“Ta muốn phụ thân và đại ca của ta sống, khi Nhị hoàng tử thành công, hãy cho phép chúng ta rời khỏi kinh thành, về sống ẩn dật ở nông thôn.”
“Kinh thành không tốt sao?”
“Kinh thành tốt sao?”
Con người ăn thịt lẫn nhau, tính kế lẫn nhau, vì quyền lực mà có thể vứt bỏ nhân tính và đạo đức, kinh thành tốt sao?
“Chắc hẳn không phải ai cũng như thái tử vô tình vô nghĩa…”
“Điện hạ nói rất đúng.”
Ta không muốn nghe hắn vẽ vời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta đã từng bị lừa một lần, mắc phải một cái bẫy.
Bài học đẫm m.á.u gần như khiến ta không còn cơ hội trở mình.
“Nhị hoàng tử, tiểu nữ cáo lui.” Ta đi tới cửa, rồi quay lại, “Nhị hoàng tử, thái tử có một đội ám vệ mười lăm người, mỗi người võ nghệ cao cường, đội trưởng là thủ vệ bên cạnh thái tử.”
“Huệ Toàn Lâu là sản nghiệp của hắn.”
Những điều này không phải thái tử nói cho ta biết, mà là ta mơ hồ phát hiện ra manh mối, sai người đi điều tra ra kết quả.
Trước đây ta từng bảo vệ bí mật cho thái tử, nhưng giờ ta phải lợi dụng tay Nhị hoàng tử để cắt đứt cánh tay của thái tử.
“Võ công của thái tử có sơ hở ở chiêu thứ mười bảy và thứ ba mươi chín.”
Vì là sơ hở, nếu trúng chiêu, hoặc c.h.ế.t hoặc bị thương.
Khi ta lên xe ngựa, ta nhìn lên lầu, Nhị hoàng tử đang dựa vào cửa sổ, dùng ngón tay mở một khe cửa, lộ ra một con mắt và một nửa khuôn mặt.
Ta không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
Nhưng chỉ cần tham vọng của hắn đủ lớn, thái tử khó thoát khỏi tai kiếp.
Ta mới về đến Triệu phủ.
Thái tử lại đang đợi ta.
Hắn bước tới nắm lấy cánh tay ta, lực tay mạnh đến mức như muốn bóp nát xương cốt ta.
“Triệu Duy Nghi, ngươi không có trái tim.”
“Vì sao ngươi lại, sao ngươi lại đem bí mật của ta nói cho người khác?”
Ta biết hắn đang nói gì.
Ta cười nhẹ, đẩy tay hắn ra: “Vậy còn điện hạ? Khi điện hạ tính kế ta, có bao giờ nghĩ rằng ta có thể không chịu nổi, trực tiếp tự vẫn không?”
Không có nữ tử trong sạch nào, áo quần xộc xệch bị nhiều người vây quanh.
Chỉ cần có chút xấu hổ, sẽ c.h.ế.t ngay.
“Chẳng phải ngươi đang sống tốt đó sao? Ngươi căn bản sẽ không tự tìm đến cái chết.”
Ta lạnh lùng cười: “Ngươi hiểu ta lắm sao, nên khi tính kế, không chút e ngại gì. Ngươi đã từ bỏ ta, ngươi đã hủy hoại cả cuộc đời ta, ngươi và Lý Vi Liên có mối quan hệ không rõ ràng, ngươi đã vi phạm lời hứa ban đầu.
“Thế nào? Chỉ cho phép quan lớn phóng hoả, không cho phép dân chúng thắp đèn sao? Thái tử điện hạ, ngươi đừng quên, ta không chỉ là vị hôn thê của ngươi, ta còn đã cứu ngươi, trong cái lạnh thấu xương của mùa đông, kéo ngươi từ trong ao ra, còn để lại bệnh tật.
“Ngươi nói ngươi sẽ ghi nhớ ân tình của ta suốt đời, cả đời này sẽ không phụ ta.
“Nhưng kẻ lừa dối ta tàn nhẫn nhất, làm ta đau đớn nhất lại chính là ngươi.
“Ngươi có tư cách gì để chất vấn ta?
“Ngươi còn mặt mũi gì để bước vào Triệu phủ?
“Những gì ta không có, Lý Vi Liên cũng đừng mong có được, đừng nói là thái tử phi, ngay cả trắc phi cũng đừng mơ.”
Nói xong, ta mới nhận ra khuôn mặt mình ướt đẫm, khóe miệng hơi mặn.
Hóa ra là ta đã khóc.
“Duy Nghi…”
Thái tử vội vàng muốn nói gì đó.
Ta cắt lời, đẩy hắn ra: “Cung tiễn Thái tử điện hạ.”
Nói xong, ta quỳ xuống, hành lễ với hắn.
“Ngươi… ngươi… ngươi…” Hắn chỉ vào ta, loạng choạng lùi lại hai bước, “Ngươi đang ép ta, Triệu Duy Nghi, ngươi đang ép ta.”
“Đúng vậy, ta đang nói cho điện hạ biết, từ hôm nay, ta Triệu Duy Nghi và ngươi cắt đứt tất cả, từ nay về sau không còn liên quan gì. Nếu một ngày đao kiếm có chĩa vào nhau, ta sẽ không nương tay, ngươi cũng không cần phải nương tay.