Cố Trì không cần hồi tưởng lại tấm bản đồ bố phòng biên cương phía Bắc cũng nhớ rõ địa hình phụ cận, con đường này là bọn họ đặc biệt chọn lựa —— phải biết rằng việc an trí các bộ lạc Thập Ô đều có điều kiện, phụ cận chắc chắn phải có nguồn nước dồi dào, tài nguyên phong phú cung cấp cho bò dê ngựa ăn, có một số lá chắn thiên nhiên chống lại dã thú hoặc cảnh báo trước kẻ địch —— vùng phụ cận này lại không phải, tương đối cằn cỗi hẻo lánh.
Đừng nói là con mồi, ngay cả nguồn nước cũng không dễ tìm.
Khả năng bộ lạc Thập Ô cắm rễ ở đây rất nhỏ, đồng thời, cũng có thể giảm khả năng hành quân của mình bị phát hiện.
Khương Thắng phỏng đoán: "Chẳng lẽ là lưu dân?"
Thực phẩm là tài nguyên khan hiếm, sư nhiều cháo ít. Giống như thứ dân trên đại lục mất nhà cửa ruộng vườn trở thành lưu dân, tầng lớp thấp kém của Thập Ô mất đi đồng cỏ để sinh sống cũng sẽ bị trục xuất trở thành lưu dân. Kẻ trước dễ dàng tụ tập thành thảo khấu, kẻ sau cũng vậy.
Cố Trì nói: "Đa phần là vậy."
Thẩm Đường: "Thám thính lại rồi báo."
Chờ binh lính rời đi, Thẩm Đường hỏi hai người: "Chúng ta có thể vòng qua khe núi này, đi đường khác không?"
Khương Thắng: "Cũng không phải là không được, nhưng một khi đi đường vòng, thế tất sẽ phải đi qua khu vực chăn thả của một bộ lạc lớn, chúng ta rất dễ bị phát hiện. Cho dù may mắn không xảy ra một chút sai sót nào, cũng phải tốn thêm một ngày rưỡi so với con đường trong khe núi này."
Bất kể nhìn từ góc độ nào, hành quân theo kế hoạch đã định là tốt nhất, trừ khi trong khe núi có mai phục. Với địa thế của nó, đối phương có thể đã sớm phát hiện ra dấu vết của bọn họ.
Cố Trì hỏi: "Chủ công lo lắng những người trong khe núi kia?"
Thẩm Đường gật đầu, gương mặt trẻ trung có chút không đành lòng, cô nói: "Nếu mượn đường từ khe núi, những người ẩn náu trong khe núi này sẽ không thể giữ lại. Mục tiêu của chúng ta là các bộ lạc lớn nhỏ của Thập Ô, đối với một đám lưu dân không nhà không cửa..."
Mặc dù đã liên tiếp tiêu diệt ba bộ lạc, trên tay dính máu hơn vạn người, nhưng Thẩm Đường không cảm thấy mình có thể tước đoạt mạng sống của bất kỳ ai vô tội vạ. Lưu dân và kẻ địch, vẫn có chút khác biệt. Cố Trì hiểu được mâu thuẫn tinh tế trong lòng cô.
Cười nói: "Biết đâu không phải lưu dân mà là phục binh thì sao."
Thẩm Đường: "..."
Cố Vọng Triều, huynh còn có thể có chút nguyên tắc nào không?
Cố Trì lại tỏ vẻ vô tội, anh ta thân là thuộc hạ, dựa theo tâm tư của chủ công mà "gió chiều nào che chiều ấy", việc này có thể gọi là vô nguyên tắc sao?
Thẩm Đường quay mặt đi: "...Trước tiên hãy điều tra rõ ràng đã."
Đám ông lớn cứ làm nũng với cô, thật cay mắt.
Không lâu sau, chim trinh sát của lính do thám bay về, tiện thể còn mang theo một tên thám tử lén lút, bị trói gô giải đến trước mặt Thẩm Đường. Chưa đến gần đã dùng thứ ngôn ngữ thông dụng khá vụng về nói: "Đừng trói ta, ta là lương dân mà..."
"Thành thật một chút, nếu không thì giết ngươi."
Từ Thuyên không khách khí đá vào sau đầu gối hắn.
Người này khuỵu gối quỳ sụp xuống đất.
Tiếng bịch nặng nề vang lên, nghe đến phát đau cả đầu gối.
Cố Trì nghe thấy người này thầm nghĩ: 【Con nhỏ này dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, ra tay cũng thật tàn nhẫn.】
Xen lẫn trong đó còn có những lời nhận xét vóc dáng của Từ Thuyên.
Cố Trì: "..."
May mà hắn không nói ra miệng, nếu không với tính khí của Từ Thuyên, e rằng gã đã bị vặn gãy cổ rồi.
Từ Thuyên lạnh lùng nói: "Lảng vảng gần doanh trại quân ta, dòm trước ngó sau, sao lại là lương dân?"
Người nọ rụt cổ lại.
Tròng mắt đảo quanh quan sát bốn phía.
Thẩm Đường nói: "Vọng Triều, làm phiền huynh rồi."
Cố Trì chắp tay đáp: "Vâng."
Tên bị bắt thầm khó hiểu, nhìn Cố Trì tiến lên, nhanh chóng mất đi ý thức, nhưng ngay sau đó lại tỉnh táo lại, chỉ thấy bóng lưng Cố Trì quay trở về vị trí cũ. Hắn ta đã nhiều năm bôn ba khắp nơi, kiến thức rộng rãi, mơ hồ đoán được điều gì đó.
Thanh niên vẻ ngoài xanh xao, ốm yếu này chắc chắn là văn sĩ văn tâm...
Vừa rồi mình đã bị anh ta tra hỏi.
Nghĩ đến đây, hắn ta cảm thấy ánh mắt Cố Trì nhìn mình như hai mũi tên lạnh lẽo sắc bén, sống lưng không khỏi lạnh toát.
Cố Trì ghé tai Thẩm Đường thì thầm một hồi lâu.
Tên bị bắt này thật sự không phải là nhân vật quan trọng gì, chỉ là tên lính tiền trạm được nhóm lưu dân trong khe núi phái ra dò la tin tức.
Bản chức của hắn ta là thương nhân chuyên buôn lậu đầu cơ trục lợi. Hắn ta nghe nói công việc này tuy nguy hiểm nhưng lợi nhuận cũng rất cao.
Vì kế sinh nhai của cả gia đình, hắn ta bèn liều lĩnh mạo hiểm.
Lúc mới vào nghề, hắn gặp không ít vấp ngã lao đao, suýt mất mạng vài lần.
Sau đó làm ăn nhiều, hắn cũng thiết lập mối quan hệ với một vài bộ lạc lớn nhỏ, lại thêm bản tính khéo léo, sẵn sàng chi tiền duy trì các mối quan hệ, việc buôn bán ngày càng phát đạt, tích lũy được khối tài sản kếch xù, trở thành đại phú hào trong vùng.
Nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Nửa năm trước, hắn ta nhân lúc nội loạn nước Canh, thu gom một lượng lớn hàng từ những kẻ buôn muối lậu, chuẩn bị buôn lậu sang Thập Ô. Lúc đến là từng thùng muối khối, lúc đi cũng là từng thùng vàng bạc khoáng thạch, rồi hắn gặp phải vận hạn.
Hắn bị lưu dân trong địa phận Thập Ô cướp bóc.
Bị mắc kẹt trong khe núi hơn một tháng.
Ngày nào cũng bị khinh miệt, đánh đập.
Những việc nặng nhọc, bẩn thỉu nhất đều giao cho hắn ta làm.
Hôm nay, tháp canh trong khe núi phát hiện ra dấu vết của nhóm người Thẩm Đường, không chắc là một nhóm lưu dân khác hay là quân tinh nhuệ đến tiêu diệt bọn họ, bèn phái ra vài tên xui xẻo, trong đó có thương nhân bị bắt này. Trước kia, trọng lượng của hắn còn nặng hơn cả chiều cao, trải qua những ngày tháng khổ cực, cả người gầy đi mấy vòng, ba lớp cằm cũng biến thành hai lớp đáng thương. Đầu tóc rối bù, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
Thẩm Đường hỏi: "Ngươi buôn lậu muối?"
Tên buôn lậu muối biết rõ mình chỉ là một người bình thường, bị văn sĩ văn tâm để mắt tới, đừng nói đến những bí mật nhỏ như thân phận bối cảnh, e là ngay cả việc hắn thích mặc khố màu gì cũng bị nắm rõ.
Một khi nói dối, kết cục có thể là mất đầu.
Hắn đành thành thật gật đầu: "Ta đi đường quận Lũng Vũ và phía tây Thập Ô... Nhưng ta chỉ thành thật bán muối, tuyệt đối không mua bán áo giáp binh khí, ta, ta cũng không dám."
Buôn lậu muối là trọng tội, nhưng nhẹ hơn nhiều so với việc mua bán áo giáp.
"Vì sao lại là phía tây Thập Ô?"
Tên buôn lậu muối đáp: "Phía tây Thập Ô hẻo lánh, đường lại khó đi, nguy hiểm càng nhiều, một hòm muối đến đó có thể lời gấp đôi."
Đi một chuyến có thể kiếm được nhiều hơn.
Thẩm Đường lại hỏi: "Ngươi biết tình hình trong khe núi bao nhiêu?"
Tên buôn lậu muối cũng không dám thêm mắm dặm muối.
Đúng như suy đoán ban đầu, hơn nghìn người trong khe núi đều là lưu dân Thập Ô, có thù oán sống chết với các bộ lạc lớn. Cộng thêm các bộ lạc lân cận phong tỏa, cuộc sống của họ càng thêm nghèo khổ, cứ cách vài hôm lại có người suy nhược chết đói.
Thanh niên trai tráng có thể tham gia chiến đấu nhiều nhất cũng chỉ hơn trăm người.
"Lưu dân quy mô nghìn người, chỉ có hơn trăm thanh niên trai tráng?"
Thẩm Đường nghi ngờ tỷ lệ này.
Tên buôn lậu muối thở dài: "Chỉ có chừng đó người có thể ăn."
Những người còn lại không có gì ăn, chỉ có thể cùng với người già, phụ nữ và trẻ em miễn cưỡng ăn một chút, duy trì trạng thái không chết đói mà thôi.
Tên buôn lậu muối là tù binh cấp thấp nhất thì càng thảm hơn.
Mỗi ngày chỉ được vài miếng thức ăn khô cứng, ôi thiu, không nhìn ra màu sắc ban đầu, một chút nước đục ngầu. Có thể sống đến bây giờ, tất cả đều nhờ vào lớp mỡ tích trữ trên người trước kia. Thêm một hai tháng nữa, nếu không gầy trơ xương thì cũng hưởng dương bốn mươi lăm tuổi.
Bây giờ bị bắt...
Có lẽ chỉ còn sống được vài nén nhang.
Ai ngờ——
"Ngươi nói những người trong khe núi này rất căm hận các bộ lạc khác của Thập Ô?" Thiếu niên dung mạo diễm lệ ngồi trên ghế đầu trầm ngâm một lúc, ánh mắt sắc bén không giống người ở độ tuổi này: "Hận đến mức nào? Có hận đến mức muốn diệt cả nhà họ, cam tâm bị người ta sai khiến, bán mạng hay không?"