Luân Đạo Chi Nghịch

Chương 37: Vòng một — Bậc Trọng Thân!



Khi không ít thí sinh bắt đầu tiến lên bậc cầu thang dài của vòng thử thách đầu tiên, Lâm Khinh Vũ ôm quyền, giọng cười vang nhưng lạnh lùng:

“Vậy tạm biệt tại đây, tại hạ đi trước… mong sẽ gặp lại đạo hữu ở vòng hai.”

Lăng Thiên cũng ôm quyền đáp lễ, ánh mắt trầm ổn, sau đó Lâm Khinh Vũ lao lên bậc thang phía trước, hắn cũng từ từ đi theo sau…

Bậc thang đá dài hun hút, trải qua mây sương mờ ảo, ánh sáng linh khí phản chiếu lung linh như hàng ngàn con rắn bạc uốn lượn quanh chân, khiến mỗi bước đi đều trở nên nặng nề hơn.

Khi hắn chỉ mới bước tới bậc đầu tiên, một luồng áp lực vô hình bất ngờ đè xuống vai hắn, khiến cơ thể chùn lại, mạch xương như bị bó chặt. Hắn nhíu mày, hơi thở nặng nề, khẽ lấy ý chí để chống đỡ.

Ngẩng mắt nhìn phía trước, Lâm Khinh Vũ đang lao lên từng bậc, vẻ mặt tuy mỉm cười nhưng cũng lộ rõ sự cực nhọc. Ánh mắt Lâm Khinh Vũ thoáng liếc lại, nụ cười lạnh lùng pha chút khinh miệt…

Phía sau, tiếng các thí sinh rì rầm quan sát… sau đó cũng leo lên xen lẫn tiếng thở hổn hển và tiếng bước chân nặng nề, vang vọng khắp không gian rộng lớn. Không khí nơi đây vừa trầm mặc vừa căng thẳng, từng bậc thang như thể ẩn chứa vô số cạm bẫy, thử thách không chỉ sức mạnh mà còn là ý chí và quyết tâm của mỗi người.

Thấy cảnh tượng trước mắt, Lăng Thiên chỉ đứng yên tại chỗ, mắt quét quanh các thí sinh đang lê bước trên bậc cầu thang dài. Ai nấy đều mệt mỏi, hớp thở gấp gáp, mồ hôi ướt đẫm vai áo, cơ thể chùn xuống từng bậc.

Vài canh giờ trôi qua, cảnh tượng càng thêm khắc nghiệt: có không ít người vẫn đang chậm rãi bò lê, từng bước như đẩy cả cơ thể lên bậc thang; trong khi một số đã leo tới đỉnh, ánh mắt rực lên vẻ tự hào, nhưng cũng không ít kẻ mệt mỏi, lắc đầu bất lực, quay người rời đi.

Nhìn thấy vậy, Lăng Thiên nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, không hề chần chừ. Chỉ một ý niệm trong tâm, hắn vận toàn bộ linh lực, thi triển “Luyện Nhất Thể”. Trong nháy mắt, trên trán đã xuất hiện dấu ấn trắng, toàn thân hắn toát ra một luồng linh lực mạnh mẽ, cuộn trào như sóng dữ, ánh sáng dịu nhưng áp lực khiến không khí xung quanh cũng rung động.

Chưa dừng lại, hắn tung mình lên, nhảy vút vài vòng, cơ thể nhẹ như lông hồng tiếp đất trên bậc thang. Mỗi bước chân vừa chạm, liền phát ra âm thanh trầm ấm, đồng thời thúc linh lực truyền khắp, khiến đường đi trước mắt trở nên trơn tru, nhanh nhẹn vô cùng.

Hắn lao vút lên phía trên, tốc độ nhanh đến mức các thí sinh bên cạnh không khỏi sửng sốt, ánh mắt tròn xoe, miệng há hốc kinh ngạc. Từng bước chân, từng cú nhảy, đều thể hiện uy lực và sự tự tin tuyệt đối — khác hẳn với sự mệt mỏi, chùn bước của những người xung quanh.

Bậc thang dài hun hút, áp lực khắc nghiệt, giờ đây như thể trở thành sân chơi riêng của Lăng Thiên, đường lên phía trên không còn là trở ngại, mà là thử thách để hắn chứng minh bản thân.

Sau một lúc, Lăng Thiên cũng đã đặt chân lên đỉnh Bậc Trọng Thân, “Luyện Nhất Thể” trong cơ thể cũng vừa tan biến, linh lực dần lắng xuống, cơ thể hắn mệt mỏi đôi chút nhưng tinh thần lại càng thêm vững vàng…

Đúng lúc đó, Lâm Khinh Vũ đứng phía sau, trông thấy cảnh tượng trước mắt, nét mặt thoáng bất ngờ, rồi cười khẩy đầy tự mãn, ánh mắt sắc lạnh pha lẫn chút khâm phục, giọng nói vang lên:

“Không ngờ… La đạo hữu lại có thể vượt qua vòng một. Quả thật, ta không nhìn nhầm người… Ha ha!”

Lăng Thiên cúi người ôm quyền đáp lễ, giọng trầm ổn nhưng khiêm nhường:

“À… Lâm thiếu gia quá khen rồi. Tại hạ chỉ cố gắng hết sức… cũng gặp may mà thôi!”

Lâm Khinh Vũ nghe vậy lại cười ha hả, ánh mắt lóe lên chút thăm dò, như muốn nhìn rõ hơn thực lực thật sự của đối phương. Không khí giữa hai người vừa căng thẳng vừa thoáng vẻ đồng điệu, như hai dòng nước mạnh chảy song song, vừa thăm dò vừa đối nghịch.

Lâm Khinh Vũ còn định nói thêm điều gì đó, nhưng chợt phía sau vang lên tiếng bước chân loạng choạng. Một vài thí sinh khác cũng vừa vượt qua đỉnh bậc thang, thân thể run rẩy, linh lực hỗn loạn, có người thậm chí vừa đặt chân lên đã khuỵu gối xuống, thở dốc như trút được đá đeo trên lưng.

Lăng Thiên thu mắt lại, lặng lẽ quan sát từng người.

Có kẻ mặt mày xám ngoét, rõ ràng là dốc hết sức chỉ để bò được lên đây.
Cũng có kẻ ánh mắt còn sáng, tuy mệt nhưng vẫn giữ được vài phần trầm ổn.
Lại có kẻ vừa bước lên đã ngẩng đầu nhìn bầu trời với đôi mắt đỏ ngầu, như muốn gầm lên vì không cam tâm trước cảnh khổ luyện bị đè nén suốt mấy canh giờ.

Lâm Khinh Vũ khoanh tay, cười nhạt:

“Xem ra… những người có thể đứng vững ở đây đều không tầm thường.”

Lăng Thiên gật nhẹ, ánh mắt hơi lóe lên.
Hắn cũng cảm nhận rõ ràng — luồng áp lực từ bậc thang không chỉ thử sức mạnh thể chất, mà còn mài mòn ý chí từng hơi thở.

Người vượt qua được, dẫu là yếu hay mạnh, đều có một điểm chung: tâm vẫn chưa gục ngã. Nhưng quả thật, chỉ với vòng một đã loại được rất nhiều thí sinh… chỉ còn sót lại không quá ba mươi người!

Từ xa, tiếng chuông đồng vang lên ong… ong…, dư âm còn lay động cả mặt đất.

Âm thanh của một vị trưởng lão vang vọng ra xung quanh, có lẽ được vang vọng gần đây, ánh mắt quét qua từng gương mặt thí sinh:

“Vòng một — Bậc Trọng Thân — đến đây kết thúc.”

Giọng chậm rãi nhưng uy nghi như sấm nổ trong tai đám thí sinh đang đứng không vững.
Có vài người lập tức run bắn, như chỉ cần nghe thêm một câu nữa là sẽ ngã nhào xuống…

Vị trưởng lão nói tiếp:

“Không cần quá cao hứng…
Bởi vì… vòng hai… mới là nơi phân rõ thật giả, mạnh yếu, sinh tử đều chỉ cách nhau một đường tơ.”

Khi nghe đến từ “sinh tử” cả đám thí sinh liền xôn xao, sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
Chỉ có Lăng Thiên vẫn đứng yên, ánh mắt thâm trầm nhìn vào làn khói bụi mờ mịt phía xa… nơi mà hắn biết chắc — vòng hai sẽ không đơn giản như cái tên của nó…