Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 163: Thành Hiếu loạn (4)



Editor: Đào Tử

 

______________________________

 

 Căn cơ người này ngay tại thành Hiếu.

 

Mà hắn không nói hai lời bỏ lớp tư thục...

 

Cái này cần bao nhiêu nguy nan, mới có thể dứt khoát kiên quyết từ bỏ căn cơ gầy dựng nhiều năm, mang vợ con tài sản trong nhà đi xa tha hương?

 

Nam chủ nhân thấy biểu lộ của Chử Diệu, đoán ra hắn vẫn chưa thu được tin tức, trông có lẽ đang đi về phía thành Hiếu, thuận tiện có lòng mở miệng khuyên một câu: "Chuyến này ngài muốn đi thành Hiếu?"

 

Chử Diệu không trả lời thẳng.

 

Chỉ là nói bóng nói gió: "Chẳng lẽ không đi được?"

 

Nam chủ nhân nói: "Không đi được, không đi được!"

 

Chử Diệu: "Tại sao không đi được?"

 

Nam chủ nhân c*̃ng không giấu giếm, trên mặt hiện mấy phần hận ý cắn răng nghiến lợi, nói ra: "Còn chẳng phải do nước Canh trời đánh đó!"

 

Hắn nói kiểu này, Chử Diệu trông càng thêm mơ hồ, khó hiểu: "Nước Canh? Nhưng quận Tứ Bảo đã sớm nằm trong tay nước Canh..."

 

Tự dưng tiến đánh địa bàn của mình làm gì?

 

Nam chủ nhân nói: "Nước Canh nội loạn ấy."

 

Mấy chữ vụn vặt, trong đầu ngổn ngang như tơ vò của Chử Diệu lập tức thẳng đuột, hắn chắp tay với nam chủ nhân: "Xin tiên sinh chỉ giáo cho."

 

Nam chủ nhân thầm đắc ý —— Tiếc nuối nhất đời hắn chính là mình chỉ có một bụng tài hoa lại không ai thưởng thức, ngay cả ông trời c*̃ng đối xử lạnh nhạt với hắn, không cho hắn thiên phú văn sĩ văn tâm tương xứng, khiến hắn trở thành một người bình thường —— Chử Diệu là văn sĩ văn tâm còn xin hắn chỉ bảo, khía cạnh ấy c*̃ng đã chứng minh giá trị của hắn.

 

Cũng không lộ ra vẻ kiêu ngạo, ngược lại đáp lễ lại.

 

"Không được không được, tại hạ và ngài vừa gặp một lần đã hợp ý, có gì đâu mà chỉ giáo hay không chỉ giáo." Nam chủ nhân tan bớt buồn khổ bị ép trốn đi, cười lôi kéo tay Chử Diệu, dáng vẻ thân mật như "Hai huynh đệ tốt". Có thể nói là biết gì nói nấy.

 

Gần như nói hết những gì hắn biết.

 

Việc này nguyên do ở trên thân vương thất nước Canh.

 

Lúc trước từng nói, vương thất nước Canh nội loạn mới cho Trịnh Kiều điều kiện cá muối lật người. Đầu nguồn nội loạn chính là lão quốc chủ nước Canh đột nhiên trúng gió tê liệt nửa người, ngày càng suy yếu, mấy đứa con trai dưới gối dưới sự ủng hộ của thế lực riêng mình đánh nhau túi bụi.

 

Ngay từ đầu không ai nghĩ đến Trịnh Kiều.

 

Trịnh Kiều là ai?

 

Con tin sống ở nước khác.

 

Nói dễ nghe một chút, Trịnh Kiều đến nước khác làm con tin, mẹ y đến nước khác "Hòa thân", hai mẹ con hiên ngang lẫm liệt hi sinh bản thân, bảo vệ hòa bình hơn mười năm của nước Canh, cống hiến thân mình vì hòa bình hai nước Canh, Tân. Nhưng nói khó nghe, đây chính là "Con rơi".

 

Quốc chủ nước Canh căn bản không thèm để ý một người phụ nữ và một đứa con trai, là quốc chủ, lão ta có thể thiếu phụ nữ?

 

Có phụ nữ, lão sẽ thiếu con trai?

 

Nghe nói Trịnh Kiều thành nam sủng hầu hạ người, được danh xưng khuất nhục "Nữ Kiều", trong lòng càng không thừa nhận đứa con này.

 

Quá làm mất mặt vương thất nước Canh!

 

Xuất phát từ những tâm lý này, dù cho mấy năm nay nước Canh phát triển rất ổn, quốc lực nước Tân c*̃ng đang suy yếu, chênh lệch giữa hai nước chậm rãi thu nhỏ, quốc chủ nước Canh hoàn toàn có thể thử thăm dò đòi mẹ con Trịnh Kiều về, nhưng lão không có làm như thế, giả đò mình quên.

 

Nhưng lão quên có ít người thì chưa.

 

Ví như vương hậu của lão.

 

Mấy đứa con trai đánh cân sức, dưới gối vương hậu chỉ có ba đóa hoa ngọc ngà lo lắng không thôi. Mẫu phi những đứa con thứ này không có một ai tầm thường, một khi bọn họ thành quốc chủ mới, mẹ của bọn họ còn không g**t ch*t bà à? Thế là ngày đêm rơi lệ, trằn trọc nghĩ đối sách.

 

Ba vương cơ nghe được tin tức trấn an mẹ mình, còn thuận đường đưa ra chủ ý ngu ngốc.

 

Để vương hậu chọn một vị quốc chủ nắm tương lai.

 

Vương hậu nghĩ lại, hình như không tồi.

 

Thế là cùng nhà mẹ đẻ vụng trộm bày kế, động tĩnh của bà c*̃ng rơi vào trong tầm ngắm, những tầm ngắm này chính là triều thần đang quan sát. Không chỉ vương hậu lo lắng, những triều thần ấy c*̃ng lo lắng đứng đội thất bại, tương lai bị quốc chủ mới thanh toán, chẳng bằng ra tay trước chiếm thế!

 

Hai bên ăn nhịp với nhau, bà dựng một quốc chủ bù nhìn!

 

Đứa con trai nào của quốc chủ nước Canh dễ khống chế nhất?

 

Suy nghĩ một vòng, cuối cùng nghĩ đến Trịnh Kiều không có chút cảm giác tồn tại nào. Mẹ Trịnh Kiều đã chết, bản thân trải qua những việc khó có thể chịu nổi, ở nước Canh không có tí căn cơ, một nam sủng chỉ biết dụ dỗ bán mông biết trị quốc cái nỗi gì? Cuối cùng quyền lợi còn chẳng rơi vào tay bọn họ?

 

Cái đề nghị này khiến trong lòng vương hậu hơi chán ghét, gai nhỏ mọc rễ.

 

Mẹ của Trịnh Kiều, năm đó cũng là đóa hoa kiều diễm trong dịch đình nước Canh, có tiềm năng leo rất cao, nếu không phải chủ quan bị người ta tính toán, c*̃ng sẽ không bị quốc chủ nước Tân coi trọng, cưỡng ép mang đi.

 

Vương hậu xem mẹ Trịnh Kiều là tình địch mạnh, bây giờ muốn bà nâng đỡ con trai của hồ ly tinh đó làm quốc chủ, trong lòng cũng có không vui. Nhưng không vui thì không vui, nể mặt cám dỗ buông rèm chấp chính, vương hậu vẫn gật đầu đồng ý nghênh đón Trịnh Kiều về nước.

 

Bên nước Canh âm thầm ra sức, bên Trịnh Kiều cũng cố gắng thêm dầu, một phen ngàn cân treo sợi tóc mới thuận lợi trở về nước Canh, cũng dưới trèo thẳng l*n đ*nh sự chung sức của vương hậu và nhà mẹ đẻ.

 

Về phần đám huynh đệ bị Trịnh Kiều hớt tay trên?

 

Ha ha, với tính cách của Trịnh Kiều và vương hậu, mấy người bọn họ có thể có kết cục tốt?

 

Không nghe lời kiếm cớ g**t ch*t, không chết cũng bị bức điên.

 

Điên tới trình độ nào?

 

Một người nhận lợn nái làm vợ, lợn con làm con, "Người một nhà" ngày ngày cùng ăn cùng ngủ, cùng ra cùng vào, danh y nhìn đều thẳng thừng lắc đầu nói hết cứu. Thế nhân hiếu kỳ, thậm chí cung nữ nội điện còn bảo hắn ở trước mặt biểu diễn vợ chồng g*** h**n, tùy ý tìm niềm vui.

 

Một huynh đệ khác tốt hơn một chút, nhưng c*̃ng điên theo một phong cách riêng, si ngốc như trẻ lên ba, đi tiểu cũng không thể tự giải quyết.

 

Nếu cung nữ dọn dẹp đến chậm, hắn sẽ uống nước tiểu của mình, ăn phân của mình một cách ngon lành. Nhìn biểu lộ của hắn, không biết còn tưởng rằng hắn đang thưởng thức mỹ vị. Dĩ nhiên Trịnh Kiều hoài nghi hai tên này đang giả điên giả ngốc, không ngừng thăm dò.

 

Một khi hai tên này có khác thường liền g**t ch*t.

 

Kết quả, mặc kệ là người hầu ở trước mặt nhục nhã mẹ ruột của bọn họ, hay là dựng nồi lớn đun nấu bà vú của bọn họ, hai người đều không có bất kỳ phản ứng khác lạ, y quan c*̃ng tra xét mấy lần, vững tin hai người này là ngu dại thật. Mặc dù như thế, Trịnh Kiều vẫn không thôi hoài nghi.

 

Cuối cùng không có ra tay, vì Thái hậu cũng chính là vương hậu của lão quốc chủ ra mặt bảo vệ, Trịnh Kiều không tiện trở mặt với bà đành đồng ý.

 

Vì sao thái hậu đột nhiên đổi tính nhân từ?

 

Đương nhiên không phải bởi vì nhân từ, thuần túy là vì con trai lão quốc chủ sắp bị Trịnh Kiều và bà giết sạch rồi! Trong triều có không ít tiếng mắng truyền vào trong tai bà, nói bà ác độc không tha huyết mạch của tiên quốc chủ, khoan dung rộng lượng trước kia đều là giả vờ.

 

Vì suy nghĩ cho thanh danh, đành phải bóp mũi ra mặt.

 

Dù sao chỉ là hai kẻ ngu, giữ lại thì giữ lại chứ sao.

 

Vương thất còn có thể thiếu phần cơm của hai người bọn họ?

 

Trịnh Kiều hừ lạnh, thầm mắng Thái hậu ngu xuẩn.

 

Sự thật chứng minh vị Thái hậu này đúng là ngây thơ.

 

Trịnh Kiều dẫn binh chinh phạt nước Tân, nước Canh được quản lý bởi các thân tín, y khống chế từ xa, ngay từ đầu không có sinh loạn gì.

 

Thế nhưng chờ tiếng xấu ở nước Tân của Trịnh Kiều truyền đến nước Canh, những tâm phúc đó ít nhiều cũng bị sự tàn nhẫn và âm độc của Trịnh Kiều hù dọa. Ngay lúc này bím tóc một tâm phúc bị hai "Đồ đần" nắm được, một khi bị Trịnh Kiều biết...

 

Chớ nói tâm phúc có kết cục thế nào, thân quyến toàn tộc cũng đừng hòng có kết thúc tốt đẹp, rơi vào đường cùng đành bí quá hoá liều, đâm sau lưng Trịnh Kiều.

 

Thế là có trận nội loạn nước Canh này.

 

Nội loạn không phải lan tràn bộc phát dần dần.

 

Mà hai "Đồ đần" ấy làm đủ tất cả chuẩn bị có thể làm, phát động binh biến trong một buổi, đánh phe Trịnh Kiều trở tay không kịp.

 

Quận Tứ Bảo trong tay tâm phúc của Trịnh Kiều, dĩ nhiên châu phủ trở thành mục tiêu phản quân tiến đánh. Chuyện đột nhiên xảy ra, rất nhiều người chạy nạn chẳng kịp thu xếp gia sản chỉnh tề đã phải trốn đi suốt đêm.

 

_____________________

 

Nấm: Thiết lập toàn thể vương thất nước Canh điên cuồng b**n th**, tham khảo cả nhà Lưu Tống...

 

Đào: Bảo sao thấy quen quen, có phim từng làm về nhà Lưu Tống là Phượng tù hoàng đấy mọi người