sáng trong môi trường Đại học Thanh Xuân này.

Và cứ thế, suốt hơn nửa năm đầu tiên của đời sinh viên, Việt Trinh đã trôi qua trong thế giới riêng khép kín của mình – lặng lẽ, kiêu hãnh, như một bức tượng băng lạnh giá đứng giữa đám đông ồn ã.

Nhắc tới Hạ Lan, cô ta cùng lớp chuyên ngành với cô. Cô ta cũng chưa từng xích mích đến nỗi để có lý do phải tỏ thái độ gay gắt với như hôm nay. Nếu mọi chuyện không bắt đầu từ tên nam sinh Văn Quyền..

Đại học Thanh Xuân có cơ sở vật chất cũng như trang thiết bị thể thao rất đầy đủ.

Thời gian này, Việt Trinh bắt đầu học bộ môn Thể chất theo lịch trình học kỳ.

Địa điểm học trên sân vận động liên hiệp của trường.

Tuy được tính là một bộ môn Thể chất, nhưng sẽ có ba giáo viên chuyên môn khác nhau phụ trách: Điền kinh, bơi lội, võ thuật.

Điền kinh sẽ là mục đầu tiên trong bộ môn cô phải học, nội dung là chạy sức bền 500m hỗn hợp

Ngày đầu tiên ra sân tập, ai cũng nhìn nhau lạ lẫm vì đồng phục thể dục, khác hẳn quần áo tự do như ngày thường.

Đám nữ sinh đa số trở thành đối tượng trêu đùa của các nam sinh, tiếng cười nói râm ran vang động cả một góc sân vận động.

Việt Trinh đã thay đồ xong, cô lững thững cầm chai nước rảo đôi chân dài trên đường Piste. Bộ đồ thể thao bó sát càng làm tôn vóc dáng của cô.

Một số nam sinh trong lớp thấy bóng dáng cô đằng xa đã túm tụm bình luận..

Còn 15 phút nữa mới vào tiết thể dục, cô vận động chân tay làm công tác khởi động, đám nam sinh càng lân la tiến gần một cách rụt rè. Thế nhưng chúng sớm giật lùi khi gặp ánh mắt sắc lạnh của cô ném ra.

Sân vận động lúc này rất nhộn nhịp, nhiều lớp chia nhau mỗi khu một khoảng không gian riêng.

Ở giữa sân bóng còn có 5-6 tốp nam sinh chuyền bóng ngắn theo nhóm.

Khởi động xong, cô quyết định chạy chậm một vòng quanh sân để làm nóng cơ thể.

Việt Trinh đang chạy chậm quanh sân, từng nhịp chân đều đặn, hơi thở nhịp nhàng. Dáng chạy thẳng, gọn gàng và mạnh mẽ khiến không ít ánh mắt phải dõi theo.

Cô vừa chạy được nửa vòng thì ở đoạn đường trước mặt, một nhóm nữ sinh tụ tập ồn ào. Người nổi bật nhất

chính là Hạ Lan, dáng vẻ cô ta lúc nào cũng thế, luôn phải tỏ ra rực rỡ hơn hẳn những bạn nữ khác.

Cả nhóm Hạ Lan đang hò reo cổ vũ một nhóm nam sinh trong sân bóng. Việt Trinh không bận tâm, tiếp tục chạy qua.

Thấy Việt Trinh tiến lại gần, một cô gái liếc mắt, nụ cười nửa miệng hiện rõ. Cô ta huých khuỷu tay vào vai Hạ Lan bên cạnh, cố tình nói đủ lớn để Việt Trinh nghe thấy:

– Ồ, “Người tuyết” của lớp ta kìa. Chạy thế kia mà cũng tính là khởi động à? Chắc lát nữa chạy tiếp sức thì cả đội ngồi đợi cô ta về quá.

Đám bạn xung quanh phá lên cười. Hạ Lan cũng khẽ nhếch môi, mắt ánh lên vẻ khinh khỉnh. Cô ta bỗng rút điện thoại, hướng về phía đôi giày Việt Trinh đang chạy rồi chụp một cách rõ nét.

Một cô gái nhìn vào điện thoại của Hạ Lan rồi lẩm bẩm:

– Nhìn đôi giày của cô ta mà xem… không hiểu thời trang của hãng nào luôn á.

Hạ Lan bắt đầu rêu rao, gọi cả nhóm lại:

– Các người, nếu ai biết đôi giày cô ta đang đi là hãng nào, đoán đúng tôi sẽ thưởng hai triệu ngay, không chần chừ. Cấm chụp hình rồi tra cứu trên mạng.

Cả nhóm xúm tụm lại, nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại của Hạ Lan để xem đôi giày của Việt Trinh. Sau một hồi ngẫm nghĩ, tất cả vẫn không thể nào đoán ra được đó là sản phẩm thời trang của hãng nào.

Cuối cùng, họ chốt lại để Hạ Lan công khai. Miệng Hạ Lan cũng méo xệch, cô ta soi xét mãi nãy giờ vẫn chưa tìm ra. Bất giác, cả nhóm phải đưa ảnh đôi giày lên mạng. Kết quả, cũng chẳng tra ra được thông tin gì.

Hạ Lan chốt hạ một câu:

– Giày không có thông tin gì trên mạng… chứng tỏ đồ nhà quê.

Cả bọn phá lên cười hùa theo ủng hộ.

Việt Trinh không hề dừng lại, ánh mắt sắc lạnh thoáng lướt qua, coi như không nghe thấy.

Nhưng khi cô vừa chạy được một đoạn, vài tiếng hò la thất thanh vang lên phía sau. Một quả bóng, không biết ai đá tới, đang bay thẳng vào lưng cô.

Đám người la hét lúc này tin chắc thân thể cô sẽ ăn trọn quả bóng.

Một người cố chạy lại gần phía Việt Trinh, hô to:
– Em gái ơi, coi chừng bóng đằng sau!

Việt Trinh dừng bước, thoáng nghiêng người. Không cần quay lại, chỉ một cánh tay trái giơ lên, lòng bàn tay đã đỡ gọn quả bóng sút căng. Lực cánh tay mạnh kinh người.

Thả quả bóng xuống, Việt Trinh tiếp tục chạy. Nam sinh kia để mặc quả bóng trên đất, trong tiếng la ó của nhóm bạn giục mang bóng vào sân.

Nam sinh chạy vụt theo Việt Trinh, chốc lát đã vượt qua mặt cô. Hắn há hốc mồm khi thấy gương mặt Việt Trinh ẩn hiện sau làn tóc phất phơ trong từng bước chạy.

– Em gái, em giỏi thật đấy. Né quả bóng mà không thèm quay lại nhìn. Lại còn xinh xắn thế này nữa cơ chứ!

Nghe mấy câu thốt ra từ miệng hắn, Việt Trinh chẳng thèm đoái hoài, tỉnh bơ tiếp tục việc chạy bộ dang dở.

Hắn chạy song song với cô một đoạn, mắt cứ dán vào khuôn mặt bên cạnh, khiến Việt Trinh cau mày khó chịu.

Theo sau được một lúc nữa, hắn dừng lại, chống gối thở hồng hộc, nhìn bóng dáng cô lạnh lùng khuất xa dần. Hắn mỉm cười quỷ dị.

Thất thểu đi lại về phía sân bóng, lúc gần đến nơi nhóm bạn đang đứng, một giọng nói lanh lảnh thét lên từ xa:

– Văn Quyền! Anh đang làm cái trò quái quỷ gì vậy?

Nghe rõ, nhưng hắn chẳng thèm quay lại, bởi hắn biết đó là Hạ Lan. Mặc kệ cảm xúc của cô ta.

Điều hắn thật sự bận tâm bây giờ là việc khác.

Đó là cô gái chạy bộ ngoài kia. Vẻ mặt lạnh lùng của cô đã kích thích bản tính chinh phục trong hắn.