Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 423: Cố gắng hoàn thành KPI (4)



Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Tiếng "hét lanh lảnh" vang lên khiến động tác Cố Trì khựng lại.

 

Một bóng xám cao gầy từ một doanh trại nào đó xông ra, còn chưa kịp nhìn rõ mặt người tới, trong tay người này đã hiện ra một cây trường thương sáng loáng, mũi thương đâm thẳng vào mặt kẻ tập kích. Kẻ tập kích đang định phản công, nào ngờ một luồng lạnh lẽo ập đến giữa trán.

 

Ngay sau đó, tầm nhìn bắt đầu ngửa ra sau.

 

Hắn thấy bầu trời đêm xa dần, thấy thân thể mình ngã xuống đất bụi bay mù mịt, cũng thấy trong cơn hỗn loạn vó ngựa giẫm đạp lên người hắn... Nhiệt độ dường như đang rút đi, tiếng la hét ồn ào bên tai cũng dần trở nên mơ hồ.

 

Còn chủ nhân của tiếng "hét lanh lảnh" kia?

 

Hắn còn chưa có cơ hội nhìn thấy, đã chìm vào bóng tối dài dằng dặc, trước khi mất đi ý thức vẫn còn đang nghi hoặc tia sáng trắng vừa lóe lên trước mắt là cái gì. Cố Trì nhìn Từ Thuyên hăng hái xông vào giữa đám quân địch, dần dần im lặng.

 

Tuy rằng cảnh tượng này nói ra có hơi không đúng lúc, nhưng Cố Trì vốn quen xem đủ loại thoại bản phố thị, giờ phút này lại thấy, những nữ chính oai phong lẫm liệt, xông pha trận mạc trong thoại bản, giờ đây đã có khuôn mặt cụ thể, tên nhóc Từ Thuyên này...

 

Hay là cứ giữ chết cái lớp ngụy trang này đi.

 

Bởi vì văn sĩ văn tâm giỏi nhất là "Ba đầu sáu tay", việc lơ đãng cũng không ảnh hưởng đến việc chính của bọn họ, nên không ai biết Cố Trì lơ là trong trận chiến. Gần như ngay khi Từ Thuyên lao đến mục tiêu tiếp theo, anh ta liền ra tay.

 

Ngũ đức tướng giả, trí, tín, nhân, dũng, võ.

 

Vừa ra tay đã là ngũ đức cùng xuất hiện.

 

Điều này khiến Từ Thuyên có phần thụ sủng nhược kinh.

 

Khi cảm nhận được võ khí trong đan phủ sôi trào, chiến ý tăng cao, hắn biết quân sư đang ra tay, ngay cả cây trường thương bình thường trong tay cũng xuất hiện một bóng thú hư ảo.

 

Đây rõ ràng là đặc trưng võ khí tràn đầy đến đỉnh điểm.

 

Từ Thuyên: "..."

 

Có chút nghi ngờ nhưng vẫn dứt khoát gặt đầu người của kẻ địch, không quét ngang tạo ra một bóng thương dài vài trượng chặn lại thì cũng là những bóng thương dày đặc đâm thẳng vào chỗ hiểm của đối phương. Nhưng nói thật, với cấp bậc võ đảm của hắn mà đối phó với mấy tên Mạt lưu công sĩ, Nhị đẳng thượng tạo, thì ngay cả khởi động cũng không tính nữa, mồ hôi cũng chẳng rơi một giọt. Ngôn linh【Ngũ đức tướng giả 】này tiêu hao quá lớn, có phải là quá lãng phí rồi không?

 

Khiến Từ Thuyên còn tưởng trong quân địch có cao thủ.

 

Khi hắn dùng một thương xuyên thủng tên cuối cùng, Cố Trì còn tặng thêm cho hắn một chiêu 【Sống an phòng nguy 】 đẹp mắt.

 

Từ Thuyên: "..."

 

Cái này, cái này cũng quá xa xỉ rồi.

 

Trong lòng hắn càng thêm bất an.

 

Hình như hắn từng nghe Cộng Thúc đô úy lén lút than phiền, nói mấy thuộc hạ văn sĩ dưới trướng chủ công, người nào người nấy đều chẳng thích phụ tá, còn hiếu chiến hơn cả võ giả võ đảm, đưa cho cái 【 Sống an phòng nguy 】cũng kì kèo bủn xỉn.

 

Về sau hắn ra ngoài đánh trận, tốt nhất là đi cùng với trường sử* Khang Quý Thọ, Khang quân sư so ra vẫn còn là văn sĩ truyền thống, cần tránh né nhất chính là công tào Chử Vô Hối và đốc bưu Cố Vọng Triều.

 

_Trường sử: chức quan lớn thời phong kiến, trưởng nhóm giúp việc cho một người quan trọng, như chức tổng thư ký bây giờ.

 

Lời Cộng Thúc đô úy nói thật giả thế nào, hắn cũng không tiện phán đoán, nhưng Cố quân sư chắc chắn không phải người như vậy.

 

Thậm chí còn tốt hơn cả thân huynh Từ Giải của hắn.

 

Thế là, Từ Thuyên múa một đường thương hoa lệ hất văng vết máu.

 

Cầm thương hướng về phía Cố Trì ở trên cao xa xa, chắp tay thi lễ.

 

Cố Trì nghe được tiếng lòng: "..."

 

Địch nhân tấn công đã sớm phát cuồng, càng ngày càng nhiều kẻ địch tràn đến doanh trại của Thẩm Đường, binh lính nhanh chóng chỉnh đốn đội ngũ xong, vớ lấy binh khí đánh giáp lá cà với bọn chúng. Số lượng địch nhân không nhiều, quân ta cũng chưa tập hợp đông đủ, bèn cứ ba người lập thành một nhóm chiến đấu.

 

Người có thực lực mạnh nhất phụ trách ngăn cản đường tiến công của địch, một người phụ trách tác chiến quấy rối, người còn lại cầm trường mâu dài hơn trượng đâm giết, dựa vào lợi thế người đông và ăn ý, cộng thêm hai người Cố Trì và Khương Thắng trông nom, nhiều nhất cũng chỉ bị thương nhẹ.

 

Tuy nhiên, việc này cũng có liên quan đến chủ lực đang ở một khu vực khác. Những kẻ địch này chạy đến ít nhiều cũng có ý định "Bóp quả hồng mềm", chỉ cần là đầu người thì đều là quân công, giết được nhiều mang về, ai mà phân biệt được.

 

Có điều bọn chúng không ngờ tới——

 

Gặp ma rồi!

 

Hình như bọn chúng thấy mấy con đàn bà ủy mị cũng ra tay? Đầu của mình còn bị người ta hái mất?

 

Nhưng mà chiến trường quá hỗn loạn, ai nấy đều giết đỏ mắt. Đao cao giơ, ai mà quản ngươi là nam hay nữ, già hay trẻ?

 

Tiên Vu Kiên cướp mất đầu người của Từ Thuyên.

 

Cậu ta lạnh nhạt hỏi: "Bạch Thiếu Huyền đi đâu rồi?"

 

Từ Thuyên mất mục tiêu, lau vết máu trên mặt, nhìn quanh chiến trường một vòng: "Cậu không thấy đâu à?"

 

Phụ cận không có võ khí của Bạch Tố.

 

Tiên Vu Kiên nói: "Không thấy."

 

Bạch Tố không có ở đây, Từ Thuyên không thể cứ mặc kệ chỉ chăm chăm vào đầu người. Chủ công an bài Từ Thuyên giả trang thành nữ võ giả võ đảm, chính là để hắn cùng Bạch Tố trông coi nữ doanh. Việc ấy vẫn luôn là Bạch Tố lo liệu, Từ Thuyên chỉ là hữu danh vô thực.

 

Hắn tỉnh táo rút lui: "Nơi này giao cho cậu."

 

Nhóm nữ binh kia, hắn đã tìm hiểu qua, có lão binh dày dạn kinh nghiệm, cũng có một bộ phận tân binh, điểm chung là chưa thấy nhiều máu. Đột nhiên gặp phải cảnh đêm tối bị tập kích như vậy, nếu không có người chủ chốt chỉ huy trấn giữ rất dễ mất khống chế.

 

Tiên Vu Kiên gật đầu đáp: "Ừ."

 

Vậy Bạch Tố lúc này đang ở đâu?

 

Đương nhiên là đi nhận lệnh.

 

Lều trại gần Vương cơ đã bị lửa bao vây, lan thành một mảnh, phản chiếu rõ ràng từng khuôn mặt hoảng sợ. Đợt đột kích đêm xuất hiện không lâu, vương cơ đã bị tiếng nữ quan đánh thức.

 

Không kịp lo những việc khác, chạy trốn là quan trọng nhất.

 

Vương cơ còn coi như bình tĩnh.

 

Dưới sự bảo vệ của đám nữ quan, nàng chạy ra khỏi lều trại, nhìn thấy bên ngoài lửa cháy ngút trời, xác chết la liệt, trên đường chạy trốn không quên vơ một nắm bùn đất và máu không biết dính từ đâu bôi lên mặt.

 

Nàng không biết sứ giả Thập Ô có phái người bảo vệ mình hay không, cũng không biết những người bên cạnh khi nào sẽ ngã xuống, nhưng nàng biết muốn sống sót thì phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

 

Nhìn trận thế, địch nhân rõ ràng là nhắm vào nàng——

 

Càng lúc càng nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên bên cạnh, trong đầu Vương cơ chỉ còn lại ba chữ "sống sót đi", một tay đỡ lấy bụng dưới nặng nề, một tay được hộ vệ kéo chạy. Trên đường bị vấp xác chết loạng choạng ngã quỳ xuống đất, cũng không kịp nghĩ nhiều, cắn răng bò dậy tiếp tục chạy.

 

Nhưng rất nhanh, hộ vệ cũng trúng tên ngã xuống.

 

Vương cơ này của nàng chỉ là vật làm cảnh.

 

Hộ vệ được phái đến đa phần là người thường, chỉ có số ít là Mạt lưu công sĩ, dĩ nhiên một chiêu đã thành quân công của địch. Vương cơ nhìn những người bên cạnh lần lượt ngã xuống, địch nhân vẫn đang đuổi theo phía sau không bỏ, bên cạnh liên tục có mũi tên bay sượt qua, tim đập thình thịch, đã sớm lên đến cổ họng.

 

Âm thanh lớn đến mức chính nàng cũng có thể nghe thấy.

 

"Ah ——"

 

Không biết từ lúc nào Vương cơ đã chạy mất giày, lòng bàn chân dẫm phải đá sỏi sắc nhọn, đau đớn ngã về phía trước. May mắn là trước khi ngã xuống, nàng theo bản năng cuộn người lại, hai tay che chở bụng dưới nặng trĩu. Đợi đến khi bò dậy, xung quanh đã không còn bất kỳ sự bảo vệ nào.

 

Vó ngựa của địch đã đến.

 

"Có phải người này không?"

 

"Con đàn bà này cũng chạy khá đấy..."

 

Trước đó có tỳ nữ khoác lên người bộ xiêm y lộng lẫy của Vương cơ chạy về hướng khác, đánh lạc hướng truy binh, khiến truy binh tốn không ít công sức, nếu không, với tốc độ của đám người thường Vương cơ, dù thế nào cũng không thể sống đến lúc này!

 

"Kệ ả ta có phải hay không..."

 

Lúc này, một người trong số đó không giảm tốc độ ngựa, một tay nắm chặt dây cương, tay kia cầm thanh đại đao, nghiêng người hơi cúi xuống, đại đao trong tay dồn lực, lưỡi đao dưới sức mạnh của người đàn ông và tốc độ phi nước đại của chiến mã, nhắm thẳng phóng tới mặt Vương cơ!