Lòng Ta Chẳng Phải Đá

Chương 3







Thái tử rời đi.



Ta nhận lấy khăn tay từ tay nha hoàn, lau khô nước mắt nơi khóe mắt.



Nước mắt giả dối, nhưng lại rất hữu ích.



Ta gọi ám vệ đến, thấp giọng ra lệnh cho hắn đi làm việc.



Sáng hôm sau, trong triều có quan đại thần tố cáo phụ thân của Lý Vi Liên tham ô và phạm pháp.



Chứng cứ xác thực, không thể biện minh.



Những kẻ hèn nhát như chuột, không cần phải vào ngục, đã tự khai hết mọi tội lỗi.



Đánh đòn, cách chức, tịch thu tài sản.



Lý Vi Liên đừng nói là gả cho thái tử, ngay cả một chức quan nhỏ cũng không ai thèm nhìn nàng ta.



Khi Lý phu nhân đến khóc lóc cầu xin gặp ta, ta vừa chuẩn bị ra ngoài đến y quán.



“Triệu Duy Nghi, ngươi thật độc ác, đó là cô phụ của ngươi, sao ngươi có thể hại hắn như vậy?”



Bà ta gào lên, lao vào, với bộ dạng hung dữ, nhìn thật đáng sợ, hoàn toàn mất hết dáng vẻ quý phái.



Bị người bên cạnh ta ngăn lại.



Ta cười lạnh: “Hại hắn? Ta hại hắn cái gì? Lý phu nhân, nếu không có chứng cứ thì đừng có nói linh tinh. Mặc dù phụ thân và đại ca không còn ở kinh thành, nhưng ta vẫn là Quận chúa do tiên đế sắc phong.



“Về lễ nghi mà nói, ngươi gặp ta, phải quỳ xuống hành lễ.”



“Biểu tỷ…”



Màn xe ngựa được vén lên, Lý Vi Liên với đôi mắt sưng húp bước xuống xe ngựa.



Nàng ta đứng không vững, như thể bị ức h.i.ế.p đến mức kiệt sức.



Nàng ta còn cố tình ôm bụng mình.



“….”



Ta nhíu mày.



Liệu có phải nàng ta đang mang thai con của thái tử?



“Biểu tỷ, dù ngươi là Quận chúa, nhưng tam cương ngũ thường vẫn phải tuân theo chứ? Mẫu thân là cô cô ruột của ngươi đấy.”



Ta cười nhạo: “Mẫu thân của hoàng hậu, Anh Quốc Công phu nhân vào cung gặp hoàng hậu, có phải quỳ không?”

Hạt Dẻ Rang Đường



“….”



Lý Vi Liên há miệng, không nói được gì, bộ dạng thật đáng cười.



“Lý tiểu thư, hôm đó chén trà của ngươi đã hủy hoại thanh danh của ta, ta đã quá tin tưởng ngươi, giờ phải nhận hậu quả.



“Ta luôn nghĩ ngươi là người thông minh, sau khi bị hạ thuốc, bị vu oan, chúng ta đã cắt đứt mọi quan hệ, sẽ không còn liên quan đến nhau nữa.



“Ngươi đến trước cổng Triệu phủ giả vờ, không thấy xấu hổ sao?



“Còn ôm bụng làm gì? Có phải mang thai con của thái tử không? Nhưng thái tử phi và trắc phi đã định rồi, ngươi được thái tử hứa cho vị gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Giết người, hại tâm, chỉ có vậy.



Lý Vi Liên mặt tái mét, người run rẩy như sắp ngã.



Lý phu nhân muốn an ủi nàng ta, nhưng bị nàng ta im lặng ngăn lại: “Triệu tiểu thư, ngươi đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta, không thấy buồn cười sao? Chén trà hôm đó ta pha, nhưng cũng qua tay thái tử, mà ngươi tự nguyện uống vào.



“Ngươi không dám trách thái tử, mà lại trút giận lên ta vì ta không cao quý như ngươi sao?”



“Trách ngươi thì sao?” Ta bước gần thêm hai bước về phía Lý Vi Liên.



Rút tay ra, vỗ vào thanh kiếm bên hông.



Nàng ta biết võ công của ta không tầm thường, lại càng hiểu ta thật sự dám ra tay.



Nàng ta sợ hãi lùi lại hai bước: “Ngươi dám làm tổn thương ta? Bụng ta mang thai con của thái tử đấy.”



Con của thái tử?



Có gì đặc biệt lắm sao?



Còn phải xem có sinh ra được không.



Sinh không được, chẳng là gì cả.



Ta rút cây trâm ngọc trong tóc, ném mạnh xuống đất: “Từ nay Triệu gia và Lý gia như cây trâm này, cắt đứt quan hệ, không qua lại nữa.”



“Tất cả người trong Triệu gia nghe đây, sau này nếu có người của Lý gia dám bước vào Triệu phủ một bước, hãy đánh họ ra ngoài cho ta.”



“Vâng.”



Giọng nói đồng thanh vang vọng khắp trời.



Ta quay người, không nhìn đến bộ dạng của mẫu nữ họ, mặt tái nhợt, hoảng loạn, đứng không vững.



Quyết đoán lên xe ngựa và rời đi.



Còn về hai người họ, giả vờ, đầy toan tính, mất đi nhân tính, ai quan tâm họ đến đây làm gì?



Tiểu thư của tướng phủ cũng đâu phải là kẻ ngốc, chỉ nói sẽ cho y quán nhưng không nói sẽ cho cả đại phu và dược liệu.



Đích nữ được thế gia dạy dỗ tỉ mỉ, có mấy ai là ngốc?



Ngay cả Lý Vi Liên, cũng đầy mưu mô và tính toán.



Nàng ta mang thai không dám đến phủ thái tử gây sự, càng không dám vào cung.



Nàng ta biết Triệu phủ có nhiều người đang theo dõi, liền làm rùm beng lên, để việc mang thai của nàng ta lan truyền khắp nơi.



Dù nàng ta có làm thế, đứa bé cũng chưa chắc sẽ sinh ra được.



Thái tử lạnh lùng, ích kỷ, hiện tại thái tử phi của hắn là cháu gái của Tướng gia, để lôi kéo phủ Thừa Tướng, hắn chắc chắn không cho phép con của thiếp thất sinh ra trước con của chính thất.



Lý Vi Liên tính toán đủ kiểu, nhưng cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng, mọi thứ nàng ta mong cầu, chỉ là một giấc mơ hão huyền.



“Quận chúa, đến y quán rồi.”



Ta vội vàng xuống xe, bước vào y quán vắng vẻ.



Nhảy qua tường vào sân bên cạnh, khi nhìn thấy Nhị hoàng tử, ta suýt nữa ngất xỉu.



“Sao điện hạ lại ở đây?”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com