Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 396: Thập Ô tai vạ bất ngờ (7)



Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

"Cứu mạng với ——"

 

"Cha! Mẹ!"

 

Tiếng kêu cứu thảm thiết như xé toạc cả bầu trời, có người phụ nữ ôm chặt lấy chân tên mã phỉ, chỉ cầu xin hắn buông tha đứa trẻ bị bắt đi. Giọng nói nghẹn ngào thống thiết: "Xin các ngài tha cho nó đi, nó còn nhỏ mà——"

 

Tên mã phỉ dường như có một thoáng không đành lòng.

 

Nhưng hắn vẫn giật mạnh chân ra khỏi tay người phụ nữ, rồi hung hăng đạp một cú vào vai nàng. Cùng với tiếng kêu đau đớn của người phụ nữ, đứa trẻ bị ném mạnh xuống đất, đầu đập xuống, cổ phát ra tiếng răng rắc, thân thể và đầu tạo thành một góc độ kỳ dị. Người phụ nữ thấy vậy liền mất kiểm soát phát điên.

 

Nàng muốn liều mạng với bọn mã phỉ nhưng bị khống chế.

 

Những người phụ nữ trẻ đẹp nhất bị trói lại ném lên lưng ngựa, những người lớn tuổi hơn thì không được đối xử như vậy, bị bọn mã phỉ dùng dây thừng trói lại thành một xâu. Còn đàn ông trong thôn, bất kể già trẻ đều bị giết sạch. Mỗi thi thể đều bị bọn mã phỉ dùng vũ khí đâm chém tàn nhẫn, một số thậm chí bị tàn phá đến mức không thể nhận ra hình dạng ban đầu, chết không thể chết hơn, bị vứt thây giữa đồng hoang.

 

Nửa canh giờ sau, bọn chúng chất đầy chiến lợi phẩm trở về.

 

Bọn mã phỉ này chính là dân du mục của bộ lạc Thập Ô.

 

Từ khi quận thủ quận Lũng Vũ bị giết hại dã man, lá chắn biên giới và các cửa ải đối với bọn chúng chỉ như một bức tường thấp không mấy tác dụng, những vụ cướp bóc tương tự cứ cách ba bữa nửa tháng lại xảy ra. Bọn chúng đến khá muộn, những bộ lạc lân cận đã vơ vét được rất nhiều của cải. Mỗi lần về đều đầy ắp chiến lợi phẩm, vàng bạc châu báu, lương thực, phụ nữ, cái gì cũng có!

 

Làm sao bọn chúng có thể không động lòng?

 

Bọn chúng bèn nhờ phụ nữ trong bộ lạc chuẩn bị lương khô, quần áo ấm, cung tên, áo giáp đơn sơ, rồi vỗ béo chiến mã, chuẩn bị sẵn sàng, liên kết với vài bộ lạc lớn nhỏ gần đó, chuẩn bị ra ngoài làm một vụ lớn.

 

Vụ đầu tiên này đã khiến bọn chúng kiếm được đầy bát đầy túi.

 

Lương thực, nhiều.

 

Vàng bạc châu báu, nhiều.

 

Phụ nữ, càng nhiều.

 

Kỹ thuật y tế của bộ lạc Thập Ô lạc hậu, cộng thêm chế độ ăn uống đơn điệu, tỷ lệ phụ nữ khó sinh rất cao, tỷ lệ trẻ sơ sinh chết yểu cũng cao. Mỗi thế hệ người Thập Ô đều phải đối mặt với một vấn đề nan giải——

 

Phụ nữ đến tuổi kết hôn quá ít.

 

Cho dù trong bộ lạc có tục lệ "cha chết con kế, anh chết em cưới chị dâu", thậm chí mấy huynh đệ cùng chung một vợ, vẫn còn rất nhiều đàn ông ế vợ. Phụ nữ ở Thập Ô còn quý giá hơn cả vàng bạc châu báu, trâu bò ngựa.

 

Tình trạng tương tự cũng diễn ra ở Bắc Mạc.

 

Tuy nhiên, Bắc Mạc lúc này không được thoải mái như Thập Ô.

 

Điển hình là, nhóm mã phỉ này đều là những bộ lạc nhỏ có quan hệ huyết thống gần gũi tập hợp lại, thanh niên trai tráng chỉ có hơn trăm người, trước đây mỗi lần ra ngoài cướp bóc đều run sợ.

 

Đừng nói đến việc thu hoạch lớn như vậy, vừa vượt qua lá chắn biên giới hoặc tường thành biên giới đã bị để ý.

 

Nước Tân đối phó với bọn mã phỉ không hề nhân từ hơn bọn mã phỉ đối phó với dân thường biên giới, thậm chí còn tàn nhẫn hơn.

 

Bọn mã phỉ bị bắt, bị chém đầu tại chỗ đã là may mắn, xui xẻo hơn, bị bắt sống đưa đến gần biên giới. Dây gai xỏ qua cổ và nách, trói chặt, dùng ngựa kéo lê, sống sờ sờ kéo lê người ta đến khi chỉ còn lại bộ xương, để răn đe những tên do thám Thập Ô đang rục rịch ở biên giới.

 

Cha ông của tên cầm đầu bọn mã phỉ này đều không may mắn, một người bị kéo lê đến chết, một người bị ném đá đến chết, treo ở gần cổng thành biên giới để thị chúng. Thi thể đầy giòi bọ mới được thả xuống vứt bừa bãi, sau đó mới được người nhà lén lút nhặt về.

 

Chuyến hành động này diễn ra suôn sẻ, mọi người đều đắc ý.

 

Hoàn toàn không cảm thấy quá trình này nguy hiểm như lời các bậc tiền bối tổ tiên nói, từ giai đoạn chuẩn bị, đến vượt biên trái phép, rồi đến thăm dò ra tay, tất cả đều rất thuận lợi viên mãn. Lúc này trời dần tối, bọn họ còn có thể dừng lại nấu thịt khô.

 

Một tên mã phỉ lớn tuổi cười khẩy một tiếng, những tên mã phỉ khác không dám phản bác. Bởi vì lão mã phỉ này, đồng thời cũng là một bô lão có uy tín trong bộ lạc của bọn họ, cũng là người hoạch định dẫn đường cho hành động lần này: "Nghĩ thấy đơn giản thật."

 

Thủ lĩnh trẻ tuổi nói: "Đúng là đơn giản."

 

Lão mã phỉ uống một ngụm canh thịt nhạt nhẽo, miệng nhai miếng thịt khô cứng, nói: "Quận Lũng Vũ bây giờ không có ai quản, nhưng ai biết được khi nào lại có kẻ cứng đầu đến chứ? Chủ quan dễ mất mạng!"

 

Thủ lĩnh trẻ tuổi cười khẩy.

 

Bộ lạc của hắn tuy không lớn, nhưng tin tức cũng không đến nỗi bế tắc, ít nhiều cũng nghe nói đến tình hình hiện tại.

 

Nếu quận Lũng Vũ thật sự có người quản, thì hai ba tháng nay phòng bị cũng không đến nỗi lỏng lẻo đến mức này. Lực lượng còn sót lại của quận Lũng Vũ hiện tại, vừa phải lo phòng thủ cửa ải, vừa phải tuần tra tường thành biên giới, lại còn phải dọn dẹp đám mã phỉ liên tục xuất hiện, bây giờ ngay cả đám quy mô như bọn họ cũng không để ý tới. Vị trí bọn họ cướp bóc ngày càng gần trung tâm quận Lũng Vũ.

 

Cộng thêm, thượng cấp trực tiếp của quận Lũng Vũ——

 

Người đàn ông tên Trịnh Kiều kia chính là đồng minh của Thập Ô bọn họ, đặc biệt là hai ba năm nay, phòng bị của quận Lũng Vũ ngày càng lỏng lẻo, tỷ lệ mã phỉ ra ngoài cướp bóc thành công cũng ngày càng lớn.

 

Khà khà, bây giờ bọn họ chẳng sợ gì cả.

 

Lão mã phỉ nghe vậy cau mày.

 

Hắn gãi gãi mái tóc hai tháng chưa gội.

 

Căn dặn: "Tóm lại, cẩn thận vẫn hơn."

 

Đám mã phỉ trẻ tuổi không để lời này vào lòng.

 

Ăn uống no say, sắp xếp tuần tra canh gác.

 

Những tên mã phỉ còn lại không có việc gì làm, nhìn ba mươi mấy người phụ nữ run lẩy bẩy, tâm tư bắt đầu hoạt động. Nếu như trước đây, hưởng thụ chiến lợi phẩm đều là quy trình sau khi trở về nơi an toàn, nhưng bây giờ, chiếm chút lợi cũng được.

 

Những tên mã phỉ này, ngoại trừ một số ít người lớn tuổi có kinh nghiệm cướp bóc, còn lại đa số là từ mười tám mười chín đến hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, bọn họ bằng lòng ra làm chuyến này, chẳng phải là vì muốn tìm vợ sao? Muốn thông qua con đường bộ lạc để kiếm vợ quá khó, bọn họ lại không phải bộ lạc lớn, rơi vào tay bọn họ, không phải tuổi quá lớn thì cũng là thân thể có chút bệnh tật...

 

Sao có thể so được với những cô gái tươi trẻ mơn mởn ở quận Lũng Vũ?

 

Tên mã phỉ nhỏ tuổi nhất chỉ mới mười hai mười ba tuổi, thấy mấy huynh đệ cùng bộ lạc đều trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý, hắn cũng ngồi không yên, nhảy dựng lên nói: "Ta cũng muốn vợ!"

 

"Đi đi đi—— lông còn chưa mọc đủ đã nghĩ đến vợ rồi? So với mấy huynh đệ, ngươi còn quá nhỏ."

 

"Ha ha, cứ học hỏi ở bên cạnh đi đã."

 

Trong chốc lát, đám mã phỉ cười ầm lên.

 

Tên mã phỉ nhỏ tuổi nhất lại không phục.

 

Hắn nhỏ chỗ nào?

 

Bọn họ ra tay còn chưa nhanh nhẹn bằng hắn đâu!

 

Nói về cái thôn vừa rồi, có vài lần bọn họ ra tay không dứt khoát, còn hắn thì tay lên đao xuống, còn là tiểu dũng sĩ được người người trong bộ lạc khen ngợi. Thêm hai năm nữa còn có thể làm tộc trưởng, chọn trước một cô vợ thì đã sao?

 

Thường dân quận Lũng Vũ đa phần đều biết vài câu tiếng Thập Ô, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ càng run rẩy không thôi, nhưng khổ nỗi bọn họ đều bị trói chặt, muốn chạy cũng không chạy được, muốn chết cũng không xong.

 

Hầu như có thể tưởng tượng ra tương lai không xa.

 

Có người đã tuyệt vọng nhắm mắt lại.

 

Gió chiều mang theo hơi ấm của ánh tà dương, thổi vào mặt lại đau như dao cắt, tê dại nhìn đám mã phỉ đang đi về phía mình.

 

Mã phỉ cũng chẳng quan tâm đến phản ứng của bọn họ, thứ bọn họ cần đâu phải một cô vợ dịu dàng chu đáo.

 

Bọn họ chỉ cần một cô vợ biết sinh con, nếu cô vợ này xinh đẹp thì càng tốt.

 

Tên lão mã phỉ nhíu mày: "Đừng làm quá".

 

"A bá, khó lắm bọn họ mới vui vẻ, đợi trời tối sẽ tiếp tục lên đường quay về, tuyệt đối sẽ không trì hoãn". Thủ lĩnh trẻ tuổi không nhúc nhích, không phải là không thèm muốn những người phụ nữ này, mà là hắn đã có vợ trong bộ lạc rồi, cô vợ này còn rất hung dữ tháo vát, thân hình cường tráng đã sinh hai đứa con, trong bụng còn đang mang một đứa nữa, nếu để nàng ta biết được lần này mình lén ăn vụng...

 

Về nhà sẽ không có ngày nào yên ổn.

 

Lão mã phỉ thấy vậy, mấp máy môi.

 

Vừa nghe thấy có người phụ nữ hét lên "Đừng chạm vào ta", lão mã phỉ liền nhìn thấy hai bóng người từ xa đang tiến lại gần chỗ này.

 

Những tên mã phỉ trẻ tuổi khác cũng chú ý, lập tức dừng động tác trên tay, cảnh giác nghênh chiến. Cho đến khi nhìn rõ dung mạo của hai người.

 

Thủ lĩnh mã phỉ lặng lẽ ra hiệu.

 

Đám mã phỉ hạ vũ khí xuống, nhưng vẫn hùng hổ, dữ tợn nhìn chằm chằm hai thiếu niên lang.

 

Một trong hai thiếu niên còn cưỡi một con la trắng như tuyết, người còn lại mặc trang phục sặc sỡ, đầu tết thành bím tóc nhỏ, khuôn mặt non nớt nhưng lại có thân hình khá vạm vỡ. Thủ lĩnh mã phỉ ngăn hai người lại, quát: "Dừng lại!"

 

Hai thiếu niên đồng loạt dừng lại.

 

Thiếu niên cưỡi la bực tức nói: "Lại đi nhầm đường rồi!"

 

Người kia cũng không cam lòng: "Chuyện này có thể trách ta sao?"

 

"Không trách cậu thì trách ta?"

 

"... Được rồi, trách ta!"

 

Nói xong, thiếu niên tóc tết sặc sỡ mới chú ý đến thủ lĩnh mã phỉ, cưỡi trên con ngựa cao lớn, hơi cúi đầu xuống, liền thu hết cả đám vào tầm mắt.

 

Hắn nói: "Các ngươi là ai? Gọi bọn ta dừng lại làm gì?"

 

Lúc này màn đêm đã buông xuống.

 

Ánh trăng mờ ảo, tầm nhìn bị hạn chế, lửa trại nấu canh thịt cũng đã bị đám mã phỉ dập tắt, mấy chục tên mã phỉ ẩn nấp trong bụi cỏ. Thiếu niên cứ như không nhìn thấy quy mô của đám mã phỉ này, thấy bọn họ mang theo lỉnh kỉnh đồ đạc, liền lầm tưởng là thương đội.

 

Thủ lĩnh mã phỉ hỏi: "Các ngươi lại là ai?"

 

Thiếu niên tóc tết ngồi trên lưng ngựa, cười khẩy nói: "Tiểu gia bọn ta là ai, cần phải báo cáo với các ngươi sao? Mấy người các ngươi, có thấy một lũ chuột chạy về phía này không?"

 

Thủ lĩnh mã phỉ đương nhiên không thấy con chuột nào cả.

 

Thiếu niên tóc tết miệng lẩm bẩm chửi rủa.

 

Từ lời nói của hắn cũng có thể nghe ra, hình như là có một lũ chuột phá hoại kho lương nhà bọn họ, hai người bọn họ liền tức giận muốn bắt lũ chuột này về luộc chết.

 

Ai ngờ đuổi được một nửa thì mất dấu.

 

Hai người lạc đường một lúc ở gần đó.

 

Mãi đến khi thấy ánh lửa trại lờ mờ bên này, bọn họ mới lại gần hỏi thăm.

 

Tên thủ lĩnh bọn mã phỉ nghe vậy, im lặng một lát.

 

Trong bụi cỏ, mấy tên mã phỉ đã âm thầm giương cung lắp tên, men theo tiếng nói hướng mũi tên về chỗ hiểm của hai thiếu niên.

 

Bất kể hai thiếu niên này là tìm chuột lớn hay sóc chuột, bọn chúng đều không thể sống sót rời khỏi đây. Tuy hai thiếu niên trông có vẻ không được lanh lợi lắm, nhưng một khi đã đi xa mà phát hiện ra điều bất thường, rồi dẫn người quay lại vây bắt bọn chúng, cũng sẽ gây ra chút phiền toái.

 

"Các ngươi rốt cuộc có nhìn thấy lũ chuột đó không?" Thiếu niên tóc tết bím nhỏ tỏ vẻ rất bất mãn trước sự im lặng của tên thủ lĩnh, lấy từ trong túi tiền đeo bên hông ra một viên trân châu bạc lớn, ngạo mạn nói: "Thấy cục bạc lớn này không? Nói cho ta biết lũ chuột chết tiệt, bốc mùi hôi thối đó ở đâu, thứ này chính là của các ngươi. Không đủ, ta còn cả túi đây này!"

 

Vừa nói, hắn vừa vỗ vỗ túi tiền.

 

Tiếng va chạm nặng nề của những đồng bạc vụn nghe rất vui tai, nhưng giọng điệu bề trên của thiếu niên lại càng khiến tên thủ lĩnh mã phỉ bực mình. Thấy vẫn chưa có ai trả lời, thiếu niên tóc tết bím nhỏ lẩm bẩm.

 

"Không phải người ta vẫn nói 'trọng thưởng tất có dũng phu' sao?"

 

Thiếu niên cưỡi la bên cạnh thản nhiên nói: "Điều này chứng tỏ điều gì? Chỉ có thể chứng tỏ là số tiền cậu đưa ra vẫn còn quá ít."

 

Thiếu niên tóc tết bím nhỏ tức giận: "Thế này mà còn gọi là ít?"

 

"Nhiều lắm sao?"

 

Thiếu niên tóc tết bím nhỏ khịt mũi coi thường: "Ngài lục sạch túi tiền của ngài xem có thể gom đủ bằng nửa túi của ta không?"

 

Thiếu niên cưỡi la không nói gì khác, chỉ cười khẩy một tiếng, uy h**p: "... Ta sẽ viết thư cho đường huynh của cậu."

 

Mách người lớn, luôn luôn hiệu quả.

 

Thiếu niên tóc tết bím nhỏ: "..."

 

Trong lúc hai người nói chuyện, gió đêm thổi qua khiến lá cây xào xạc khe khẽ, dưới sự che giấu của tiếng xào xạc này, một tiếng dây cung rung lên cực kỳ nhỏ vang lên. Thiếu niên cưỡi la thản nhiên nghiêng đầu, mặc cho mũi tên sượt qua tóc mình, cười khẩy: "À, chuột xuất hiện rồi."

 

Cái gì?

 

Tên thủ lĩnh mã phỉ dù sao cũng chẳng có kinh nghiệm gì, ban đầu còn ngẩn người ra một lúc, ngược lại là tên lão mã phỉ kịp phản ứng, lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn. Hắn ra lệnh cho những tên mai phục trong bóng tối bắt sống hai thiếu niên ngay lập tức.

 

Nhưng, chúng tuyệt đối không ngờ rằng——

 

Nụ cười của thiếu niên tóc tết bím nhỏ ngay lập tức biến thành sát ý lạnh lùng, hàn quang dày đặc lan ra từ móng ngựa, trong chớp mắt biến thành bộ giáp ngựa được trang bị đầy đủ, thiếu niên cũng khoác lên mình bộ giáp.

 

Chỉ trong vài ba động tác, hắn đã đánh rơi toàn bộ những mũi tên nhắm vào đồng bạn.

 

Còn những mũi tên bắn vào người hắn?

 

Chỉ bằng mấy mũi tên bằng đá, xương thú hay kim loại gỉ sét đó, mà cũng muốn xuyên thủng võ giáp của hắn sao?

 

Dùng lời của chủ công đi nói——

 

Thật nực cười!

 

Thiếu niên cưỡi la mặt lạnh như băng, chỉ nói một câu: "Bảo vệ những phụ nữ trẻ em bị cướp, bắt sống bọn chúng!"

 

Yêu cầu cũng nhiều thật!

 

Nhưng thiếu niên tóc tết bím nhỏ không dám chậm trễ.

 

Bởi vì chủ công này thật sự không nói lý lẽ! Nói viết thư cáo trạng, thật sự sẽ viết thư cáo trạng, trước đó đã viết một phong, hại hắn bị đường huynh nhà mình viết thư mắng ròng rã mười tám trang!

 

Bản thân mắng cũng không lại, đánh cũng đánh không lại.

 

Đúng vậy, đánh không lại _(:з)∠)_

 

Hắn không phục, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, gan to bằng trời, không nhịn được buông lời mỉa mai, ngay sau đó đã bị ban cho một trận đòn nhừ tử. Cuối cùng còn nhận được lời chế nhạo: 【 Cả Công Tây Cừu đến cũng chỉ có nước bị đánh, cậu còn dám ngạo mạn với ta? 】

 

Từ Thuyên nghi ngờ cuộc đời: 【???】

 

Thẩm quân không phải là văn sĩ văn tâm sao???

 

Đúng vậy, thiếu niên cưỡi la chính là Thẩm Đường ngày đêm không nghỉ chạy tới quận Lũng Vũ, chẳng qua khi sắp đến trị sở quận Lũng Vũ, lại gặp phải một vụ thảm án mới xảy ra không lâu.

 

Ước chừng bọn mã phỉ chưa chạy xa, cô cùng Từ Thuyên đi trước.

 

Đại bộ đội đi đến trị sở trước.

 

Số người còn lại theo sau bọn họ.

 

Hai người vận khí không tốt, tên nhóc Từ Thuyên này lại tự tin tràn trề nói mình am hiểu theo dõi truy lùng, ôi vãi, dẫn Thẩm Đường vào nơi đồng hoang xa lạ suýt nữa lạc đường. Mãi cho đến khi thấy ánh lửa trại dẫn đường, mới phát hiện gặp được chẳng tốn chút công sức nào.

 

Toán mã phỉ này cũng thật thú vị.

 

Không phát động đánh lén khi hai người tới gần.

 

Lại cho bọn họ cơ hội tiếp cận tài tình.

 

Từ Thuyên nào muốn để lọt một con "chuột", không nói hai lời triệu hồi ra mấy trăm binh sĩ võ khí, một nửa đi bảo vệ nhóm phụ nữ trẻ em bị trói bắt, một nửa xử lý đám mã phỉ này.

 

Đã nói muốn bắt sống, vậy chắc chắn không thể chết quá nhiều.

 

Thẩm Đường mỗi kiếm lóe sắc lạnh, giải quyết vài tên liều mạng dùng mạng sống để tranh thủ cơ hội cho đồng bọn.

 

Không giết người, chỉ chính xác chặt đứt gân tay của bọn chúng.

 

Trong đám mã phỉ cũng có võ giả võ đảm, ví dụ như tên thủ lĩnh mã phỉ và tên mã phỉ nhỏ tuổi nhất, nhưng thực lực của cả hai không mạnh, một tên Nhị đẳng thượng tạo, một tên Tam đẳng trâm triêu. Trước mặt Thẩm Đường và Từ Thuyên lại không có cơ hội tranh thủ đột phá vòng vây.

 

Rất nhanh đã bị chiến mã của Từ Thuyên giẫm nát chân.

 

Tiếng xương gãy giòn tan kia thật dễ nghe.

 

Trong tai đám mã phỉ lại như tiếng Diêm Vương gọi hồn.

 

Trong bóng tối——

 

Tiếng ồn ào nổi lên, rồi lại im bặt.

 

____________

 

Nấm: Đoạn thời gian trước có thấy bình luận nói tiểu thuyết ngôn tình xuất hiện tình tiết nam nam thấy không thoải mái lắm, thực tế, tình tiết nam phong, nam sủng trong truyện với cái chúng ta nghĩ là đam mỹ hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

 

Tinh túy của đam mỹ nằm ở chỗ nhân vật chính đều là nam, hơn nữa rất đẹp, ở bên nhau rất mãn nhãn, bọn họ có tình yêu tuyệt đẹp, nhưng trong bối cảnh xã hội phong kiến, nữ giới bị hạn chế về giáo dục, tư tưởng bị trói buộc, tri kỷ tinh thần của nam giới không nằm ngoài dự đoán đa phần là nam giới, bởi vì bọn họ đều trải qua giáo dục như nhau, có thể cộng hưởng về mặt tinh thần, quan hệ tự nhiên tốt, dùng lời của người hiện đại chính là nhìn đâu cũng thấy hint, hơn nữa nam phong thời cổ đại đúng là thịnh hành, hoàng đế nhà Hán... khụ, hiểu thì hiểu.

 

Bất kể là nam phong cũng tốt, bối cảnh loạn lạc đủ loại tình tiết nặng đô cũng tốt, bản thân đều có căn cứ, cũng là điểm tô nho nhỏ cấu thành nên bức tranh loạn thế, về bản chất đều là sự bóc lột của kẻ mạnh đối với kẻ yếu. Chỉ cần là kẻ yếu, bất kể nam nữ đều là đồ chơi, không có ai cao quý hơn ai, cũng không liên quan đến giới tính.

 

Chẳng qua kẻ mạnh bóc lột và kẻ yếu bị bóc lột.

 

Nếu chú trọng giới tính, ngược lại đi lệch khỏi mục đích ban đầu của câu chuyện.

 

Nếu có gì không thoải mái, thật sự không phải ta cố ý bịa ra những thứ này (để tra cứu chúng cũng rất mệt mỏi đấy).