Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 453: Cố gắng hoàn thành KPI (34)



Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Tiên Vu Kiên bị Cố Trì nói cho cả kinh cứng họng.

 

Bọn họ chỉ vỏn vẹn hai ngàn mấy chiến lực ——

 

Đi tập kích vương đô của người ta ư???

 

Nhìn Tiên Vu Kiên có vẻ mắt choáng váng, Cố Trì cười khẩy một tiếng đầy khinh miệt: "Thập Ô lần này muốn thừa dịp nội bộ nước Canh tự lo không xong, phòng bị ải Vĩnh Cố suy yếu lại vừa mất 'Quận thủ Lũng Vũ' tân nhiệm, sĩ khí bị đả kích, muốn một hơi chiếm lấy ải hiểm..."

 

Thế tất sẽ chuẩn bị đầy đủ.

 

Thậm chí là dốc toàn bộ lực lượng tinh nhuệ!

 

Phòng bị vương đô tuyệt đối là lúc trống trải nhất, lúc này không đâm thẳng vào tim bọn họ một nhát, vậy phải đợi đến bao giờ? Nếu may mắn, bọn họ có thể tàn sát toàn bộ vương đô, đối với nội bộ Thập Ô chính là một đòn nặng nề!

 

Một khi Thập Ô nổi loạn...

 

Bước tiến xua binh nam hạ nhất định sẽ bị rối loạn.

 

Cho dù cuối cùng ải Vĩnh Cố thất thủ, quận Lũng Vũ rơi vào tay giặc, nhưng nếu hành động này có thể trì hoãn thời gian cho các quận huyện biên giới cũng là tốt.

 

Tóm lại, không lỗ!

 

Tiên Vu Kiên nhíu mày: "Hành động này quá mạo hiểm..."

 

Nếu phòng bị vương đô sai lệch so với dự đoán của Cố Trì, người ta vẫn còn giữ lại không ít tinh nhuệ thủ đại bản doanh, hai ngàn mấy người bọn họ đi tập kích vương đô chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới. Hơn nữa, bọn họ còn có một Tước Đầu khó chơi chính là vương tử của Thập Ô.

 

Cố Trì hỏi cậu ta: "Cậu sợ chết?"

 

Tiên Vu Kiên vẫn tốt tính đáp lại: "Không phải sợ chết, nếu có thể giáng đòn nặng nề vào Thập Ô, ta chết cũng không tiếc."

 

Cố Trì nói: "Vậy thì được rồi."

 

Nói rồi ánh mắt rơi xuống chủ công Thẩm Đường.

 

Người ngoài có lẽ sẽ cho rằng anh ta đưa mắt dò hỏi ý kiến chủ công, nhưng trên thực tế, anh ta và chủ công tâm linh tương thông.

 

Đánh!

 

Phá tan sào huyệt của Thập Ô!

 

Thẩm Đường trước đó còn muốn dùng biện pháp "mưa dầm thấm đất", để Thập Ô chia rẽ từ bên trong, đã người ta không uống rượu mời lại muốn uống rượu phạt, vậy thì không thể thiếu một số thủ đoạn tàn nhẫn đẫm máu. Dọc đường dọn dẹp lính quèn đẩy trụ, sờ đến sào huyệt phá tan trụ chính của nó.

 

Thẩm Đường cụp mắt, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, lông mày nhíu chặt, dường như đang cân nhắc.

 

Không khí nghiêm nghị khắc nghiệt, một lúc sau, Thẩm Đường nói: "Tử Cố, hạ lệnh toàn quân chỉnh đốn một ngày, ngày mai lên đường."

 

Tiên Vu Kiên há to miệng, thấy nét mặt chủ công kiên định, đành chắp tay lĩnh mệnh, dõng dạc nói: "Tuân lệnh."

 

Thẩm Đường: "Một đường giết qua!"

 

Thẩm Đường cười khẩy bổ sung, nói: "Ta ngược lại muốn xem, Thập Ô còn bao nhiêu người đủ cho chúng ta giết!"

 

Trong tay bọn họ có bản đồ bố phòng của Thập Ô.

 

Vật này mang lại ưu thế quá lớn. Các bộ lạc như sao trời rải rác trên mảnh đất rộng lớn của Thập Ô, địch nhân không có thứ như vệ tinh định vị, muốn bắt được Thẩm Đường di chuyển như rắn, trừ phi là con giun trong bụng cô.

 

Đợi Tiên Vu Kiên lui xuống, Cố Trì hỏi cô.

 

"Chủ công thật sự muốn đại khai sát giới?"

 

Thẩm Đường cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Dù sao cũng là người một nhà, nói khoác một chút cũng không phạm pháp..."

 

Đại khai sát giới có phần khoa trương.

 

Tuyến đường tiến quân dễ bị lộ.

 

Nhưng Thẩm Đường cũng không phải người thích tay không trở về.

 

Mấy bộ lạc trên đường hành quân, cô phải chiếm lấy.

 

Kế hoạch chia rẽ các vương tử Thập Ô không thể bỏ dở giữa chừng, đây cũng là thời cơ tốt để tiêu hao binh lực của Thập Ô.

 

Cho đến hiện tại, Thập Ô vẫn chưa phát hiện ra thân phận thật sự của Thẩm Đường, diện tình nghi vẫn tập trung trong nội bộ.

 

"Chuyện này nói với Tiên Đăng một tiếng..."

 

Thẩm Đường không chắc chắn thái độ của Khương Thắng.

 

Nếu Khương Thắng phản đối, chuyện này sẽ rất khó khăn.

 

Nhưng ngoài dự đoán, Khương Thắng không hề phản đối, thậm chí còn có vẻ vui mừng, ông nói: "Hoàn thiện đạo văn sĩ, cần phải tự tay chém đầu của một vị vua xuống. Chủ công có hùng tâm tráng chí bình định Thập Ô, chắc hẳn cũng sẽ không tiếc một cái đầu."

 

Văn sĩ văn tâm, võ đức sung mãn. Thẩm Đường đã đánh giá thấp chấp nhất và quyết tâm hoàn thiện đạo văn sĩ của Khương Thắng.

 

Cô nghe nói lời ấy, bật cười lớn.

 

"Dĩ nhiên là không tiếc, nếu có cơ hội, ta sẽ tự tay áp giải người này, đưa cổ hắn đến dưới kiếm Tiên Đăng." Dừng một chút, cô nói tiếp, "Giả như chúng ta bị bức đến đường cùng, thật sự lâm vào tuyệt cảnh, ta nguyện trợ giúp Tiên Đăng một tay bước lên mây xanh."

 

Đồng tử Khương Thắng rung động.

 

Liếc mắt thấy vẻ mặt của Cố Trì, ông cũng vô cùng kinh ngạc.

 

Trong lòng ông đã có cân nhắc.

 

Trịnh trọng nói: "Sẽ không có ngày đó."

 

Khương Thắng và Cố Trì bước ra khỏi trướng bạt tạm thời.

 

Bất chợt nói một câu không đầu không đuôi.

 

"Kỳ Nguyên Lương thua không oan."

 

Khát khao được tin tưởng là bản năng của mỗi thuộc hạ.

 

Mặc dù Khương Thắng không có nhu cầu được "tin tưởng" một cách b*nh h**n như Kỳ Thiện, nhưng cũng hơi lo lắng, mà lời nói của Thẩm Đường hôm nay đã khiến ông hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ, thậm chí còn khiến ông kinh ngạc đến mức nhất thời không nói nên lời. Thái độ thẳng thắn như vậy, sao có thể không vui mừng?

 

Quân tử chân thành hiếm có trên đời.

 

Cố Trì không nhịn được nói: "Kỳ Nguyên Lương có thua hay không, Trì không biết. Chỉ biết nếu cậu ta biết được những lời chủ công nói với ngài hôm nay, chắc chắn sẽ tức đến mất hết lý trí."

 

Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó.

 

Khóe môi Khương Thắng nhếch lên một độ cong vui vẻ.

 

Nói: "Lão phu sẽ nói chuyện này với hắn."

 

Nói là nói chuyện, thực chất là khoe khoang.

 

Tốt nhất là một lần duy nhất khiến Kỳ bất thiện tức chết.

 

Đêm ngày hôm sau.

 

Đại quân của Thẩm Đường đã khôi phục nguyên khí.

 

Cô ước tính lại lộ trình, gọi thủ lĩnh lưu dân trong khe núi đến, thông báo vị trí và thời gian dự kiến bộ lạc tiếp theo sẽ bị tấn công, thủ lĩnh lưu dân chỉ cần đến giải quyết tốt hậu quả vào thời điểm đó là được. Lương thực dự trữ của hai bộ lạc trước sau, đủ cho nhóm lưu dân trong khe núi này vượt qua mùa đông lạnh giá, sống đến mùa thu năm sau, còn có dư lương để phát triển thế lực cơ sở, đủ để đứng vững.

 

Thủ lĩnh lưu dân liên tục đáp ứng.

 

Hắn lại tham lam nói: "Vậy bước tiếp theo lang chủ..."

 

Hắn nhìn ra, mục tiêu của Thẩm Đường tuyệt đối không chỉ đơn giản là một bộ lạc. Nếu đã vậy, tại sao bọn họ không đi theo sau mông cô kiếm chút lợi lộc? Thẩm Đường buồn cười: "Tặng thêm một kho lương thực của bộ lạc nữa đã là tận tình tận nghĩa..."

 

Nói bóng gió, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.

 

Dưới ánh mắt đầy sát ý của Thẩm Đường, thủ lĩnh lưu dân toát mồ hôi lạnh ròng ròng cúi đầu, sống lưng lạnh toát.

 

Đại quân khoác lên mình màn đêm xuất phát từ đầu kia của khe núi, dọc đường chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa, tiếng bước chân cùng tiếng kim loại va chạm của những bộ giáp lạnh lẽo. Thẩm Đường ngồi trên Mô-tơ, cau mày, giữa hàng lông mày là nỗi lo lắng rầu rĩ không sao xóa nhòa.

 

Bởi vì——

 

Cách đó không lâu, Lâm Phong đã tìm đến cô.

 

Xin cô mười hộ vệ.

 

Vừa nghe yêu cầu, Thẩm Đường đã biết cô nàng muốn làm gì.

 

"Muội có cách tìm được mục tiêu?"

 

Lâm Phong gật đầu.

 

"Nắm chắc được bao nhiêu phần?"

 

Lâm Phong đáp: "Năm phần."

 

Trước đó bọn người Cố Trì không tìm được bản thể, không chỉ bởi vì thân xác tên Tước Đầu này ngăn cách linh khí thiên địa, mà còn bởi vì thân xác này thuộc về kẻ thứ ba, còn bọn họ muốn tìm là Tước Đầu, ngôn linh tìm kiếm thông thường không có tác dụng.

 

Thẩm Đường nói: "Quá thấp, ta có thể phái người khác đi."

 

Lâm Phong khăng khăng: "Học trò muốn tự tay giết hắn!"

 

Khương Thắng nghe thấy động tĩnh liền lại gần, lo lắng nói: "Đại quân chỉ còn lương thực cho bảy ngày, cho dù có chủ công hỗ trợ, cũng chỉ có thể kéo dài thêm vài ngày, nếu không kịp quay lại..."

 

Thẩm Đường giơ tay ngăn ông lại.

 

Nói: "Việc này không thành vấn đề."

 

Lương thực của đại quân có thể bổ sung từ những bộ lạc bị đánh chiếm.

 

Thời gian rất dư dả.

 

Cô lo lắng cho Lâm Phong.

 

Nếu chẳng may bại lộ hành tung, bên cạnh cô nàng chỉ có ít người như vậy, e rằng sẽ bỏ mạng ở Thập Ô.

 

Đối với điều này, câu trả lời của Lâm Phong vô cùng kiên định.

 

"Học trò là đệ tử đắc ý của 'Tam kiệt nước Chử'."

 

"Thầy khi còn trẻ từng chinh chiến Bắc Mạc rạng danh, ta nguyện noi theo!"