Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 440: Cố gắng hoàn thành KPI (21)





Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

"Đầu quân cho Thập Ô? Không thể chứ..." Trong ấn tượng cố hữu của Thẩm Đường, những văn sĩ văn tâm này vẫn rất có liêm sỉ, không đến mức giúp đỡ ngoại tộc tàn hại đồng bào ruột thịt, nhưng nghĩ lại, suy nghĩ của cô chưa chắc đã đúng.

 

Trăm nước giao tranh gần hai trăm năm, một đời người nếu sống lâu, bình quân có thể đổi hơn hai quốc tịch. Bối cảnh xã hội hỗn loạn như vậy, điểm mấu chốt dù có kiên cường đến đâu cũng sẽ bị chiến tranh và hiện thực chà đạp hết lần này đến lần khác. Theo lời của Khương Thắng, vị đại gia chịu chi này tuy có tài năng hơn người, nhưng lại vướng phải chữ "nghèo" nên không thể phát huy, mấy chục năm sống trong u uất...

 

Rất có thể ông ta vì được một vị quyền quý nào đó của Thập Ô trọng dụng mà quy thuận, việc này không liên quan đến lập trường hay chủng tộc.

 

Chỉ là "kẻ sĩ chết vì tri kỷ" mà thôi.

 

Vừa mới nảy ra ý nghĩ này, liền nghe Khương Thắng tiếp lời: "Chưa chắc là không thể, tiền của Thập Ô khá dễ lừa."

 

Thẩm Đường: "..."

 

Vô liêm sỉ đến vậy sao???

 

Khương Thắng nào quan tâm bạn bè này vì lý do gì đến Thập Ô vung tiền, ông chỉ lo lắng đối phương sẽ trở thành vật cản đường của mình.

 

Chỉ cần bên này không để lộ tin tức, bên Thập Ô có nghĩ nát óc cũng không đoán ra được. Nhưng mà...

 

Vị bạn bè kia rất quen thuộc với Khương Thắng.

 

Khó đảm bảo ông ấy sẽ không phát hiện ra manh mối...

 

Rồi từ đó lần theo dấu vết, tìm ra tung tích của bọn họ.

 

Khương Thắng nói ra nỗi lo lắng của mình, chủ công nhà ông cùng ấm thuốc kia cũng theo đó biến sắc. Cố Trì đang định đề nghị để Khương Thắng ngồi chơi xơi nước, những hành động tiếp theo có thể không ra tay thì đừng ra tay, Thẩm Đường lại rất lạc quan nói: "Việc này không sao."

 

Vị đại gia chịu chi kia đầu quân cho quyền quý Thập Ô chỉ là suy đoán của bọn họ, biết đâu người ta chỉ đến khai thác khoáng sản thì sao.

 

Lui một bước, nếu người ta thật sự đầu quân cho Thập Ô, khả năng được giao nhiệm vụ điều tra chính xác vụ án diệt tộc của bộ lạc là bao nhiêu? Lại lui thêm một bước nữa, nếu Thẩm Đường thật sự xui xẻo đến mức bị vị đại gia kia tóm được đuôi cáo, thì đó cũng là chuyện của rất lâu sau rồi nhỉ? Trong thời đại không có liên lạc tức thời và giám sát vệ tinh này, còn muốn bắt được một đội ngũ chạy loạn trên vùng đất hoang vu mênh mông?

 

Còn về việc ôm cây đợi thỏ ... Chỉ cần không hành động theo lẽ thường, di chuyển đủ linh hoạt, thì sẽ không ai rình được cô.

 

"...Nếu thật sự xui xẻo gặp phải, giết là được. Ta không tin Thập Ô lại tin tưởng ông ta đến mức để ông ta đốt kho bạc quốc gia."

 

Khi Thẩm Đường nói lời này, trong lòng có chút chua xót. Trên đời này có nhiều người giàu như vậy, tại sao không thể thêm cô nữa?

 

Cố Trì nói: "Dù vậy, vẫn phải cẩn thận."

 

Thẩm Đường: "Đương nhiên rồi."

 

Trả lại mảnh vàng hình tam giác cho người may mắn kia, ân cần hỏi han thương binh, cho ăn hết nồi súp gà tâm hồn này đến súp gà khác, nhìn thấy vẻ mặt cảm động biết ơn của đám thương binh, Thẩm Đường vô cùng hài lòng trở về. Đến cửa trại thương binh, cô còn không quên dặn dò vị thầy thuốc phụ trách bằng giọng nói tất cả thương binh đều có thể nghe thấy, hãy chăm sóc tốt cho họ, nhấn mạnh —— thức ăn đầy đủ, thuốc men đầy đủ, chỉ cần họ sống sót.

 

Đương nhiên, còn có một số vấn đề chi tiết.

 

Chuyện này thì không nói to.

 

Cô kéo vị thầy thuốc phụ trách vào một góc rồi dặn dò.

 

Lần này mang theo gần một nửa là nữ binh. Trước khi đầu quân cho Thẩm Đường, bọn họ đều xuất thân nghèo khó, từ khi có ký ức đến giờ chưa được ăn mấy bữa no, ai nấy đều bị suy dinh dưỡng. Sau khi vào doanh trại mới được cung cấp đầy đủ lương thực, nuôi dưỡng gần như bình thường mới tăng cường huấn luyện thống nhất cường độ cao. Ít nhiều đều mắc bệnh tiềm ẩn, ví dụ như kinh nguyệt không đều.

 

Tuy rằng trước sinh tử, đây chỉ là bệnh vặt, nhưng tâm nguyện của Thẩm Đường là cùng bọn họ tranh giành một con đường sống trên chiến trường, ngày tháng sau này còn dài. Vì vậy, loại bệnh này cũng cần chú ý, không thể tùy tiện hủy hoại thân thể.

 

Thầy thuốc chủ quản vừa nghe vừa gật đầu.

 

"Những lời căn dặn của chủ công, đều đã ghi nhớ."

 

Thật ra, dù Thẩm Đường không dặn dò, Bạch Tố cũng sẽ quan tâm đến việc này. Trong khả năng quân phí cho phép, sẽ trích một phần dự toán điều dưỡng khí huyết cho binh sĩ. Tuy tỷ lệ không nhiều, hiệu quả cũng khó nói, nhưng thái độ vẫn phải thể hiện rõ ràng.

 

Thẩm Đường lúc này mới yên tâm trở về.

 

Theo bọn họ rời khỏi, các binh sĩ trong doanh trại thương binh mới thở phào nhẹ nhõm, thu lại vẻ mặt nghiêm nghị căng thẳng, nét mặt có hồi tưởng, có khâm phục, có cảm động... Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ chủ công lại đích thân đến doanh trại thương binh đầy máu me hôi tanh này.

 

Thực ra, chủ công không ghét bỏ bọn họ là gánh nặng, còn lệnh cho các thầy thuốc chăm sóc, cung cấp đầy đủ thức ăn dược liệu, đã khiến bọn họ vô cùng cảm kích. Phải biết rằng ở trên chiến trường, lương thực và dược liệu quý giá như vàng, đều phải ưu tiên cho những tinh binh trong số các tinh binh.

 

Còn thương binh?

 

Vết thương chỉ được xử lý qua loa, cho chút thuốc, sau đó phó mặc cho số phận. Mạng lớn sống sót được thì tốt, không sống sót được thì xử lý tại chỗ, còn tiết kiệm được một miệng ăn.

 

Vì vậy, thương vong trên chiến trường chính diện thường ít hơn hậu chiến tranh kết thúc.

 

Nhưng chủ công của bọn họ thì khác.

 

Không lâu sau, thậm chí có thể nghe thấy tiếng ai đó không kìm nén được thút thít, nhưng không ai cười nhạo bọn họ.

 

Thực ra, bọn họ cũng rất muốn khóc.

 

"Mẹ kiếp, liều mạng như vậy cũng đáng giá!"

 

Một thương binh nằm đó đấm xuống tấm chiếu rơm.

 

Hắn là người Kỳ Thiện mua được từ tay người môi giới khi xuống núi, cũng là bộ khúc theo Thẩm Đường sớm nhất. Đối với cuộc đời u ám của hắn, sống chỉ là để sống, theo chân đánh trận cũng chỉ là để kiếm miếng cơm manh áo, không có mục tiêu lý tưởng gì cả.

 

Thời buổi này, sống được ngày nào hay ngày đó.

 

Nhưng tình cảnh vừa rồi lại khiến hắn bỗng nhiên tức ngực, chua xót, tràn ngập một loại cảm xúc kỳ lạ không nói nên lời. Dưới loại cảm xúc này, hắn thậm chí còn có một loại xúc động mãnh liệt. Nếu lúc này Thẩm quân gặp nguy hiểm, hắn chắc chắn sẽ không chút do dự dùng thân mình để đỡ.

 

Dần dần có người nhỏ giọng hưởng ứng.

 

Từng tiếng lòng truyền vào tai Cố Trì.

 

Anh ta không khỏi thán phục thủ đoạn thu phục lòng người của chủ công nhà mình, thực sự đã nắm bắt được những binh sĩ này.

 

Thủ đoạn này nói ra thì đơn giản.

 

Nhưng người thực sự làm được lại rất ít.

 

Là chủ công, có ai lại hạ mình xuống như vậy, dùng tấm lòng chân thành để quan tâm đến những người ở tầng lớp thấp nhất chứ?

 

Vì vậy, Thẩm Đường chỉ có một.

 

"Hơi đói rồi, Tiên Đăng và Vọng Triều có muốn ở lại dùng bữa không?" Thẩm Đường cảm thấy dạ dày của mình ngày càng to, mỗi bữa đều phải ăn hết mấy thùng cơm. Thùng cơm này đầy ắp, đủ cho một gia đình ba người bình thường ăn ba bữa _(:з」∠)_

 

Nhưng với Thẩm Đường vẫn còn lâu mới đủ.

 

Lúc đầu cô còn hơi ngại ngùng——

 

Mình đúng là đầu thai từ thùng cơm mà!

 

Nhưng nhìn Tiên Vu Kiên, Từ Thuyên, thậm chí cả Bạch Tố đều ăn ngon miệng, một bữa hai thùng là ít, cô liền yên tâm.

 

Lượng cơm của mình chỉ hơn bọn họ một chút xíu thôi, vẫn nằm trong phạm vi bình thường mà...

 

"Làm phiền chủ công rồi."

 

"Không dám từ chối."

 

Vừa ăn được một nửa, liền có binh lính đến báo tin.

 

Thẩm Đường l**m sạch hạt kê dính trên khóe miệng, hỏi:

 

"Tin tức gì?"

 

Binh lính đáp: "Phát hiện có người ẩn nấp trong khe núi phía trước."

 

Thẩm Đường giật mình.

 

Khe núi?

 

Lẽ nào hành tung của bọn họ đã bại lộ?

 

Phía trước là mai phục?

 

Ánh mắt Thẩm Đường tối sầm lại, hỏi: "Bao nhiêu người?"

 

Binh lính: "Đô úy đã lệnh cho người thả chim trinh sát đi xem xét, ước chừng khoảng nghìn người. Đô úy phỏng đoán, đám người này phần lớn không phải là tinh nhuệ."

 

Vì sao lại phán đoán như vậy?

 

Bởi vì qua tin tức chim trinh sát truyền về, đám người này sống rất tồi tàn, ngoại trừ thanh niên trai tráng cường tráng, còn lại già trẻ phụ nữ đều vàng vọt gầy gò, mặt mũi lấm lem, khó làm nên chuyện lớn.

 

Nếu không phải bọn họ đều ăn mặc theo kiểu người Thập Ô, thoạt nhìn còn tưởng là ổ sơn trại nào đó vừa bị bứng đi.

 

_________________

 

Đào: Tối nay mở bán nên tranh thủ nè mn, order shop trên fb nha 210k chưa bao gồm phí shop, nghèo quá nên mấy bà mua cho tui ngắm ké huhu