Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 369: Lưu dân thảo khấu (9)



Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Nghe ai đó nói vậy, đương nhiên Cố Trì sẽ không nhận việc rồi tự chuốc lấy phiền phức. Tốn công sức này để đấu đá mồm mép với mấy nhà kia, chi bằng nằm trong chăn ngủ thêm một lúc.

 

"Nếu đã vậy, ta chúc cậu chuyến này thuận lợi."

 

Thượng Nam và Ấp Nhữ không khó dây dưa như vậy, cũng phải xem so với ai. So với kẻ cứng đầu cứng cổ Tần Lễ, chắc chắn dễ dàng hơn nhiều. Nhưng nếu thật sự muốn thuyết phục bọn họ bán sức lao động quý giá này, thì chuyện này còn phải tốn công sức đấy.

 

Mặt mày Kỳ Thiện khó coi.

 

Cố Trì đưa ra cho anh ta một gợi ý nhỏ, cười nói: "Thật ra Nguyên Lương có thể bắt đầu từ Ấp Nhữ."

 

Vừa vào đã tìm Thiên Hải trước.

 

Ha ha, dùng lời của chủ công——

 

Kỳ Thiện đúng là đầu cứng đến mức không sợ chấn động não mà!

 

"Ta há lại không biết..." Kỳ Thiện thở dài.

 

Trong ba nhà, Ấp Nhữ và Hà Doãn có quan hệ xa cách nhất, hai bên chỉ là hợp tác làm ăn.

 

Xét về thân sơ, đáng lẽ Ấp Nhữ là khó thuyết phục nhất.

 

Nhưng thực tế lại không phải vậy.

 

Ấp Nhữ ngược lại là nơi dễ ra tay nhất.

 

Lý do cũng đơn giản, xuất thân của ba nhà khác nhau.

 

Thiên Hải, Thượng Nam, Ấp Nhữ.

 

Ngô Hiền xuất thân cao quý nhất, gia thế, nền tảng, danh tiếng đều có đủ. Từ nhỏ đã được giáo dục như con cháu thế gia, thuộc hạ lại đa phần là con cháu thế gia hào cường ở Thiên Hải và các châu quận lân cận, Tần Lễ còn từng là công thần của vương thất, tất cả đều là những kẻ mười ngón tay không dính nước, không thể nào chỉ bằng vài ba câu nói đã bằng lòng hạ mình xuống làm việc nặng nhọc.

 

Cốc Nhân Thượng Nam và Chương Hạ Ấp Nhữ thì kẻ tám lạng người nửa cân.

 

Không, nên nói Cốc Nhân còn có điều kiện tốt hơn Chương Hạ một chút.

 

Tổ tiên Cốc Nhân đúng là từng giàu có, chẳng qua do chiến loạn và kinh doanh không tốt mới sa sút, đến đời Cốc Nhân thì chỉ còn lại cái danh hão. Dù vậy, cái danh hão này cũng đã giúp ích rất nhiều cho Cốc Nhân trên con đường trưởng thành.

 

Xuất thân này giúp ông bái được danh sư, lại được danh sư để mắt tới, gả con gái cho, hỗ trợ hết mức, sau đó hai vị cha vợ cũng rất thưởng thức ông. Có thể nói, ông có khởi đầu tương đối khó khăn, nhưng con đường trưởng thành lại khá thuận lợi.

 

Ba người cha vợ, ba vị quý nhân.

 

Ngược lại, Chương Hạ thì thê thảm hơn, mọi thứ đều dựa vào bản thân.

 

Chương Hạ tự xưng là con cháu của một gia tộc nhỏ sa sút, Cố Trì đoán chừng đây là hắn tự tô điểm cho mình, xuất thân thật sự có thể còn thấp hơn thế này. Từ nhỏ ốm yếu bệnh tật, lâu ngày thành thầy thuốc, may mắn học được một tay y thuật tinh diệu.

 

Nhưng lại không có ngoại hình xuất chúng, mà nước Tân tuyển chọn nhân tài lại còn xem trọng ngoại hình, khiến Chương Hạ ba lần tham tuyển lại ba lần trượt.

 

Vất vả lắm mới tìm được con đường khác vào y viện, leo lên vị trí Thái y lệnh, kết quả lại xảy ra biến cố.

 

Không chỉ mất đi tiền đồ mà còn suýt mất mạng, phải trốn chui trốn nhủi, ẩn danh nhiều năm mới có thể "tái xuất giang hồ".

 

Bất kể hắn thật sự có tấm lòng lương y, hay là mượn thủ đoạn này để lấy lòng người, nhưng không thể phủ nhận—— phần lớn cuộc đời Chương Hạ đều tiếp xúc với thường dân. Sống ở tầng lớp dưới đáy, chứng kiến nhiều nỗi khổ của nhân gian, càng có thể thấu hiểu nỗi đau thấu xương thường dân phải đối mặt.

 

Xuất phát điểm quá thấp, thuộc hạ không có nhiều con cháu thế gia.

 

Điều này cũng có nghĩa là nếu Chương Hạ muốn tiếp tục tồn tại lâu dài thì không thể đánh mất nền tảng lớn nhất của mình—— thường dân.

 

Lòng dân mới là chỗ dựa lớn nhất của Chương Hạ.

 

Vì vậy, đối với những biện pháp có lợi cho dân, có thể giảm bớt gánh nặng lao dịch cho thường dân như thế này, cho dù Chương Hạ có cùng nỗi lo lắng như Tần Lễ, nhưng vì "dân chúng", vì lấy lòng dân, cũng có hơn năm phần khả năng sẽ giúp đỡ làm việc ngắn hạn...

 

Cốc Nhân Thượng Nam đứng thứ hai, kẻ khó nhằn nhất ngược lại là Thiên Hải có quan hệ cá nhân tốt nhất với Hà Doãn.

 

Cố Trì: "Cậu cũng biết, còn cố ý chọn Thiên Hải?"

 

Chẳng phải tự chuốc lấy phiền phức sao?

 

Kỳ Thiện im lặng, không có ý định giải thích.

 

"Cậu và Tần Công Túc rốt cuộc có thù oán gì sâu đậm?" Cố Trì đổi góc độ hóng hớt, "Ngoài việc năm đó cậu xúi giục chủ công tiền nhiệm làm loạn bức hắn xuống núi ra làm quan, lại sớm trừ khử chủ công tiền nhiệm phá hoại kế hoạch của Tần Công Túc, cậu còn làm gì nữa?"

 

Cố Trì phát hiện ra một chi tiết rất thú vị.

 

Sứ giả ba bên Thiên Hải, Thượng Nam, Ấp Nhữ, bề ngoài sứ giả Ấp Nhữ là người ôn hòa nhất, nhưng trong lòng lại là kẻ tính toán nhất, anh ta ở ngoài thành cũng có thể nghe thấy tiếng hắn gẩy bàn tính, tiếng gảy bàn tính vang động trời, thật tinh ranh!

 

Lục đệ của Cốc Nhân bề ngoài thì hiền lành, nội tâm thì thâm hiểm!

 

Còn Tần Lễ thì chín phần mười hỏa lực đều nhắm vào Kỳ Thiện, Kỳ Thiện làm gì hắn cũng có thể quy chụp thành âm mưu, hoàn toàn như... Ồ, chủ công nói gì mà phi ti ét đi (PTSD Rối loạn căng thẳng sau sang chấn), hoàn toàn bị ám ảnh rồi. Nhưng đối với Hà Doãn lại rất tán thưởng.

 

Nghĩ lại cách hành sự của Kỳ Thiện.

 

Cố Trì nghi ngờ giữa bọn họ còn có chuyện bí mật không muốn người khác biết.

 

Kỳ Thiện: "..."

 

Anh ta thản nhiên nói: "Cậu quản quá nhiều rồi."

 

Cố Trì: "...Ồ."

 

Bên trong quả nhiên có ẩn tình.

 

Kỳ Thiện: "..."

 

Anh ta lạnh lùng liếc Cố Trì, ánh mắt đầy vẻ uy h**p, nhưng Cố Trì là loại người mặt dày, căn bản không sợ.

 

Hừ.

 

Một cái liếc mắt mà cũng muốn dọa lui anh ta?

 

Ngây thơ!

 

Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng.

 

Kỳ Thiện đã sớm đi đến doanh trại viện binh Ấp Nhữ đóng quân ngoài thành, quan thự trị sở vắng đi vài người, so với ngày thường yên tĩnh hơn.

 

Tiểu quan lại qua lại bước chân cẩn thận, sợ phát ra tiếng động lớn làm phiền đồng liêu —— chủ công dẫn đầu "cạnh tranh" đã ra ngoài đánh trận, công việc liền rơi vào những người ở lại, việc vặt lại nhiều, mấy ngày nay mông hầu như dính chặt vào ghế trong nghị sự đường.

 

Không ít tiểu quan lại miệng ngậm bánh bao thịt như thỏ nhai cỏ, đồng thời vung bút viết, văn chương trôi chảy.

 

Khi Tần Lễ được mời vào liền nhìn thấy một màn kỳ quái buồn cười như vậy, vị quan lại kia đỏ bừng mặt, vội vàng hành lễ với Tần Lễ rồi tiếp tục vùi đầu vào bàn.

 

Tần Lễ nhận thấy bầu không khí ngượng ngùng, liền dời mắt đi chỗ khác.

 

Hắn đến tìm Kỳ Thiện.

 

Nhưng hôm nay người trực ở quan thự là Cố Trì.

 

Hỏi Kỳ Thiện?

 

Cố Trì dẫn Tần Lễ đến gian phòng khách bên cạnh.

 

Nói: "Kỳ chủ bộ đã đi đến đại doanh Ấp Nhữ từ sớm rồi."

 

Tần Lễ vừa nghe liền biết mục đích của Kỳ Thiện.

 

Hắn cả đêm không ngủ, lại thêm tối qua kích động, khí huyết xáo trộn, sắc mặt không còn hồng hào như trước, mơ hồ lộ ra vẻ xanh xao.

 

Nghe được tin tức của Kỳ Thiện, hắn như đang chế giễu nói một câu: "Kỳ Nguyên Lương quen thói nghĩ viển vông, ép người quá đáng..."

 

Trái tim hóng hớt của Cố Trì bắt đầu ngọ nguậy.

 

Nhưng tiếng lòng của Tần Lễ không có bao nhiêu nội dung về Kỳ Thiện, giống như gãi không đúng chỗ ngứa, khiến anh ta thầm thở dài.

 

"Sứ giả không bằng đợi một lát, Kỳ chủ bộ sẽ sớm quay về. Hay là có chuyện gì có thể nói với ta, ta sẽ chuyển lời?"

 

Anh ta tò mò mục đích lần này của Tần Lễ, chẳng lẽ là hối hận tối qua không để Kỳ Thiện nằm ngang rời đi nên càng nghĩ càng tức, sáng sớm đã chạy đến muốn bổ thêm cho Kỳ Nguyên Lương vài nhát kiếm?

 

Kết quả nằm ngoài dự đoán.

 

Tần Lễ đến để hỏi về việc sắp xếp nhân lực.

 

Cố Trì nhất thời không phản ứng kịp.

 

Bối rối hỏi: "Nhân lực gì?"

 

"Kỳ Nguyên Lương đêm qua đến nhà, chẳng phải là muốn mượn nhân lực Thiên Hải để đào kênh, xây hồ chứa nước cho Hà Doãn sao?" Nét mặt Tần Lễ không chút gợn sóng, nhìn Cố Trì có vẻ ngạc nhiên, bình tĩnh nói một câu, "Việc này, tại hạ xin thay mặt chủ công đồng ý!"

 

Cố Trì: "..."

 

Cố Trì: "???"

 

Cố Trì: "!!!"

 

Anh ta không khỏi hoài nghi mình đang nằm mơ.

 

Sao Tần Lễ lại đồng ý chứ?

 

Với cơn giận của Tần Lễ tối qua, sáng nay mang binh mã rời khỏi Hà Doãn anh ta cũng không bất ngờ, vậy mà... lại đồng ý?

 

Tần Lễ nhấp một ngụm trà ấm.

 

Cảm nhận hơi ấm lan tỏa xuống cổ họng.

 

"Cố đốc bưu có nghi vấn gì chăng?"

 

"Xin thứ cho ta mạo muội, sứ giả và Kỳ chủ bộ dường như..." Cố Trì vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ, hỏi ra miệng.

 

"Thù riêng là thù riêng, công việc là công việc, tại hạ không đến mức lẫn lộn công tư..." Tần Lễ chỉ nói một câu đã gạt chuyện này đi, không quên thăm dò một câu, "Có điều—— các người, hay nói đúng hơn là Thẩm quân, thật sự biết hậu quả của việc dung túng chuyện này chứ?"

 

Nếu không có Kỳ Thiện, hắn thật sự rất thưởng thức Thẩm Đường, thậm chí có lúc còn lo lắng không biết Thẩm Đường có bị Kỳ Thiện che mắt hay không.

 

Cố Trì biết Tần Lễ muốn hỏi gì.

 

Anh ta chỉ nói một câu: "Có người suýt chết vì bị nghẹn, muốn cấm cả thiên hạ ăn uống. Sứ giả nghĩ, lời này có đúng không?"

 

Tần Lễ: "Hai việc này không thể so sánh với nhau."

 

Cái gọi là vì mắc nghẹn mà bỏ ăn, chính là sợ một việc sẽ xảy ra chút sai sót liền không làm nữa, nhưng để võ giả võ đảm cạnh tranh với thứ dân không phải là chuyện nhỏ. Nếu chỉ giới hạn ở Triệu Phụng và vài người dưới trướng Thẩm Đường, người ngoài chỉ coi là "chuyện lạ" để bàn tán lúc trà dư tửu hậu, nhưng nhìn thái độ của Hà Doãn, rõ ràng là muốn phổ biến việc này.

 

Sao có thể không lo lắng?

 

Đã nghĩ đến một khi mất kiểm soát, sẽ xử lý như thế nào chưa?

 

Nếu là người khác hỏi như vậy, có lẽ Cố Trì sẽ đáp trả một câu "lo bò trắng răng", nhưng người đối diện là Tần Lễ, đương nhiên anh ta phải nể mặt. Suy nghĩ một chút, đổi một cách nói uyển chuyển hơn.

 

Trên đời này không có chế độ nào ngay từ đầu đã hoàn mỹ, việc lợi dụng võ giả võ đảm canh tác, để đông đảo thứ dân yếu đuối thoát khỏi lao dịch nặng nhọc, đây cũng là một mặt tích cực.

 

"Sứ giả có biết lao dịch nặng nhọc hại người rất nhiều không?"

 

Nếu là Kỳ Thiện nói bóng nói gió hỏi như vậy, Tần Lễ nào có lý trí tĩnh tâm lắng nghe suy nghĩ? Nhưng Cố Trì thì khác.

 

Tần Lễ có chút đồng tình với vị văn sĩ trẻ tuổi có vẻ ngoài yếu ớt này, theo bản năng sẽ chiều theo đối phương, dành nhiều kiên nhẫn hơn.

 

Vấn đề lao dịch nặng nề của quan phủ, cũng là một trong những nguyên nhân chính dẫn đến cố quốc của Tần Lễ diệt vong, hắn đã nghiên cứu qua.

 

Vì vậy, hắn rất khó trả lời ra mặt.

 

Không phải không hiểu, mà là quá hiểu.

 

Lao dịch cần mỗi nhà mỗi hộ cử thanh niên trai tráng tham gia, nhưng thanh niên trai tráng lại là lao động chính trong một gia đình, mất đi thanh niên trai tráng đồng nghĩa với việc canh tác bị trì hoãn, thu nhập giảm, cộng thêm thuế má nặng nề, có thể dễ dàng bức một gia đình vào đường cùng.

 

Hơn nữa, lao dịch nặng nề làm trì hoãn canh tác chỉ là một tệ nạn, còn có rất nhiều thứ dân chết vì lao lực.

 

Tần Lễ có ý muốn thay đổi, nhưng bất lực.

 

Chuyện lao dịch liên quan đến quá nhiều lợi ích.

 

Hắn chỉ cần động một chút liền có thể rước họa sát thân, hắn không sợ hy sinh vì nước, chỉ sợ chết không có giá trị. Khiến cố quốc diệt vong, cũng không chỉ đơn giản là lao dịch.

 

Nhưng lời của Cố Trì đã gợi mở cho hắn rất lớn.

 

Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

 

Thay đổi thái độ trước đó, thành tâm học hỏi.

 

Một việc, nếu lợi lớn hơn hại thì có giá trị thực hiện. Hắn muốn biết Thẩm quân Hà Doãn nghĩ như thế nào.

 

Cho dù Thẩm Đường tuổi còn nhỏ không nghĩ đến những mặt hại, thì các mưu sĩ phụ tá bên cạnh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn người ta tự đào mồ chôn mình. Chuyện này, có lẽ thật sự là kết quả sau khi bọn họ đã bàn bạc, cân nhắc thiệt hơn?

 

Nếu như vậy——

 

Trong lòng Tần Lễ dường như dấy lên chút gợn sóng.

 

"Thứ lỗi tại hạ ngu muội, vẫn xin Cố quân chỉ giáo."

 

Cố Trì: "..."

 

Nhìn thấy Tần Lễ chuẩn bị tâm thế muốn cùng mình đàm đạo, trong lòng Cố Trì thầm mắng Kỳ Thiện trăm tám mươi lần.

 

Tên này chạy nhanh thật, bỏ mặc anh ta lại đây ứng phó với Tần Lễ.

 

Tần Lễ này cứng nhắc vô cùng, không đạt mục đích sẽ không bỏ cuộc, thật khó đuổi đi. Cố Trì nhân lúc uống trà, đầu óc nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ xem việc bóc lột võ giả võ đảm rốt cuộc có lợi ích gì.

 

_(:з」∠)_

 

Chẳng phải lợi ích là nhân lực của bọn họ rẻ hơn sao?

 

Mục đích ban đầu của chủ công nhà mình, cũng chỉ là muốn bóc lột Triệu Phụng, bòn rút sức lao động của Thiên Hải thôi mà...

 

Có điều, những lý do này không thể nói ra được.

 

Nếu lọt vào tai Ngô Hiền, chẳng phải hai nhà sẽ tuyệt giao sao?

 

Để anh ta nghĩ xem, có cái cớ nào cao thượng một chút không...

 

Trong nháy mắt, Cố Trì đã soạn sẵn lời trong bụng, chuẩn bị bắt đầu màn lừa bịp ngụy biện... à không, giải thích của mình.

 

"Haiz, chỉ giáo gì mà chỉ chứ, không dám nhận."

 

Cố Trì cố ý nói chậm lại, khiến bản thân trông càng thêm cao thâm khó lường, thực chất chỉ là để câu giờ.

 

"Việc này có lợi có hại, còn phải xem lựa chọn làm thế nào."

 

Tần Lễ gật đầu: "Ừm."

 

Dáng vẻ chăm chú lắng nghe, hận không thể ghi chép ngay tại chỗ.

 

Khóe miệng Cố Trì giật giật: "Võ giả võ đảm không phải người thường, cho dù là võ giả võ đảm cấp thấp, một người cũng có thể địch lại mười người, võ giả võ đảm tầm trung càng không cần phải nói, có thể giúp bao nhiêu thứ dân giảm bớt nỗi khổ lao dịch? Không còn lao dịch nặng nề, thanh niên trai tráng nhà nhà hộ hộ có thể an tâm cày cấy, nam cày nữ dệt, cuộc sống sung túc..."

 

"Nhưng... nếu ruộng đất đều rơi vào tay võ giả võ đảm, thứ dân không có ruộng để cày, dĩ nhiên cũng không có lương thực để ăn."

 

Cố Trì hỏi ngược lại: "Chỉ có cày ruộng mới có thể no bụng?"

 

Tần Lễ: "???"

 

Cố Trì thầm hối hận vì mình lỡ lời, vội vàng chữa cháy.

 

"Nếu một võ giả võ đảm có thể cày cấy ra số lương thực đủ cho mười người, thậm chí trăm người, thì lương thực còn quý giá nữa sao?"

 

Tần Lễ nghe vậy sững người.

 

Trong nháy mắt, dường như bừng tỉnh ngộ.

 

Đúng vậy——

 

Nếu lương thực dư thừa, giá cả không thể tăng cao, thứ dân có thể dùng tiền kiếm được từ những việc khác để mua lương thực, mua được dĩ nhiên sẽ không chết đói. Chỉ cần không chết đói, kiểu gì cũng sẽ nghĩ ra cách khác để sống sót, bởi vì ngưỡng cửa sinh tồn cơ bản đã thấp hơn.

 

Chẳng qua——

 

Tần Lễ lại có thắc mắc.

 

"Nếu như ruộng đất tốt trên đời đều bị một vài gia đình quyền quý thông gia khống chế, bọn họ bàn bạc cùng nhau nâng giá lương thực, hoặc trả ít tiền công cho thứ dân... chẳng phải thứ dân vẫn sống khó khăn sao?" Vấn đề này thật sắc bén.

 

Cố Trì thầm nghĩ tên này sao lắm chuyện thế, bèn đáp: "Nếu tình huống như vậy, mấy nhà thông gia này đã vượt quá giới hạn rồi, sức mạnh của bọn họ có thể dễ dàng lung lay căn cơ quốc gia, chẳng lẽ quốc chủ và vương thất còn dung túng được nữa sao? Dân thường trên đời này biết bao nhiêu? Nếu bọn họ sống không nổi, quốc gia sẽ đại loạn, quốc chủ còn ngồi vững trên ngai vàng được sao? Chuyện này đương nhiên sẽ có người ra tay can thiệp."

 

Ai dám làm vậy, e rằng tro xương cửu tộc cũng bị bốc lên rồi.

 

Cố Trì dám chắc, chủ công nhà mình tuyệt đối làm được —— người ta đã từng dùng thi thể của đám cường hào ở Hà Doãn để xây núi thây rồi, còn gì không dám làm nữa?

 

Thật sự có kẻ ngu xuẩn như vậy rơi vào tay cô?

 

Ha ha, e rằng cô nằm mơ cũng cười tỉnh, bởi vì lại có lý do chính đáng để tịch biên gia sản của người ta.

 

Móc tiền từ túi người khác bỏ vào túi mình, há chẳng phải sung sướng lắm thay?

 

Tần Lễ như có điều suy nghĩ gật đầu.

 

Phải nói rằng ——

 

Đồng liêu của Kỳ Nguyên Lương đúng là đáng tin cậy hơn Kỳ Nguyên Lương.

 

Chẳng qua ——

 

Hắn lại có vấn đề nữa.

 

"Giả sử ruộng đất màu mỡ trên đời đều bị võ giả võ đảm chiếm giữ, quốc chủ sẽ dùng gì để hạn chế bọn họ? Trong tay bọn họ có lương thực, bản thân lại có võ lực hơn người, sao lại không chiêu binh mãi mã, tự lập làm vương?"

 

Cố Trì đáp: "Điều này còn phải xem bản lĩnh của vị quân chủ đó, xem có năng lực áp chế võ giả võ đảm thiên hạ hay không!"

 

Tần Lễ rất không hài lòng với câu trả lời này: "Sức người có hạn, một đời minh quân không có nghĩa là đời đời minh quân!"

 

Cố Trì nói: "Sao sứ giả biết được vị minh quân đó không thể nghĩ ra chế độ hạn chế võ giả võ đảm mãi mãi? Bất cứ việc gì cũng đều từ không đến có, trải qua nhiều thế hệ đời người dò dẫm, dần dần hoàn thiện. Hơn nữa, võ giả võ đảm cũng là thứ dân, bọn họ không phải sinh ra đã có dã tâm. Bọn họ hung hăng hiếu chiến, là do hoàn cảnh bức bách, là kế tự bảo vệ mình. Nếu có thể sống một đời giàu sang phú quý, ai mà không muốn an ổn làm một phú ông? Ai lại muốn chết nơi sa trường?"

 

______________________

 

Nấm: Chương trước có một BUG, có bạn đọc đã phát hiện ra.

 

Đạo văn sĩ của Kỳ Bất Thiện, cái đầu tiên là 【 Thí Chủ 】 không vấn đề gì, cái thứ hai ban đầu viết là 【 Diệu Thủ Đan Thanh 】, nhưng ta quên mất chuyện này, cũng nghĩ rằng 【 Nhất Diệp Chướng Mục (Bị lá che mắt) 】 dường như phù hợp hơn.

 

Nhưng vẫn sửa lại rồi.

 

Cái thiết lập 【 Nhất Diệp Chướng Mục 】 này cũng tốt, để dành cho tiểu đồng bọn sau này vậy.

 

Đào: Có bạn thắc mắc sao tui khum đổi Thí chủ thành giết chủ thì do tui thấy sắc thái giống thí một quân cờ trong cờ tướng.