Vẻ mặt buồn ngủ của Thẩm Đường xoẹt một cái biến mất.
Ánh mắt sáng hơn cả ánh nến gấp mấy lần.
"Mẹ nó, cuối cùng cũng đến! Nếu không đến nữa ta ngủ quên mất!", Thẩm Đường giơ tay hóa kiếm Từ Mẫu giữa không trung, tay kia vén vạt áo, định xông ra đánh một trận. Giờ cô rất cần máu tươi của kẻ địch để xua tan cơn buồn ngủ còn sót lại!
Cố Trì và Khương Thắng nhìn nhau.
Một người bất đắc dĩ lắc đầu, một người thầm thở dài.
Nhưng cả hai đều không lo lắng cho an toàn của Thẩm Đường lắm.
Nếu là trước khi sao băng rơi xuống, một vị chủ công của một thế lực mà hiếu chiến như vậy, thuộc hạ nào có thể ngủ yên? Sợ rằng vừa nhắm mắt mở mắt ra, chủ công nhà mình đã bị mũi tên lạc từ đâu bắn trúng, chết thẳng cẳng.
Nhưng sau khi sao băng rơi xuống, cá nhân có võ lực cường đại, đám tiểu tốt vây đánh thật sự không lấy được mạng chủ tướng.
Chỉ cần đối phương không có quân trận hùng mạnh, bọn họ rất yên tâm để chủ công ra ngoài liều, coi như là xả bớt năng lượng dư thừa.
Chẳng qua, dù yên tâm đến đâu cũng phải làm ra vẻ.
Cố Trì giơ tay về phía màn trướng chưa kịp buông xuống, dặn dò: "Chủ công cẩn thận nhá!"
Mặc dù "chủ công" trong miệng anh ta đã phóng đi mười mấy trượng, căn bản không nghe rõ anh ta lảm nhảm cái gì.
Cố Trì đang cười thì bị sặc, một lúc sau mới nói: "Haiz, chủ công giờ còn chưa đến tuổi cập kê, không phải tuổi trẻ khí thịnh thì là gì? Tiên Đăng, mời."
Anh ta đưa tay làm tư thế mời.
Khương Thắng cũng không khách sáo với anh ta.
"Mời."
Vén màn trướng lên, ánh lửa bập bùng xung quanh doanh trại đập vào mắt hai người, tiếng la hét giết chóc theo không khí chui vào màng nhĩ.
Nhìn ra xa, quả thực có bóng người đang chém giết nhau trong ánh lửa, đủ loại võ khí mạnh yếu khác nhau sáng lên.
Khương Thắng nói: "Chậc, kẻ đến không có ý tốt."
Lực lượng bảo vệ đội ngũ hòa thân không hề thấp.
Đám người tập kích đêm nay, mặc dù chỉ có hơn hai nghìn người, nhưng mỗi người đều có võ khí dao động quanh thân, điều này có nghĩa là bọn họ ít nhất cũng là Mạt lưu công sĩ. Đội quân vũ trang Mạt lưu công sĩ quy mô hơn hai nghìn người, đúng là chịu chi!
Cố Trì không hề bất ngờ, cười khẩy nói: "Tranh quyền đoạt lợi, chuyện nào cũng na ná nhau cả. Đám sói đêm nay đến đây là nhắm vào vị trí đầu đàn, lại là dị tộc Thập Ô man hoang chưa khai hoá, chém giết khó tránh khỏi hơi đẫm máu."
Tại sao anh ta lại đoán được sẽ có tập kích ban đêm?
Thực ra cũng đơn giản.
Tô Thích Y Lỗ dẫn đầu sứ đoàn Thập Ô phụ trách sắp xếp lộ trình, mỗi bộ lạc đi qua trên lý thuyết đều là thế lực của Đại vương hậu, việc này có thể đảm bảo tối đa cung cấp nhu yếu phẩm cũng như an toàn dọc đường cho đội ngũ hòa thân.
Đồng thời, cũng tiện cho Tô Thích Y Lỗ nhân cơ hội này tiếp xúc với các thủ lĩnh bộ lạc, đặt nền móng cho con trai của Đại vương hậu lên ngôi. Cố Trì vì muốn thu thập tình báo, đương nhiên phải đi khắp nơi, đi tới đi lui liền phát hiện ra một vài "bí mật".
Phần lớn người Thập Ô trong các bộ lạc đều đang bàn tán về vị vương cơ hòa thân, chủ đề thảo luận từ bảo thủ đến phóng khoáng, Cố Trì nghe say sưa thích thú, lại tình cờ phát hiện một bộ phận nhỏ lòng người rất kỳ quái.
Cố Trì bèn để tâm, bắt đầu cảnh giác.
Hiện tại xem ra, bọn họ hẳn là thuộc thế lực của những vương tử Thập Ô khác, ẩn nấp dọc đường, mục tiêu chính là vị vương cơ của đội ngũ hòa thân cùng Tô Thích Y Lỗ. Giết người trước, phá hỏng cuộc hòa thân này, ngăn chặn thanh thế của dòng dõi Đại vương hậu ở vương đình Thập Ô tiếp tục tăng cao; giết người sau, tương đương chặt đứt cánh tay trái của dòng dõi Đại vương hậu, đồng thời còn có thể đổ tội giá họa cho những huynh đệ khác.
Cũng coi như một mũi tên trúng hai đích.
Nếu lần hòa thân này thuận lợi, con trai của Đại vương hậu lại rèn luyện trở về, đối phương rất có thể sẽ được tiến cử làm Thái tử chính thức. Đại vương Thập Ô những năm đầu cùng các bộ lạc đánh đông dẹp bắc, trải qua vô số lần ám sát khiến thân thể để lại nhiều di chứng. Những di chứng này, lúc trẻ còn có thể dựa vào thực lực áp chế, nhưng tuổi tác càng cao, dần dần không áp chế được nữa...
Đương nhiên, những đứa con trai trẻ tuổi cường tráng bên dưới cũng bắt đầu nảy sinh dã tâm, rục rịch muốn hành động.
Là một thành viên của bầy sói, con sói trẻ nào lại không muốn trở thành sói đầu đàn? Sự cám dỗ của vị trí sói đầu đàn quá lớn!
Kéo dài đến bây giờ mới ra tay——
Cũng chỉ là muốn Tô Thích Y Lỗ thả lỏng cảnh giác.
Nơi này cách vương đô Thập Ô rất gần, gần như có thể coi là khu vực an toàn thoải mái của Tô Thích Y Lỗ, dù tính cách cảnh giác cao đến đâu, ở địa bàn của mình cũng sẽ buông lỏng cảnh giác. Vì vậy ngay đêm nay, không hề báo trước đã phát động tập kích.
Vì muốn che giấu thân phận, tất cả đều cải trang thành mã phỉ, trên người không mang theo bất kỳ vật đặc trưng thế lực nào.
Cố Trì và Khương Thắng không nhanh không chậm, lần lượt nhảy l*n đ*nh lều, từ trên cao quan sát toàn bộ chiến trường.
Nhìn biển lửa phía xa, Cố Trì xem kịch.
Anh ta nói: "Chậc, đánh thật kịch liệt."
Khương Thắng không tỏ ý kiến.
Còn chả "kịch liệt" sao?
Dưới ánh lửa cũng có thể nhìn thấy những thi thể liên tục ngã xuống, thủ cấp bay cao, cột máu bắn tung tóe, đám người hỗn loạn. So với sự náo nhiệt bên đó, khu vực gần doanh trại của mình lại yên tĩnh hơn nhiều. Khương Thắng nói: "Xem ra, năng lực của Tô Thích Y Lỗ cũng chỉ đến thế này, bên mình bị cài nội gián cũng không phát hiện... Cho người ta cơ hội nội ứng ngoại hợp, mạng già khó giữ rồi."
Vì sao lại phán đoán như vậy?
Kẻ địch đến tập kích rõ ràng nắm được tình hình nội bộ của đội ngũ hòa thân, tập trung binh lực, tập kích vào doanh trại của Vương cơ và sứ giả Thập Ô, tốc độ cực nhanh đã đột phá vòng phòng thủ ngoài cùng.
Rõ ràng có nội ứng tiết lộ tin tức, hỗ trợ kiềm chế.
Trong tình huống này, Tô Thích Y Lỗ nguy hiểm rồi.
Cố Trì nói: "Cũng chưa chắc."
Tô Thích Y Lỗ thời trẻ từng là người thiện chiến nhất Thập Ô, hiện tại tuổi đã cao, rất ít khi ra tay.
Bảo đao của lão tướng chưa già, nếu trong số kẻ địch đến tập kích không có cao thủ, muốn lấy đầu hắn cũng không dễ dàng.
Vì vậy——
Khương Thắng bắt đầu khích bác: "Thêm dầu vào lửa?"
Đứng ở lập trường của bọn họ, Tô Thích Y Lỗ chết ở đây còn có giá trị hơn là sống, không thể bỏ qua cơ hội tốt.
Cố Trì: "Xem ý của chủ công thôi."
Tô Thích Y Lỗ chết, bọn họ có lợi.
Thập Ô mất đi một lão tướng dày dặn kinh nghiệm tác chiến, sau này độ khó trấn giữ ải Vĩnh Cố sẽ tương đối thấp hơn.
Sống, bọn họ cũng có lợi.
Tô Thích Y Lỗ ở đây bị tập kích chịu thiệt, trở về còn có thể tha cho kẻ chủ mưu đứng sau màn của những kẻ tập kích sao?
Biết bao thế lực suy vong bắt đầu từ huynh đệ tương tàn?
Thập Ô cũng không ngoại lệ.
Vậy nên vấn đề là——
Chủ công của bọn họ đâu???
Hai mưu sĩ nhìn nhau.
Chỉ trong chốc lát, chiến hỏa đã lan đến doanh trại của bọn họ, hàng chục khuôn mặt xa lạ hung hãn phi ngựa lao tới, gặp ai chém nấy, gặp lều trại liền phóng hỏa, chiến mã dưới háng càng như bị tiêm máu gà, cứ thế lao thẳng về phía trước.
Khương Thắng không cần suy nghĩ liền dựng lên mấy bức tường văn khí cao mấy trượng, ngăn cản bước tiến của chúng. Nhưng ngay khoảnh khắc hai khí văn võ va chạm, ông liền nhíu mày.
Võ khí trên người những kẻ này, dường như rất quen thuộc...
"Phá cho ông!"
Một trong những khuôn mặt hung hãn kia không cần suy nghĩ, khí thế quanh thân đột nhiên tăng vọt, trong tay liên tiếp vung ra mấy luồng võ khí sắc bén, ầm ầm ầm nện lên bức tường văn khí chắn đường. Mấy lần liền để lại vết nứt rõ ràng, một kích cuối cùng chém vỡ!