Sau một lúc chờ đợi, từng thí sinh một bắt đầu lấy hết dũng khí bước vào cánh cửa khổng lồ. Khi họ vừa tiến đến gần, một tấm màn chắn linh lực trong suốt liền rung nhẹ.
Xoẹt—! Một luồng ánh sáng lướt qua, thân ảnh họ lập tức chìm vào trong mê cung, bóng dáng mờ dần rồi biến mất hoàn toàn.
Không lâu sau, lại thêm vài người bước vào, mỗi người một vẻ: kẻ run rẩy, kẻ kiên nghị, kẻ nóng lòng, kẻ tràn đầy quyết tâm. Từng bóng người dần dần biến mất sau lớp màn.
Thấy dòng người tiến vào ngày càng thưa, Lâm Khinh Vũ liền liếc mắt sang, nháy mắt một cái, tựa như ra hiệu:
“Chờ thêm chút nữa…?”
Đợi đến khi gần như tất cả thí sinh đã đi vào, xung quanh chỉ còn lác đác vài người đang gom hết dũng khí còn sót lại.
Lúc này, Lâm Khinh Vũ mới khẽ động một tiếng, đưa tay vào trong áo, rút ra một tấm phù màu vàng nhạt, bên trên có những đường vẽ ngoằn ngoèo như ký tự cổ xưa.
Hắn nhẹ giọng:
“Đây… là phù tìm đường.”
Nói xong, hắn vận linh lực vào đầu ngón tay, điểm nhẹ lên tấm phù.
Vù—! Phù văn trên mặt phù lập tức sáng lên, tỏa ánh quang mang mờ ảo, rồi… tấm phù bay lên, lơ lửng ngay trước mặt hai người như đang tự tìm phương hướng.
Lâm Khinh Vũ quay sang hắn, nở nụ cười tự tin:
“Đi thôi, La đạo hữu…!”
Hai người sải bước tiến vào màn chắn linh lực.
Xoẹt—!
Khoảnh khắc cơ thể xuyên qua màn chắn, Lăng Thiên cảm nhận rõ ràng một luồng lực vô hình quét qua toàn thân, giống như đang kiểm tra gì đó. Ngay sau đó, hắn thử vận linh lực… sắc mặt khẽ biến.
Linh lực trong cơ thể hắn vẫn còn, nhưng không thể phát tán ra ngoài, hoàn toàn bị phong bế bởi trận pháp…
Bên trong mê cung, cảnh tượng vô cùng rộng lớn, những bức tường trắng cao sừng sững, hành lang nối nhau chằng chịt đến mức khiến người hoa mắt.
Trong đó vẫn còn một vài người đứng yên, sắc mặt mờ mịt, hiển nhiên là vừa bước vào đã phát hiện tình trạng kỳ quái này.
Có người thấp giọng kinh ngạc, có người khác hoảng hốt:
“Sao… sao linh lực của ta lại không thể vận ra ngoài được!?”
Không khí lập tức trở nên ngột ngạt, tiếng rì rầm bàn tán không ngừng…
Nhưng chưa kịp để mọi người ổn định tinh thần, từ sau bức tường đá phía xa bỗng truyền đến tiếng động nặng nề, như có thứ gì khổng lồ đang kéo lê thân thể. Ngay sau đó, một bóng dáng to lớn dần hiện ra trong lớp sương mờ nhàn nhạt.
“Gràoooo—!”
Tiếng gầm rung động cả hành lang hẹp, khiến đá vụn trên trần cũng khẽ rơi xuống. Một con hổ trắng lưng vằn khổng lồ, lông dựng ngược ánh lên hàn quang, đôi mắt đỏ rực như huyết nguyệt, từng bước nện xuống nền đất, khiến không khí quanh nó như đông cứng lại.
Cả đám thí sinh lập tức kinh hãi. Có người hoảng sợ kêu lên thất thanh. Có kẻ sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, mặt mũi tái nhợt.
Ngay cả Lâm Khinh Vũ — kẻ đã trải qua không ít lần khảo hạch này — cũng ngẩn người, không sao hiểu nổi vì sao “Mê Linh Trận” năm nay lại xuất hiện yêu thú. Mãi đến lúc này, Lâm Khinh Vũ mới bừng tỉnh nhận ra… tờ giấy sinh tử khi nãy chính là để phòng loại tình huống này…
Không khí lập tức trở nên ngột ngạt, im lặng đến đáng sợ, như chỉ cần thở mạnh cũng dẫn tới cái chết.
Đúng lúc ấy, tấm phù tìm đường đang lơ lửng của Lâm Khinh Vũ bỗng rung nhẹ, phát ra tia sáng rồi lao vút đi như được dẫn dắt bởi một lực lượng vô hình.
Chỉ khi ánh sáng đó lướt qua, mọi người mới sực tỉnh khỏi cơn kinh hoàng.
“Chạy… mau!”
Không biết ai hét lên trước, cả đám lập tức tán loạn mà bỏ chạy…
Lăng Thiên và Lâm Khinh Vũ cũng không dám chậm trễ, lập tức đuổi theo hướng tấm phù vừa bay, chỉ dám liếc lại một lần — đã thấy hổ trắng nâng vuốt, một luồng khí lạnh cắt ngang mặt đất như muốn xé nát mọi thứ ngáng đường.
Sau lưng họ, tiếng gầm kinh thiên động địa lại vang lên, như thúc giục từng bước chân chạy trối chết bên trong mê cung…
Chạy một lúc lâu, Lâm Khinh Vũ bất ngờ ngoảnh đầu nhìn lại, lập tức mặt tái mét. Con yêu thú khổng lồ đã xuất hiện ngay sau lưng từ lúc nào, từng bước đi nặng nề nhưng nhanh chóng, lông trắng bay bồng bềnh theo chuyển động. Hắn hét to:
“Chạy mau… nó tới rồi!”
Lăng Thiên lập tức tăng tốc, bám sát tấm phù tìm đường đang bay phía trước. Cả hai như hai luồng gió lao vun vút qua hành lang mê cung, đá vụn, khói mù văng tung tóe dưới chân.
Nhưng chạy một hồi lâu, Lăng Thiên chợt nhận ra điều kỳ lạ… Yêu thú vẫn bám sát phía sau, và tấm phù dẫn đường dường như chưa hề nhúc nhích gần đến lối ra. Hắn hét lớn, giọng đầy nghi hoặc và hơi tức giận:
“Ngươi… ngươi không phải mua trúng hàng giả đấy chứ?!”
Lâm Khinh Vũ vẫn chạy nhưng nghiêm mặt, giọng trầm mà chắc nịch:
“Chắc chắn không phải… ta…!”
Không khí xung quanh càng trở nên ngột ngạt, hơi thở nặng nề của hai người hòa với mùi linh khí khét lẹt từ yêu thú, khiến từng bước chân như đạp trên than hồng, căng thẳng đến mức tim đập loạn nhịp.
Nhưng chưa kịp nghe hết lời Lâm Khinh Vũ, phía trước bỗng đột ngột hiện ra một cái hố khổng lồ, đen ngòm sâu thẳm đến nỗi không thể thấy đáy. Tấm phù tìm đường lập tức dừng lại giữa không trung.
Thấy vậy, hắn đứng im, ánh mắt trầm ngâm, như đang suy tính điều gì đó sâu xa, lùi vài bước, hoàn toàn không để ý yêu thú đã áp sát từ phía sau, hơi thở hổn hển phả mùi khét lẹt.
Nhận thấy tình hình nguy cấp, Lâm Khinh Vũ thoáng lóe ý định, muốn đẩy Lăng Thiên về phía yêu thú, biến hắn thành mồi nhử. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, Lăng Thiên né nhẹ sang một bên, bước đi uyển chuyển mà chính xác đến mức Lâm Khinh Vũ không hiểu nổi.
Lâm Khinh Vũ đứng há hốc miệng, mắt trợn tròn, cười gượng, giọng hơi run run:
“Ha ha… ta chỉ…?”
Cả hai đều lặng im, không khí căng như dây đàn, âm thanh gầm gừ của yêu thú vang lên từ phía sau, rung động từng tấc đất. Lăng Thiên hít một hơi sâu, ánh mắt sắc bén quét khắp xung quanh, từng cơ bắp căng tràn năng lực, chuẩn bị cho bước tiếp theo trong mê cung…