Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 162: Thành Hiếu loạn (3)



Editor: Đào Tử

 

_________________________

 

 Bốn người lên đường gọn gàng, bước chân c*̃ng không tính chậm, đi hơn một canh giờ liền gặp một quán trà đơn sơ ven đường.

 

Quán trà như này thường phục vụ khách qua đường và thương nhân. Chỉ là thế đạo không tốt, cả ngày không có mấy vị khách.

 

Không biết là bốn người đến đúng lúc hay là vì gì khác, mấy chiếc xe ngựa đỗ bên ngoài quán trà, mười mấy thực khách trang phục khác biệt ngồi trong quán. Thẩm Đường âm thầm chú ý sắc mặt Kỳ Thiện bỗng trắng bệch, đề nghị: "Ta hơi khát, dừng lại nghỉ chân một chút đi?"

 

Đương nhiên Chử Diệu sẽ đồng ý rồi.

 

Mặc dù Thẩm Đường có thể dùng văn khí hóa rượu, nhưng điều khó đỡ là bản thân cô là người không thể dính một giọt rượu, túi nước bọn họ mang theo c*̃ng rỗng, đi đường đã một lúc lâu dừng lại bổ sung lương khô cũng tốt.

 

"Chưởng quỹ, bên trong còn bốn chỗ ngồi chứ?"

 

Thẩm Đường nhảy xuống lưng Mô-tơ, căng cuống họng hô to với quán trà. Chưởng quỹ thò đầu ra xem xét, mất kiên nhẫn trên mặt bị dọa sạch —— không vì gì khác, để không bại lộ hành tung, bốn người tính cả Mô-tơ đều làm ngụy trang lần nữa. Bề ngoài của cô vẫn là hình tượng hung hãn, khiến người qua đường chủ động đưa túi tiền. Nếu như gần đây có án giết người, mười sai dịch chín người bắt cô.

 

Hừm, xem ra cũng không phải người tốt gì.

 

Ba người còn lại lần lượt hóa thành quản gia, gã thu chi và vệ sĩ.

 

Chưởng quỹ tuân theo nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, mang nụ cười nịnh nọt lấy lòng: "Có có có, mời hảo hán vào."

 

Thẩm Đường nghe, trong lòng vẫn mừng thầm.

 

Lời Chưởng quỹ khiến cô rất muốn nối tiếp một câu "Cho ta ba cân thịt bò ba cân rượu", hiển thị rõ hơi thở phóng khoáng giang hồ võ lâm. Nhưng nói đến bên miệng lại biến thành: "Bốn chỗ ngồi, cho ba ấm trà một bầu rượu, bốn phần bánh bột ngô, mau một chút."

 

Nụ cười trên miệng chưởng quỹ trì trệ.

 

Dường như không ngờ Thẩm Đường bủn xỉn như thế.

 

Nhưng e ngại thể trạng đoàn người này, hắn cũng không dám nói ra lời oán thầm, quay người dẫn bốn người vào quán trà, sai tạp dịch quét bàn thấp sạch sẽ. Không bao lâu, sau bếp bưng đồ Thẩm Đường gọi lên, một bầu rượu duy nhất là gọi cho Cộng Thúc Võ.

 

Cộng Thúc Võ nhìn bầu rượu, mặc dù kinh ngạc được Thẩm Đường "Đối đãi khác biệt", nhưng không chủ động hỏi thăm, hắn không phải người giỏi uống rượu lắm, nhưng có rượu uống dù sao cũng tốt hơn uống trà. Hai người Kỳ Thiện bình tĩnh, phảng phất không ai chú ý tới chi tiết nhỏ này.

 

Thẩm Đường sẽ càng không chủ động làm rõ.

 

Nên nói thế nào đây?

 

Nói dạng trai tráng lực lưỡng như Cộng Thúc Võ nên phóng khoáng uống rượu, ngoạm miếng thịt lớn mới phù hợp hình tượng?

 

Hai vị văn sĩ ưu nhã uống trà mới phù hợp phong cách, sẽ không OOC?

 

Mmmm...

 

Cho nên, ấn tượng cứng nhắc hại chết người.

 

Thẩm Đường cũng không phải đơn thuần đến ăn, lúc tạp dịch đi ngang qua, cô gọi lại hỏi một chút: "Chỗ các cậu làm ăn tốt vậy?"

 

Bốn người vừa bắt đầu ăn, bên ngoài quán trà lại có một nhóm người tới.

 

Ba chiếc xe ngựa, quy mô đội ngũ không nhỏ, tính cả chủ nhân một nhà năm miệng ăn ở bên trong tổng cộng mười người. Dù nữ chủ nhân mang mũ màn, cũng có thể nhìn thấy lớp phấn son mông lung mơ hồ dưới mũ che, bà lão ở độ tuổi tóc xám ôm đứa trẻ còn trong tã lót, thấp giọng trấn an nữ chủ nhân, hai đứa trẻ tóc để chỏm khác rụt vai cúi đầu, hai hàng mày mang sợ hãi chưa tán.

 

Mới đầu Thẩm Đường còn tưởng rằng bọn họ nửa đường đụng thổ phỉ.

 

Yên lặng nghe lại phát hiện không phải như vậy.

 

Trên mặt thực khách khác trong quán c*̃ng mang vẻ buồn rầu không tan, hiển nhiên là bên ngoài xảy ra chuyện lớn, nhưng những người khác chỉ thiếu điều viết bốn chữ "Người sống chớ lại" lên mặt, Thẩm Đường cũng không tiện tiến lên tìm ngột ngạt, bèn lựa chọn hỏi thăm từ chỗ tạp dịch.

 

Để cạy miệng hắn, còn cười lấy ra một góc vụn bạc, tạp dịch giống như học được tuyệt chiêu trở mặt, giây trước còn mất kiên nhẫn đổi thành đầy nhiệt tình, biết gì nói nấy.

 

Hắn nói thẳng: "Hảo hán không biết? Ôi, lại bắt đầu đánh trận á! Muốn giữ mạng sống cũng chỉ có thể trốn. Qua cái tiệm này của bọn ta, muốn bổ sung lương khô túi nước trên đường sẽ không dễ dàng đâu."

 

Bốn người Kỳ Thiện nghe vậy, vẻ mặt phút chốc biến đổi.

 

Đồng thời nghĩ đến khói báo động nửa đêm hôm qua xuất hiện.

 

Thẩm Đường: "..."

 

Đến tột cùng là bỏ qua bước nào rồi?

 

Cô chỉ cách mấy ngày đâu phải mấy năm đâu?

 

Thẩm Đường lại hỏi: "Đánh trận? Ai đánh với ai?"

 

Tạp dịch nói: "Cái này sao ta biết?"

 

Đột nhiên liền đánh nhau.

 

Hắn cũng mới biết được tin tức này từ không ít thực khách chạy nạn trong tiệm. Nhưng ai đánh với ai cũng không quan trọng, dù sao cuối cùng kẻ xui xẻo đều là những bách tính nhỏ yếu bọn họ, quen rồi.

 

Đại nhân vật thích đánh thế nào thì cứ đánh thế ấy, những nhân vật nhỏ này chỉ muốn mở tiệm làm ăn, nuôi sống gia đình.

 

Thẩm Đường: "Thế dẫu sao cũng phải biết đánh ở đâu chứ?"

 

Ba người Kỳ Thiện c*̃ng bức thiết hi vọng có được đáp án.

 

Tạp dịch hồi đáp: "Không biết, nhưng phần lớn khách đều tới từ hướng châu phủ, hẳn là bên kia đang chiến tranh nhỉ?"

 

Thẩm Đường: "... Châu phủ?"

 

Châu phủ quận Tứ Bảo chẳng phải là...

 

Thành Hiếu!

 

Thẩm Đường suýt muốn nhảy dựng tại chỗ.

 

Kỳ Thiện và Chử Diệu đưa tay, trái phải cùng nhau đè vai, ra hiệu cô an tâm chớ vội: "Đừng nóng vội, đi hỏi thăm rõ ràng trước..."

 

Chử Diệu nhìn thoáng qua khách mới bên ngoài quán trà, đứng dậy chỉnh sửa ống tay áo, tiến lên hỏi thăm nam chủ nhân gia đình nọ: "Xin tiên sinh dừng bước, tiên sinh từng dạy tư thục ở thành Hiếu?"

 

Nam chủ nhân cảnh giác nhìn Chử Diệu.

 

Người này trông tuổi không lớn lắm, có tài mạo, ăn mặc lại giống như là lão giả bốn mươi năm mươi, còn kéo căng khuôn mặt, làm người ta không nhịn được liên tưởng đến hai cụm từ "Âm u đầy tử khí" và "Cứng nhắc".

 

Hình như hắn có thói quen đảo mắt nhìn người, không thân thiện với hành vi tiếp cận của Chử Diệu, nhưng khóe mắt quét đến bên hông đối phương, vẻ mặt lập tức chuyển biến 180 độ.

 

"Ngài là?"

 

"Quả thật là tiên sinh. Chắc tiên sinh không nhớ rõ, trong tộc có tiểu bối trước đây từng học lớp tư thục của tiên sinh vỡ lòng hai năm, lúc đi đón đứa trẻ trở về, xa xa từng gặp một lần."

 

Chử Diệu mở miệng thật trộn lẫn phân nửa giả.

 

Thật sự là hắn từng gặp nam chủ nhân vài lần, chỉ là người ta khinh thường nói chuyện với tạp dịch sau bếp chốn mua vui, đây là lần đầu tiên.

 

Nét mặt nam chủ nhân hòa hoãn mấy phần.

 

"Thì ra là thế."

 

Chử Diệu tự nhiên nói: "Diệu thấy dáng vẻ tiên sinh vội vàng, còn mang theo vợ con trong nhà, muốn đi ra ngoài thăm người thân ở xa sao?"

 

Nam chủ nhân thở dài: "Không phải là thăm người thân ở xa, muốn dọn nhà."

 

Chử Diệu ra vẻ kinh ngạc: "Dọn nhà? Cái này. . . Lớp tư thục của tiên sinh và những học sinh kia... Mấy năm nay tại hạ cũng làm ăn nhỏ, nếu tiên sinh có khó xử, có lẽ Diệu có thể giúp một tay."

 

Nam chủ nhân nghe vậy rất cảm động.

 

Ước gì lúc này liền cùng Chử Diệu làm tri kỷ suốt đời, hai mắt lấp lánh nước: "Đã đóng lớp tư thục, học sinh cũng giải tán."

 

Tuy Chử Diệu có chuẩn bị tâm lý, vẫn bị câu trả lời của nam chủ nhân làm giật mình ——

 

Thành Hiếu nguy hiểm đến vậy rồi?

 

Phải biết lớp tư thục thành Hiếu ít, chất lượng dạy học cũng càng ít, lớp tư thục của nam chủ nhân chính là một trong số đó.

 

Bởi vậy không ít người nhà đều nguyện ý đưa đứa trẻ qua. Dù người này thích làm khó dễ về khoản lễ vật —— Học sinh gia cảnh tốt, thu lễ vật ít, hắn liền dạy thêm, gia cảnh học sinh kém, không chỉ thu lễ vật nhiều, còn động một tí quát lớn, tùy ý trở mặt.

 

Cái này mang ý nghĩa, hắn ở thành Hiếu không có áp lực cạnh tranh sinh tồn mang lại, sống thể diện thoải mái hơn người bình thường nhiều.

 

______________________

 

_Thời cổ đại học trò sẽ mang đến tặng cho thầy giáo một phần lễ vật (gọi là thúc tu) khi bắt đầu học, biểu tượng lòng tôn kính và biết ơn của học trò đối với thầy giáo