Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 370: Ngoài ý muốn (1)



Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Sứ giả nghĩ sao?"

 

Nhìn Tần Lễ đang trầm tư suy nghĩ, Cố Trì vẫn giữ vẻ mặt cao thâm khó dò, tựa như cười mà không phải cười, nhưng thực chất trong lòng đã thở phào nhẹ nhõm. Anh ta còn mượn tay áo để che giấu, xoa xoa lòng bàn tay mướt mồ hôi, âm thầm cầu nguyện Tần Lễ đừng hỏi nữa.

 

Nếu hỏi nữa...

 

Anh ta sẽ lộ tẩy mất.

 

Có lẽ ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của anh ta.

 

Anh ta thấy Tần Lễ dần dần giãn lông mày đang nhíu chặt, rồi khẽ thở dài cảm khái: "Từ xưa đến nay, việc cải cách giống như bước đi trên lưỡi dao, chưa từng có tiền lệ nào thành công mà không tổn hại một binh một tốt. Ý tưởng của Thẩm quân thật táo bạo, dám làm điều người trước chưa dám làm, một lòng vì dân, quả thật hiếm có, nhưng một khi đi sai đường, kết cục chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục..."

 

Đây cũng là một trong những trải nghiệm của chính Tần Lễ.

 

Hắn hiểu rõ việc này sẽ gây ra sóng gió lớn đến nhường nào.

 

Không, cuộc cải cách Thẩm Đường mưu đồ còn lớn hơn nhiều so với những gì hắn từng trải qua —— cái sau chỉ là cải cách của một nước nhỏ, còn cái trước có thể là một ngọn lửa cải cách sắp lan rộng khắp cả đại lục.

 

Hắn hỏi: "Thẩm quân thật sự không sợ sao?"

 

Lúc này Tần Lễ cũng hiểu tại sao Kỳ Thiện lại chọn Thẩm Đường, phần lớn là vì Thẩm Đường tuổi trẻ khí thịnh, làm việc trái với lẽ thường, mà tình cờ, trong xương cốt Kỳ Nguyên Lương cũng là một kẻ điên rồ.

 

Hai người này như rùa và đậu xanh, vừa mắt nhau.

 

Cố Trì: "..."

 

Tên Kỳ Nguyên Lương kia là con rùa.

 

Chủ công nhà anh ta nào phải hạt đậu xanh.

 

Ít ra cũng phải là hạt đậu vàng!

 

Anh ta lầm bầm trong bụng, lại nghe tâm tư của Tần Lễ đột nhiên thay đổi, thở dài: 【 Tiếc rằng, việc này tuy có lợi, nhưng không áp dụng được cho bất kỳ ai. Ít nhất là không áp dụng được cho Thiên Hải... Haiz. 】

 

Bất kỳ cải cách nào cũng sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của những người được hưởng lợi.

 

Những người này, vốn là những người ủng hộ Ngô Hiền.

 

Bọn họ ủng hộ chủ công Ngô Hiền không chỉ vì sức hút cá nhân của Ngô Hiền, mà còn vì "có lợi".

 

Một khi làm loại cải cách này, chạm đến lợi ích của bọn họ, bọn họ sẽ quay đầu lại chĩa lưỡi kiếm vào Ngô Hiền.

 

Đây là điều thứ nhất.

 

Còn điều thứ hai...

 

Thiên Hải giàu có, những năm gần đây vẫn luôn an sinh dưỡng sức. Ít lao dịch, ít thuế má, kho lương dồi dào, vẫn chưa đến mức nghèo khó cần phải để võ giả võ đảm đi làm "tá điền".

 

Hoàn toàn không cần mạo hiểm làm loại cải cách này, lợi bất cập hại —— đắc tội với những người đó quá sớm, thậm chí sẽ làm lung lay địa vị của chủ công Ngô Hiền —— nếu sau này thực sự lâm vào bước đường cùng, phương pháp này có thể coi là một "liều thuốc mạnh"!

 

Ngược lại, phe cánh của Thẩm Đường không có nỗi lo này.

 

Cố Trì: "..."

 

Nghĩ kỹ lại thì quả đúng là như vậy.

 

Chính vì quá nghèo, để có miếng cơm manh áo, mọi người đều có thể vứt bỏ liêm sỉ, chủ công còn có tài ăn nói khéo léo, tinh thông "đạo đức giả", có thể nói đến mức người ta không phân biệt được đông tây nam bắc. Triệu Phụng chẳng phải bị lừa như vậy sao?

 

Nếu thuộc hạ xuất thân cao quý lại thích sĩ diện...

 

Ước chừng cũng giống như Tần Lễ.

 

Như vậy xem ra, nghèo cũng là một ưu điểm.

 

Anh ta nói: "Người không ngông cuồng uổng thiếu niên. Chủ công ta trước giờ dũng cảm mà thận trọng, nếu sợ, cũng sẽ không làm như vậy."

 

Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại càm ràm.

 

Chủ công nhà anh ta làm vậy, tuyệt đối không nghĩ đến vấn đề Tần Lễ lo lắng. Võ giả võ đảm cao cấp, sức mạnh lớn, năng lực mạnh, một người có thể địch hàng trăm, hàng ngàn thường dân! Có lợi mà không chiếm thì chính là thiệt!

 

Ăn cái gì chứ không thể ăn thiệt!

 

Vì vậy cứ việc bóc lột sức lao động của Triệu Phụng.

 

_(:з)∠)_

 

Mấy người Kỳ Thiện không ngăn cản, không phải là không nghĩ đến việc này, mà là cảm thấy địa bàn nhà mình nhỏ, dù có quậy phá, bóc lột võ giả võ đảm và văn sĩ văn tâm thế nào, đặt ra ngoài cũng chỉ là chuyện cười trà dư tửu hậu, không ai coi là thật.

 

Ai lại bắt chước làm theo chứ?

 

Chẳng qua để giải quyết vấn đề cấp bách, lại không gây ra hậu quả nghiêm trọng, chứ đừng nói là nâng lên tầm cao "cải cách đại lục" chưa từng có. Kỳ Thiện tối qua nổi trận lôi đình như vậy, phần nào cũng bởi vì Tần Lễ "đứng nói chuyện eo không đau".

 

Bọn họ chỉ muốn cho dân thường no bụng sống sót, Tần Lễ cứ một mực bám lấy "hậu hoạn vô cùng" để nói.

 

"Người trẻ đa sầu sớm phải già, hoa thiếu ưu tư mãi đậm đà...." Tần Lễ vẫn không tán thành, nhưng ngữ khí không còn cứng rắn quả quyết như trước, hắn chỉ dùng một giọng điệu rầu rĩ khó hiểu, "Thẩm quân dám nghĩ dám làm dám chịu, quả thật đáng khâm phục."

 

Có điều——

 

Trên đời này có rất nhiều ví dụ xuất phát từ thiện ý, kết quả lại làm hỏng việc, phản tác dụng. Chỉ mong, Thẩm quân sớm hiểu rõ đạo lý "Xe trước đổ, răn xe sau", sớm dừng tay, hoặc là—— đợi thời cơ chín muồi rồi mới mưu tính việc này.

 

"Có thể cứu sống người, quan trọng hơn bất cứ điều gì." Vì Tần Lễ, Cố Trì cũng bắt đầu thực sự để tâm đến việc này, nếu thật sự là chính sách quản lý thực hiện lâu dài, thì phải suy nghĩ cách thiết lập chế độ ra sao để có thể phát huy tối đa năng lực của võ giả võ đảm mà không ảnh hưởng đến chính quyền, ổn định thế cục, "Ít nhất, Hà Doãn đã dựa vào nó vượt qua năm đầu tiên khó khăn nhất..."

 

Trước khi nguy hiểm tiềm ẩn bộc lộ, dân thường Hà Doãn sẽ là những người ủng hộ và bảo vệ chế độ này kiên định nhất.

 

Bởi vì bọn họ là những người được lợi.

 

Nếu không có võ giả võ đảm đứng đầu là Triệu Phụng đi tiên phong, vừa khai hoang vừa cày ruộng vừa xây nhà, chỉ dựa vào chút nhân lực của Hà Doãn, cho dù một năm không ăn không uống không ngủ làm việc liên tục, cũng rất khó đạt đến trình độ hiện tại.

 

Chứ đừng nói đến năm nay được mùa.

 

Lại thêm việc khai thông sông ngòi, xây dựng hồ chứa nước, kênh mương...

 

Công việc lao dịch nào mà không cần đổ vào một lượng lớn thanh niên trai tráng?

 

Phải biết rằng lao dịch chính là dân thường lao động không công.

 

Dân thường làm bao nhiêu việc cũng không được trả công.

 

Nếu võ giả võ đảm làm thay bọn họ, dân thường vốn bị bắt đi lao dịch sẽ không phải tham gia vào những công việc nặng nhọc, còn có thể hưởng lợi ích từ những công trình này—— không còn lo lắng ông trời không chiếu cố.

 

Rủi ro hạn hán, lũ lụt giảm đi rất nhiều.

 

Cho dù không phải là năm được mùa, ít nhất cũng sẽ không phải là năm mất mùa, điều kiện sinh tồn tối thiểu của dân thường có thể được đảm bảo.

 

Cố Trì nói: "Tạm thời cứ đi một bước tính một bước vậy."

 

Tần Lễ nhìn ra được Cố Trì không muốn nói thêm nữa, không cho rằng mình bị xem thường—— loại cơ mật này chắc chắn chỉ có tâm phúc của Thẩm quân mới biết được, mình là người ngoài, Cố Trì bằng lòng nói chuyện với hắn nhiều như vậy đã là rất khó có được rồi.

 

Bởi vậy biết ý bỏ qua chủ đề này, thể hiện rõ chu đáo ân cần.

 

Cố Trì: "..."

 

Tuy nhiên, nhưng mà, không cần thiết lắm.

 

('• ω •')

 

Những điều trên đều là anh ta bịa ra, còn mới mẻ nóng hôi hổi.

 

Không muốn nói, đơn thuần là vì anh ta không bịa ra được nữa.

 

Hai người ngồi đối diện nhau uống trà, trong bầu không khí hữu hảo hòa hợp, thương nghị làm thế nào để điều động nhân lực, từ nơi nào bắt đầu đào hồ chứa nước, khai thông dòng sông, dẫn dòng nước chảy của sông Miểu đến đây. Bởi vì hồ chứa nước có thể mang lại lợi ích cho Thiên Hải, Tần Lễ rất quan tâm đến việc này.

 

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, một canh giờ đã trôi qua.

 

Tần Lễ vẫn còn luyến tiếc.

 

Nhưng hắn vẫn còn việc chưa làm xong, chỉ đành tiếc nuối đứng dậy cáo từ. Hắn rời khỏi quan thự chưa được bao lâu thì Kỳ Thiện trở về, không để lộ cảm xúc vui giận gì. Nhìn thấy bộ trà cụ chưa kịp dọn trên bàn, anh ta nói: "Tần Công Túc đã đến."

 

Đây là câu trần thuật, chẳng có gì ngạc nhiên cả.

 

Cố Trì: "Vừa mới rời đi."

 

Kỳ Thiện ngồi vào chỗ của Tần Lễ.

 

Thu dọn bộ trà cụ người nào đó đã dùng, lấy bộ trà cụ mới chưa dùng đến: "Hắn đến đây, chắc chắn là vì đã nghĩ thông suốt rồi. Vừa hay, Ấp Nhữ cũng đã cho tin tức chính xác, bây giờ chỉ còn lại Thượng Nam, mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều."

 

Cố Trì: "Tần Công Túc tuy cố chấp nhưng không phải là người bảo thủ không thay đổi, ngược lại dễ nói chuyện ngoài dự kiến..."

 

Gặp Kỳ Thiện cứ như ăn phải một trăm tám mươi quả pháo, đầu óc và lý trí dắt tay nhau bỏ nhà ra đi... Thật không thể tưởng tượng nổi!

 

Nhưng Kỳ Thiện lại giữ kín như bưng, không muốn nói nhiều.

 

Bị Cố Trì nhìn chằm chằm khiến anh ta cảm thấy cả người không được tự nhiên.

 

Đặt chén trà xuống, bất đắc dĩ nói: "Quan hệ giữa ta và Tần Công Túc, ban đầu không đến mức tệ như vậy, tuy có đề phòng mâu thuẫn, nhưng nhìn chung cũng coi như cùng chung chí hướng. Có điều —— cậu biết sau khi tiên chủ của Tần Công Túc chết, chủ công tiếp theo của ta là ai không?"

 

Cố Trì: "..."

 

Cố Trì: "???"

 

Cố Trì: "!!!"

 

Trong đầu anh ta đột nhiên nảy ra một ý nghĩ táo bạo——

 

Sau khi Kỳ Thiện hại chết tiên chủ của Tần Công Túc, chẳng lẽ lại đầu quân cho thế lực đối địch đã đánh bại cố quốc của Tần Lễ sao???

 

Kỳ Thiện nhìn thấy đồng tử của anh ta co rút lại, thừa nhận.

 

"Đúng, chính là như cậu nghĩ."

 

Bị bắt làm tù binh, anh ta cũng chẳng còn cách nào khác.

 

Cố Trì nghẹn lời, thậm chí còn cảm thấy Tần Lễ đúng là một bậc quân tử có hàm dưỡng, vậy mà cũng không nổi giận rút kiếm, chém chết tên tai họa Kỳ Thiện này—— Đây rốt cuộc là sức chịu đựng bực nào chứ!

 

Cố Trì tặc lưỡi, lẩm bẩm nói: "Những việc người ta làm, cậu thật sự chẳng làm việc nào cả..."

 

Kỳ Thiện liên tục cười khẩy, đứng dậy: "Thì ra Vọng Triều lại nhìn ta như vậy, đã như thế, nếu ta mà làm người, chẳng phải là mang tiếng oan sao? Công việc lặt vặt trong quan thự, tất cả đều giao cho ngươi."

 

Nói xong, sải bước rời đi.

 

Vung tay áo, chỉ còn lại chồng công vụ cao đến tận xà nhà.

 

Cố Trì: "..."

 

(╯‵□′)╯︵┻━┻

 

Kỳ bất thiện, quay lại!!!

 

——————————

 

"Khốn kiếp, tên họ Lỗ này đúng là đồ bỏ đi!"

 

Cố Trì thầm mắng chửi trong lòng, trùng hợp thay, chủ công Thẩm quân của anh ta lúc này cũng đang "văng tục", hỏi thăm tổ tông mười tám đời của quận thủ quận Lỗ Hạ. Có tâm trạng tương tự, không chỉ có Thẩm Đường, ba nhà kia cũng đang ngậm một bụng tức giận.

 

Chuyện này còn phải kể từ trận hỗn chiến đêm qua.

 

Mẹ đẻ "đứa con bất hiếu" phụ trách đưa bọn chúng đến thế gian, Thẩm Đường cầm kiếm Từ Mẫu phụ trách đưa bọn chúng lên Tây Thiên.

 

Tay vung kiếm rơi, chém giết dứt khoát.

 

Mặc dù bốn nhà không hề ăn ý, mỗi nhà tự đánh, nhưng dựa vào lực lượng tinh nhuệ vẫn áp đảo bọn giặc cướp tập kích. Trong chốc lát, đầu người và tiếng kêu thảm thiết bay tứ tung, màn đêm và sắc máu cùng hòa lẫn.

 

Tên giặc cướp mặt sẹo kia cũng có chút bản lĩnh.

 

Thấy tình thế bất lợi, hắn cũng tung ra "át chủ bài"!

 

Một đội quân khiên năm trăm Nhị đẳng thượng tạo dẫn đầu tiến lên phía trước, binh lính cầm thương, cầm giáo ở phía sau hỗ trợ. Khiên của bọn chúng được tạo thành từ võ khí, hình dáng to lớn, dài rộng một trượng, cao nửa trượng, dày một ngón tay.

 

Một chiếc khiên hai lực sĩ cùng cầm.

 

Vũ khí đập vào chỉ để lại vết lõm nông.

 

Nếu cố vượt qua lá chắn dày đặc để tấn công vào hậu phương, lập tức sẽ rơi vào vòng vây trùng trùng của bọn họ, đối mặt với tình thế bị cô lập tiêu diệt. Những lực sĩ trọng khiên này đều mang vẻ mặt vô cảm, dù bị đâm thủng một lỗ cũng không nhíu mày, mà còn lập tức phản công —— nhân lúc đối phương kinh ngạc, một thương đâm ra.

 

Khang Thời là người đầu tiên chú ý tới những lực sĩ trọng khiên.

 

Ngay khi bọn họ xuất hiện dàn trận, anh ta liền ra lệnh cho Tiên Vu Kiên vận dụng võ khí hóa binh, phái binh sĩ võ khí đi phá trận.

 

"Những lực sĩ trọng khiên này có chút kỳ lạ..."

 

Chử Diệu đang gánh team vẫn không quên phân tâm chú ý tình hình bên này, nếu văn khí của Khang Thời không đủ, hắn có thể lập tức tiếp ứng. Nghe vậy, hắn liền hỏi: "Kỳ lạ chỗ nào?"

 

"Hậu phương giặc xuất hiện năm trăm kỳ binh, thực lực đều là Nhị đẳng thượng tạo, ai cũng lực lưỡng như trâu..." Khang Thời không phải chưa từng gặp qua tinh nhuệ như vậy, so với một số đội hình sang xịn mịn khác thì chỉ là muỗi, nhưng chưa có đội quân nào giống như những người này, hô hấp đồng bộ, ra tay đồng bộ, đao thương kiếm kích đều không khiến bọn họ cảm thấy đau đớn.

 

Hình như không có cảm giác đau, chỉ biết giết chóc, đây còn là người sao?

 

Chử Diệu nghe vậy, cẩn thận cảm nhận một phen, rồi mới nói: "Kỳ lạ, 'trầm thủy nhập hỏa' không có hiệu quả với bọn chúng."

 

Tình huống này vẫn là lần đầu tiên hắn thấy.

 

【Trầm thủy nhập hỏa, tự chuốc diệt vong 】 có thể coi là một trong những ngôn linh văn tâm Chử Diệu nghiên cứu tương đối nhiều, thích hợp dùng trong hỗn chiến.

 

Người có thực lực thấp hoặc ý chí không kiên định, dễ bị xâm nhập vào kẽ hở tâm linh, gợi ra những ký ức đau khổ, thậm chí là ảo giác. Trên chiến trường, chỉ cần lơ là một chút cũng có thể bị tên lạc lấy mạng, huống chi là hai quân hỗn chiến.

 

Năm trăm lực sĩ trọng khiên này rõ ràng không thuộc về loại trước.

 

Nhưng, dường như cũng không thuộc về loại sau.

 

Năm trăm Nhị đẳng thượng tạo, mỗi người đều có ý chí kiên định đến mức có thể chống lại công kích tinh thần của văn sĩ văn tâm Nhị phẩm thượng trung, khả năng này còn mong manh hơn cả việc Kỳ Nguyên Lương hoàn lương...

 

Ánh mắt Chử Diệu hơi tối lại.

 

Tay áo hất lên, một con quạ gần như hòa vào màn đêm từ trong tay áo bay ra. Con quạ này dáng người mạnh mẽ, linh hoạt luồn lách né tránh mũi tên bay tới từ nơi nào không biết, giống như một làn khói đen, bay về phía lực sĩ trọng khiên, lượn vòng trên không.

 

"Xoẹt"

 

Con quạ bị chém làm đôi.

 

Hóa thành văn khí bạc xám, tiêu tan không còn dấu vết.

 

Cùng lúc đó, Chử Diệu đột nhiên mở mắt.

 

Hắn nói: "Quả thực có vấn đề."

 

Nhìn từ chi tiết ngoại hình, những lực sĩ trọng khiên này đều là thường dân, đôi tay là dấu vết lao động quanh năm chứ không phải luyện tập quanh năm, nét mặt đờ đẫn, ánh mắt vô hồn, đồng tử đục ngầu, không có vẻ sắc bén kiên nghị như những binh sĩ tinh nhuệ... Giống như, con rối!

 

Sau khi bọn họ kết trận, từng bước ép sát.

 

Đội ngũ lưu dân thảo khấu vốn đang ở thế yếu lại được tăng sĩ khí, mỗi khi tiến lên một bước, bọn họ lại đồng thanh hô lớn, thanh thế vang tận mây xanh, dưới chân, thi thể bị giẫm đạp thành bùn.

 

Thẩm Đường nghe thấy động tĩnh, suýt chút nữa phân tâm.

 

Tên thảo khấu mặt sẹo nhân cơ hội này ra sức tấn công.

 

"Nạp mạng đi!"

 

Keng một tiếng.

 

Một cái bóng khổng lồ nhanh chóng phóng to trên đỉnh đầu.

 

Thuộc hạ trái phải của tên thảo khấu mặt sẹo giáp công từ hai phía.

 

Thẩm Đường quát lên: "Cút!"

 

Một ngôn linh võ đảm 【Nhổ cỏ tận gốc】 đánh bật đối phương trở về, tuy chưa đạt đến mức đánh thường thắng đại chiêu như Công Tây Cừu, nhưng cũng khiến tên mặt sẹo kia trở tay không kịp.

 

Thiếu Xung cách trận địa của Thẩm Đường không xa.

 

Âm thanh của lực sĩ trọng khiên tất nhiên cũng lọt vào tai hắn.

 

Hắn đang cân nhắc có nên hỗ trợ Thẩm Đường hay không—— đồng thời tranh thủ kiếm chút quân công, bù đắp tổn thất cô gái song kiếm kia vượt ranh giới gây ra—— thì đột nhiên tim như thắt lại, máu huyết vốn yên ả bấy lâu bỗng sôi lên sùng sục.

 

Đôi mắt đen láy ẩn hiện tia đỏ sậm.

 

Nhưng hắn vẫn còn có thể áp chế.

 

Chẳng qua ở giữa chiến trường, mùi máu tanh nồng nặc khắp nơi khiến hắn bực bội, xung động mãnh liệt dâng trào.

 

Chỉ hận không thể tàn sát tất cả những kẻ sống xung quanh.

 

Thuộc hạ của Thiếu Xung là người đầu tiên nhận ra sự khác thường của hắn.

 

Hắn tay không bóp nát thiên linh cái của một võ giả võ đảm địch, óc bắn tung tóe dính đầy cánh tay.

 

Thuộc hạ: "!!!"

 

Chết rồi, sao lại phát bệnh vào lúc này chứ!!!

 

Chưa kịp nghĩ ra đối sách, chỉ thấy thân ảnh trước mắt lóe lên, một tàn ảnh biến mất khỏi tầm mắt.

 

Trong nháy mắt, Thiếu Xung đã xông vào bụng địch, đại khai sát giới. Thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn độc ác, như tay không bóp nát thiên linh cái còn được coi là lịch sự, còn có màn xé xác người sống, chưa đầy mấy hơi thở đã vứt lại một đống thi thể, giết đến nỗi đám thảo khấu gần đó run sợ, không dám tiến lên.

 

Thuộc hạ lập tức phái binh đi tiếp ứng.

 

Sợ Thiếu Xung bị giết trong lúc thần trí không tỉnh táo.

 

Rõ ràng, lo lắng này của hắn là thừa.

 

Khác với những lần phát bệnh trước, lần này hắn vẫn giữ được một phần lý trí, Thiếu Xung biết mình đang làm gì—— kẻ địch này có thể giết, binh lính phía sau không thể giết!

 

Hai quân... à không, năm quân giao tranh chưa lâu, từ lúc mai phục tập kích đến giờ chưa được nửa khắc, chiến trường đã la liệt xác chết, tuyệt đại đa số là thảo khấu bỏ lại.

 

Binh lực bốn nhà tuy có tổn thất, nhưng chủ yếu là bị thương.

 

Tử vong còn tập trung vào lúc lực sĩ trọng khiên xuất hiện.

 

Nhân lúc bọn chúng chưa có thành tựu ——một khi binh lực phe mình bị lực sĩ trọng khiên chia cắt, đầu đuôi trái phải không thể ứng phó hết, rất dễ bị đối phương tiêu diệt từng nhóm nhỏ —— Tiên Vu Kiên tế ra Hổ phù võ đảm, hóa ra binh tốt võ khí, phụ trách chống đỡ phần lớn áp lực.

 

Đợt đánh nghi binh đầu tiên đã tiêu hao hơn mười người.

 

Đúng lúc này, bên tai vang lên giọng nói của Chử Diệu.

 

"Phối hợp, tấn công."

 

Tiên Vu Kiên không chút nghi ngờ.

 

Liền nghe giọng điệu Chử Diệu cực kỳ lạnh lùng nói ra một câu: "Như đất sụp đổ, như ngói vỡ vụn!"

 

【Đất sụp ngói tan】

 

Không hề báo trước, đất dưới chân lực sĩ trọng khiên mềm nhũn, như đầm lầy nuốt chửng hai chân bọn chúng.

 

Còn ba trăm tám mươi võ khí binh tốt chắn trước mặt bọn chúng, toàn thân bao phủ một lớp văn khí màu xám bạc nhàn nhạt. Chỉ thấy chúng va chạm với trọng khiên, bề mặt trọng khiên lại phát ra tiếng xèo xèo chói tai, sau đó bốc lên khói trắng hôi hám, đây là bị ăn mòn ư???

 

Bề mặt khiên bị ăn mòn thành những vết lõm hình người sâu hoắm.

 

Tiên Vu Kiên: "..."

 

Khoan đã, Đất sụp ngói tan là hiệu quả như thế này á???

 

--------------------

 

Đào: Ờm một số cái thơ đọc thấy ngang phè không chú thích là tui tự chém đó, không tìm được bản dịch thơ Việt nên làm cho có vần thôi