Lạnh lùng liếc nhìn đám mã phỉ bị bắt làm tù binh.
Trí tưởng tượng hạn hẹp của cô nhất thời chưa nghĩ ra cách nào có thể khiến người ta "sống không bằng chết", nhưng lại cảm thấy những hình phạt tàn khốc đã biết vẫn chưa đủ để trút giận lập uy. Bèn hướng ánh mắt cầu khẩn về phía chủ công của mình. Từ Thuyên cũng nhìn lại.
Từ Thuyên vừa nghe liền cảm thấy không thể, bĩu môi phản bác: "Nhiều mã phỉ như vậy, từng người một dùng dao cắt thịt, còn ba nghìn sáu trăm nhát? Lấy đâu ra nhiều thời gian lãng phí như thế?"
Nói dễ hiểu, hình phạt lăng trì cần thời gian quá dài, chi phí nhân lực quá cao, đám mã phỉ này không xứng đáng với đãi ngộ đó.
Bạch Tố cau mày hỏi: "Vậy cậu nói xem có cách nào?"
Từ Thuyên trầm ngâm, suy nghĩ tìm cách: "Mổ bụng moi mỡ thắp đèn trời, phần còn lại lột da nhồi cỏ?"
Cách này cũng không tính là tàn nhẫn.
Phải biết rằng vị quận thủ tiền nhiệm của quận Lũng Vũ cũng bị bắt trong lúc trấn thủ thành, rơi vào kết cục bị xẻ thịt moi nội tạng, rồi bị chặt đầu, đầu và thân thể bị treo riêng biệt trên cổng thành phơi nắng, nội tạng còn sót lại thì đem cho chó sói ăn.
Đối với những kẻ phi nhân tính như Thập Ô...
Chỉ có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn hơn, cứng rắn hơn mới có thể răn đe, còn vỗ về an ủi, đó đều là "lòng thương hại" khi đã đánh bại hoàn toàn đối phương hoặc dồn đối phương đến bờ vực diệt vong. Là thương hại nhỏ nhoi kẻ mạnh ban cho kẻ yếu.
Trước đó, chỉ có đánh!
Bất kỳ thủ đoạn ôn hòa nào cũng sẽ bị kẻ thù coi là hèn nhát.
Bạch Tố không đáp lại, chỉ nhìn về phía chủ công, sắc mặt âm trầm như phủ một lớp băng sương. Giọng nói của Thẩm Đường mang theo ý cười, âm trầm nói: "Những cách đó quá đẫm máu, chôn sống bọn chúng là được, chỉ để lộ ra một cái đầu, lấy ý nghĩa tốt đẹp của 'xuất nhân đầu địa (nổi trội hơn người)' ".
Bạch Tố và Từ Thuyên đều kinh ngạc.
So với việc xây núi thây còn có sức răn đe mạnh mẽ hơn, khiến kẻ địch sống không được mà chết cũng không xong, thì chỉ như này thôi?
Đúng vậy, chỉ như này thôi.
Nhưng ——
Đủ rồi!
Ánh mắt Thẩm Đường tối lại. Trong mắt dâng lên sát ý đám người Kỳ Thiện cũng hiếm khi thấy được. Hai năm nay ẩn nhẫn chờ thời ở Hà Doãn, khiến rất nhiều người lầm tưởng cô là một "người nhân từ", lại quên mất sự quyết đoán tàn nhẫn của cô trước khi đeo chiếc mặt nạ này.
Trị sở của quận Lũng Vũ nằm ở Nhữ Hào.
Do vị trí địa lý, dân Nhữ Hào có tính cách mạnh mẽ, tình hình kinh tế biến động rất lớn. Nếu binh lực hùng mạnh, đánh cho Thập Ô không dám dễ dàng xâm phạm, kinh tế sẽ phát triển phồn vinh, bởi vì sản xuất bên Thập Ô lạc hậu lại thêm tài nguyên khan hiếm, không ít nhu yếu phẩm hàng ngày không thể cướp được, chỉ có thể lấy vật đổi vật, dùng đặc sản địa phương khá đắt đỏ để đổi lấy vải vóc, muối, lương thực.
Đương nhiên, kinh tế của Nhữ Hào cũng không đến nỗi tệ.
Thời kỳ đỉnh cao, trong thành xe cộ nườm nượp, thương nhân Thập Ô lặn lội đường xa đến buôn bán nhiều vô số kể. Thương nhân các nơi mang những thứ không mấy hiếm lạ ở địa phương mình đến trao đổi với bọn họ, sau đó có thể kiếm lời gấp mười mấy lần, thậm chí mấy chục lần. Còn có kẻ gan to, lén lút vào sâu trong lãnh thổ Thập Ô buôn lậu, lợi nhuận càng cao hơn.
Bọn họ còn có ý thức "ưu sinh ưu dục".
Để cải thiện gen của bộ lạc, bọn họ còn khuyến khích phụ nữ trong bộ lạc vốn khan hiếm ngay cả trong thời bình, kết hôn với đàn ông ở quận Lũng Vũ, con cái sinh ra nhìn chung đều khỏe mạnh hơn con cái trong bộ lạc.
_(:з)∠)_
Điểm này cũng không khó giải thích.
Thập Ô có không ít tài nguyên thiên nhiên, nhưng tài nguyên thực phẩm thật sự không nhiều, kết cấu ẩm thực còn đơn điệu.
Cộng thêm, hơn hai trăm năm sau khi sao băng giáng xuống, những người trên đại lục này, trải qua nhiều thế hệ truyền thừa và đấu tranh nội bộ khốc liệt, chiều cao trung bình, thể lực, tư chất đều cao hơn Thập Ô một chút, tỷ lệ xuất hiện văn sĩ văn tâm và võ giả võ đảm cũng cao hơn.
"Mượn giống" để cải thiện gen của bộ lạc là chuyện rất bình thường.
Tất nhiên ——
"Cảnh tượng hòa hợp" này chỉ giới hạn trong thời điểm binh lực cường thịnh.
Nếu binh lực quận Lũng Vũ suy yếu, hoặc quốc gia đứng sau quận Lũng Vũ suy yếu mục nát, đừng nói đến việc chống lại sự quấy rối của Thập Ô, mà còn phải cúi đầu lấy lòng Thập Ô, vậy thì không làm ăn buôn bán gì nữa. Người ta trực tiếp đến một đợt "mua không đồng theo bầy".
Vải vóc, muối, lương thực trước đây dùng đồ vật để trao đổi đều bị cướp trực tiếp, cũng không khuyến khích phụ nữ trong bộ lạc đi "mượn giống" nữa, mà cướp phụ nữ của người ta về bộ lạc mình. Tóm lại, đốt nhà, giết người, cướp của, chuyện gì cũng làm, thậm chí còn tàn nhẫn hơn.
Cảnh tượng Thẩm Đường nhìn thấy lúc này, dĩ nhiên là Nhữ Hào đã bị chiến loạn tàn phá hết lần này đến lần khác, còn thê thảm hơn cả thành Phù Cô của Hà Doãn, tường thành to lớn bị phá hủy gần hết, kiến trúc trong thành chẳng khác gì đống đổ nát, còn quan thự...
Quan thự của thành Phù Cô dù sao cũng còn là nhà xuống cấp.
Quan thự của Nhữ Hào trực tiếp là đống gạch vụn.
Khi Thẩm Đường đến nơi, đại quân đã vào thành trước nửa ngày, dọn dẹp một khoảnh đất trống tạm bợ trên đống đổ nát của quan thự. Đám quân lính thành thục sử dụng dụng cụ bắt đầu sửa chữa tường thành, miễn cưỡng khiến Nhữ Hào có thêm một chút sức sống.
Bọn người Kỳ Thiện đã phân công công việc rõ ràng.
Phân công người đi dò la tin tức trong thành.
Cố gắng tập hợp những thường dân đã tản mác lại.
Lâm Phong đang phụ giúp thầy Chử Diệu, hai thầy trò đang thảo luận điều gì đó. Đồ Vinh cởi bỏ áo giáp, trời lạnh giá mà cậu ta để trần nửa người trên, cùng các binh sĩ khác khiêng những mảnh vụn kiến trúc, nóng đến toát mồ hôi.
"Chào chủ công."
Thẩm Đường cưỡi Mô-tơ đến quan thự.
Chử Diệu chỉnh lại vạt áo dính bụi mỏng, cùng Lâm Phong hành lễ với cô. Thẩm Đường nhảy xuống xe: "Miễn lễ, việc thu dọn trong thành thế nào rồi? Quan thự sao lại..."
Nhắc đến chuyện này, Chử Diệu cũng thở dài.
Quận thủ tiền nhiệm của quận Lũng Vũ trúng kế điệu hổ ly sơn của địch, lại thêm đám "Mã phỉ" Thập Ô vì muốn trả thù nên đã âm mưu từ lâu, nhân lúc binh lực các nơi của quận Lũng Vũ không thể quay về tiếp viện, dẫn theo mấy ngàn người đồ sát Nhữ Hào—— nói là đồ sát, chính là mở cuộc tàn sát, phóng túng giết chóc suốt mấy canh giờ, lúc rời đi còn phóng hỏa. Cả quan thự càng chịu tai ương...
Thẩm Đường nhíu mày trầm trọng: "Không một ai sống sót?"
Chuyện quận Lũng Vũ xảy ra vào mùa hè, Thẩm Đường lên đường nhậm chức vài ngày sau mùa thu hoạch, vậy mà trong khoảng thời gian này không có ai thu dọn hậu quả?
Trừ phi tất cả mọi người đều bỏ mạng trong tai họa đó.
Chử Diệu nói: "Cũng không hẳn..."
"Vậy là vì sao?"
"Là vì quá thất vọng..."
Chử Diệu không cần nói quá chi tiết, Thẩm Đường cũng hiểu được. Quận Lũng Vũ gặp tai họa như vậy, thi thể của quận thủ bị làm nhục, cho dù vương đình không phẫn nộ xuất binh, ít nhất cũng phải bày tỏ thái độ. Kết quả chẳng nói lời nào, còn thân thiết với Thập Ô... Binh sĩ trấn thủ quận Lũng Vũ đa phần là người địa phương, nghe chuyện này, tất nhiên sẽ vô cùng chán nản...
Thế là bắt đầu buông xuôi.
Có điều, buông xuôi thì buông xuôi, việc đánh Thập Ô vẫn không thể lơ là, nhưng quân nhu lương thảo không còn vương đình chu cấp, cuộc sống vô cùng khó khăn, rất nhiều nơi không thể nào lo liệu được—— ví dụ như thôn Tam Câu Lý bị tàn sát.
Bọn họ chỉ có thể cố thủ cửa ải.
Còn chuyện đám tiểu tặc Thập Ô lén đục thủng tường thành, vượt qua lá chắn biên giới ngày càng suy yếu, lẻn vào cướp bóc giết người, bọn họ cũng đành lực bất tòng tâm.
Nồi cơm còn chưa nấu được, nói gì đến việc tu sửa Nhữ Hào.
Hoàn cảnh này thật sự là người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ.
Trong này còn có một vấn đề rất lớn.
Thẩm Đường trên danh nghĩa là do Trịnh Kiều ở vương đình phái đến.
Cho nên——
Thẩm Đường rất có thể sẽ bị những người này chống đối. Nghĩ đến những rắc rối này, dù là Thẩm Đường cũng phải đau đầu.
Độ khó khởi đầu này còn cao hơn Hà Doãn gấp mấy lần!
Lúc ở Hà Doãn, cô chỉ cần quản lý mảnh đất nhỏ của mình, còn lại chẳng cần lo nghĩ gì. Bởi vì mấy tên hàng xóm xung quanh tuy thích "cắt hẹ" nhà cô, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra là huynh đệ tốt, không có lý do chính đáng thì không thể quấy rầy đại bản doanh của cô được.
Hai năm nay bọn họ quả thực không quấy rầy cô, ngược lại còn bị Thẩm Đường "bóc lột" không ít nhân lực——
Tuy rằng hai năm trời "may áo cưới" cuối cùng lại thành lợi cho Từ Giải, nhưng Thẩm Đường không phải người chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt, tầm nhìn của cô xa hơn nhiều—— ít nhất, việc này đã kéo được đại gia lắm tiền nhiều của Từ Giải đầu tư cho mình, còn lừa được đối phương dâng lên Từ Thuyên được Từ thị dày công bồi dưỡng, tương lai không thiếu đầu tư, cam tâm tình nguyện làm ATM cho cô.
Sau này thế lực lớn mạnh đánh trả lại, Hà Doãn chẳng khác nào xoay một vòng lại về tay cô. Mà muốn đạt được kết cục tốt đẹp như vậy, trước mắt cô còn phải xử lý quận Lũng Vũ khó nhằn này, đồng thời sống sót dưới vó ngựa của Thập Ô.
"... Haizz, kiếm tiền khó, ăn... cũng khó..."
Việc cấp bách trước mắt là dẹp yên Nhữ Hào, tập hợp những nạn dân còn sót lại, có một chỗ tạm dung thân được, rồi đích thân đi thương lượng với binh mã cũ của quận Lũng Vũ. Bọn họ liều mạng bảo vệ quận Lũng Vũ không có nghĩa là sẽ thân thiện với cô.
Lén lút đâm sau lưng cũng là điều hoàn toàn có thể.
Trùng hợp lúc này lại có một trận mưa phùn.
Mọi người bận tối mắt tối mũi, ngay cả gia quyến của Khương Thắng cũng không được nghỉ ngơi, ra ngoài phụ giúp dọn dẹp.
Bận rộn một hồi, cuối cùng cũng có thể uống một ngụm canh nóng.
Thẩm Đường vùi trong chiếc lều tạm bợ, hứng gió lạnh buốt, càng nghĩ càng tức, càng tức càng bốc hỏa.
Cố Trì mang theo một đống việc công trở về, từ xa đã nghe thấy tiếng lẩm bẩm trong lòng chủ công mình: 【 Nhịn một lúc thì u nang buồng trứng, lùi một bước thì tăng sinh tuyến vú... Cục tức này không thể nuốt trôi! Đệt mợ! Sao ta có thể là cái bao cát chịu đựng chứ? 】
Cố Trì: "..."
Hơn hai năm rồi...
Anh ta cũng biết "u nang buồng trứng" và "tăng sinh tuyến vú" nghĩa là gì, tuy rằng mỗi lần nghe thấy đều muốn hỏi lại "Chủ công nhà ta có thứ này sao? Hình như là có đấy chứ nhỉ", nhưng thiết nghĩ đây có lẽ là tiếng lóng quê nhà của chủ công, nên cũng không thắc mắc nữa.
So với câu "lùi một bước trời cao biển rộng", anh ta càng thích câu của chủ công hơn, nhịn không được nữa thì không cần phải nhịn!
"Chủ công."
Cố Trì chuẩn bị sẵn sàng rồi bước vào.
Thẩm Đường nói: "Vọng Triều đến thật đúng lúc."
Cố Trì vừa nghe câu này là biết có việc cho mình làm rồi.
"Chủ công có gì căn dặn?"
Thẩm Đường: "Huynh phái người ra đường cái ngoài cổng thành đào mấy chục cái hố, đem đám mã tặc ta bắt được chôn hết xuống, chỉ để lộ mỗi cái đầu, rồi phái người canh gác, viết một tấm bảng, phàm là dân chúng quận Lũng Vũ đều có thể đá hai cái!"
"Chỉ vậy thôi sao?"
Thẩm Đường suy nghĩ một chút, nghiến răng bổ sung: "Nhổ được một trăm sợi tóc của mã tặc, thưởng một lạng lương thực."
Cố Trì nghĩ ngợi, đề nghị: "Hay là đổ thêm nước tiểu xuống hố đi, thứ này có thể kêu gọi từ nhà dân."
Có điều chôn người xuống đất rồi đá đầu...
Bọn chúng vẫn có thể sống thoải mái thêm vài ngày.
Giết người thì đầu chạm đất là xong.
Nhưng với đám mã phỉ này chỉ có thể dùng cách "đao cùn mài thịt".
Thường dân quận Lũng Vũ cũng cần một nơi để trút bỏ uất ức, đồng thời mượn thủ đoạn này để bọn họ nhanh chóng thừa nhận Thẩm Đường là tân quận thủ quận Lũng Vũ —— để bọn họ biết, vị quận thủ tiền nhiệm đã hy sinh tính mạng để bảo vệ nơi này, Thẩm quân không chỉ sẽ bảo vệ quận Lũng Vũ, mà còn sẽ dẫn dắt quận Lũng Vũ đánh cho quân Thập Ô tan tác.
Đám mã phỉ này chẳng qua chỉ là "Đầu danh trạng" mà thôi.
Chúng chết như thế nào không quan trọng.
Quan trọng là thường dân Quận Lũng Vũ được trút giận ra sao.
Thẩm Đường: "...Cũng được."
Cô lại hỏi: "... Vọng Triều hình như rất thành thạo?"
Cố Trì thản nhiên nói: "Chuyện tương tự thế này, hành quân đánh trận lâu ắt sẽ gặp qua. Những thủ đoạn uy h**p làm nhục kẻ địch này, cũng đều na ná nhau cả. Chỉ cần chủ công không thấy ghê tởm tàn nhẫn là được... Với Thập Ô không thể nhân từ!"
Thẩm Đường nào không biết đạo lý này?
Danh tiếng tốt đẹp cô gây dựng ở Hà Doãn cũng là lớp vỏ bọc bảo vệ mình, láng giềng kiêng dè nên không tiện làm gì cô, nhưng nếu cứ giữ nguyên hình tượng này ở quận Lũng Vũ thì chỉ có nước chết. Cố Trì lại bổ sung thêm một câu.
"Chuyện này cứ để Trì lo liệu..."
Thẩm Đường: "Hửm?"
Cố Trì nghiêm mặt nói: "Bởi vì chủ công là 'nhân chủ' tương lai, chứ không phải 'bạo chúa' như Trịnh Kiều, con đường hai người khác nhau. Thủ đoạn này chỉ có thể coi là trò nhỏ không đáng kể, dùng một hai lần, đạt được mục đích uy h**p làm nhục kẻ địch là được, dùng nhiều quá sẽ trở nên tầm thường hạ đẳng. Còn khiến người ngoài đàm tiếu chủ công có tật thích hành hạ người khác... Muốn lập uy thật sự vẫn phải trên chiến trường."
Thẩm Đường cười cong mắt.
"Đương nhiên rồi, Vọng Triều cứ yên tâm."
Cố Trì gật đầu.
Bản thân anh ta vốn cũng không lo lắng chuyện này, tính tình chủ công nhà mình, anh ta còn hiểu rõ hơn cả Kỳ Thiện và Chử Diệu.
Nhưng hoàn cảnh ảnh hưởng đến con người quá lớn, Thập Ô làm việc không có điểm mấu chốt, tội ác tày trời chất chồng như núi, nếu chủ công nhà mình bị chọc giận hoàn toàn, hết lần này đến lần khác dùng thủ đoạn tương tự để trả thù, lâu dần sẽ bị thay đổi tính tình.
Dùng lời của chủ công đi nói——
Chính là thiếu niên diệt rồng cuối cùng cũng hóa thành ác long.
Thẩm Đường lại gọi Lâm Phong và Ngu Tử đến.
Hỏi hai người, phe mình còn bao nhiêu lương thảo. Hiện tại, tài sản của Thẩm Đường tuyệt đối có thể coi là hùng hậu, so với hai năm trước không thể so sánh cùng nhau, đặc biệt là lương thực, không thiếu chút nào, cứ ngồi ăn núi lở cũng đủ cho hơn vạn binh mã dưới trướng ăn bốn năm năm.
Thẩm Đường nói: "Dành ra hai nghìn thạch."
Ngu Tử nghiêm túc ghi chép: "Để làm gì ạ?"
"Đem đến cho binh mã Lũng Vũ trấn giữ cửa ải."
"Bây giờ sao?"
Ngu Tử và Lâm Phong nhìn nhau.
Nửa ngày nay bọn họ đều bận rộn cùng Chử Diệu, cũng coi như có hiểu biết sơ bộ tình hình trong quận Lũng Vũ, biết phe mình sớm muộn gì cũng sẽ tiếp xúc với những binh lính đóng quân đó. Nhưng ngay ngày đầu tiên đã vội vàng đưa hai nghìn thạch lương thực...
Người ta phần lớn sẽ không biết ơn, nhận lương xong còn mắng bọn họ vài câu ngu ngốc, lại còn khạc nhổ vài bãi nước bọt.
Thẩm Đường nói: "Cái này gọi là tiên lễ hậu binh."
Cô bày tỏ thái độ trước.
Nếu vẫn không biết điều thì ra tay cũng có lý do chính đáng.
Hơn nữa——
Dù thế nào, bọn họ cũng có kẻ thù chung.
Đại quân Thập Ô không vượt qua được cửa ải, Thẩm Đường mới có không gian thao tác ở trị sở, ít nhất phải tu sửa xong thành phòng thủ của trị sở, nếu không kẻ địch đánh tới mà ngay cả phòng ngự tử tế cũng không có, chẳng phải là dâng thức ăn sao? Hai nghìn thạch lương thực, cho đi cũng không tiếc.
Ngu Tử và Lâm Phong cúi đầu lĩnh mệnh: "Vâng."
Đương nhiên, trước khi thực hiện, Thẩm Đường còn phải tìm Chử Diệu cùng nhau bàn bạc kỹ lưỡng, xác định khả thi rồi mới thực hiện.
Có kinh nghiệm xây dựng quận Hà Doãn, Nhữ Hào lần này tiết kiệm được không ít phiền phức. Tuy rằng thứ dân trong thành chỉ còn lại lác đác vài người, nhân lực dường như thiếu hụt nghiêm trọng, nhưng thanh niên trai tráng Thẩm Đường mang đến đều là những người giỏi xây dựng cơ bản, đều là "thợ cả lão luyện" có hai năm kinh nghiệm!
Chỉ trong năm ngày đã có biến hóa lớn!
Khiến một số ít người dân ra ngoài mưu sinh tìm kiếm lương thực, kết quả đói đến mức bụng lép xẹp vẫn tay không trở về nhìn thấy, cứ ngỡ mình đi nhầm đường——