“Đã bảo bộ giá y ấy không gấp, trời mưa lớn như vậy mà cháu còn chạy một chuyến làm gì chứ?”
Mẹ Xuân Hương vội vàng đưa cho ta hai chiếc khăn khô, lại bảo Xuân Hương rót hai bát trà nóng. Nhìn ta và Trúc nhi ướt sũng nước, lại thấy trong giỏ trúc trên tay ta có hai bộ y phục để thay, bà liền đoán được phần nào.
“Có phải cháu lại chịu ấm ức gì rồi không?”
Ta lắc đầu, mỉm cười như chẳng có chuyện gì:
“Làm gì có, mau bảo Xuân Hương thử y phục đi, chỗ nào chưa vừa cháu còn sửa lại, không thể làm chậm trễ ngày vui của muội ấy được.”
Bộ giá y đỏ thắm khoác lên người Xuân Hương, từ đầu đến chân không chỗ nào là không vừa vặn. Nàng xoay một vòng, những bông hoa thêu trên váy cũng tựa như lay động trong gió.
Thật đẹp.
Trúc nhi uống trà nóng, lại nhìn váy đỏ trên người Xuân Hương, bỗng dưng chạm đến tâm sự, ấm ức rơi nước mắt:
“Thẩm thẩm, cha không mua bánh ngọt cho Trúc nhi, cũng không mua trâm cài cho mẹ.”
“Sáng nay mẹ dẫn Trúc nhi ra ngoài mua, Trúc nhi đã nghĩ xong rồi, muốn ăn bánh nhân táo đỏ.”
“Thế nhưng trời đổ mưa lớn quá, bánh của Trúc nhi và trâm của nương đều không mua được.”
Mẹ Xuân Hương hoảng hốt:
“Là ta tạo nghiệp rồi, giữ cháu lại nói dăm ba chuyện không đâu.”
Ta lắc đầu, cười bảo:
“Thím cũng khôgn phải Lôi Công Điện Mẫu, trời mưa không thể đi chợ, sao có thể đổ lỗi cho thím được?”
Mẹ Xuân Hương quyết định giữ ta lại, kéo tay ta nói:
“Thêm hai bông hoa thêu ở tay áo Xuân Hương, cháu ở đây hai ngày rồi hãy đi.”
Sau khi cha Xuân Hương qua đời, mẹ Xuân Hương nương một thân một mình nuôi nàng từ tấm bé. Mẹ góa con côi sợ bị người đời ức hiếp, mẹ Xuân Hương ngày càng cứng cỏi, đã quyết định chuyện gì thì chẳng ai thay đổi được.
Ta biết nàng có lòng tốt, không tiện từ chối nữa. Mẹ Xuân Hương dọn dẹp phòng của mình, nhường lại cho ta và Trúc nhi:
“Cháu đừng khách sáo, Xuân Hương sắp xuất giá rồi, hai mẹ con ta ngủ chung cũng tiện hàn huyên đôi chút.”
Mắt ta hơi nóng lên, trong lòng cảm kích, chẳng biết phải cảm ơn nàng thế nào.
Mẹ Xuân Hương phẩy tay:
“Đều là những người làm mẹ, ta cũng hiểu. Cháu đã dắt Trúc nhi ra đi, hẳn đã hạ quyết tâm không quay về, ta sẽ không khuyên nữa.”
“Cháu cứ ở yên đây, dĩ nhiên ta cũng không giữ không, mai ta mang mẫu thêu của cháu lên trấn hỏi thử, cháu kiếm được tiền rồi thì trả ta chút tiền thuê nhà cũng được.”
Vừa nói, Xuân Hương kéo ta vào phòng lục xem các mẫu thêu. Ta nhìn thấy trên bàn nàng đặt mấy bông hoa lụa rực rỡ, còn có một cây trâm bạc giản dị.
“Đây đều là A Ngưu ca tặng ta, tỷ tỷ, tỷ thích thì cứ lấy mà dùng.”
Nhắc đến A Ngưu, Xuân Hương đỏ mặt:
“Chỉ là đừng lấy bông hoa màu đỏ, ta... ta để dành đến ngày xuất giá.”
Ta đang thu dọn giường chiếu thì nghe Trúc nhi hỏi mẹ Xuân Hương:
“Thẩm thẩm, cha không tốt với mẹ con, nói mẹ con không xinh đẹp, mẹ con rất buồn.”
“Vớ vẩn! Mẹ con hồi trẻ là cô nương xinh đẹp nhất vùng này đấy!”
“Nàng không cần rao hàng cũng bán chạy, chỉ cần nửa ngày là bán sạch nhẵn, mặt mày tươi tắn hơn cả bông sen bông dưa trên quầy. Cả phố trai tráng ai nấy đều dán mắt nhìn theo nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Chẳng qua nàng ngốc, cứ khăng khăng muốn gả cho cha con.”
“Vậy tại sao mẹ lại lấy cha ạ?”
Mẹ Xuân Hương phe phẩy quạt cho Trúc nhi, nhớ đến chuyện cũ, bỗng bật cười:
“Bởi vì trong đám trai trẻ ở đây, chỉ có cha con là ngốc y như mẹ con.”
Trúc nhi nghe không hiểu.
“Người khác may áo thường ăn bớt vải, giấu đi cả tấc vải thừa, riêng mẹ con lại giúp người ta tiết kiệm vải.”
“Năm đó thẩm không có tiền mà lại sĩ diện, cuối năm nhờ mẹ con làm cho Xuân Hương một bộ y phục để có đồ đẹp đi chúc Tết.”
“Mẹ con biết hai mẹ con thẩm khổ sở, bèn bỏ tiền túi mua thêm bông lót, lại tiết kiệm từng gang vải còn dư, lấy để may giày cho Xuân Hương.”
“Còn đính bốn cái tua rua đỏ vào, đến tiền cũng không giục thẩm trả.”
“Cha con ấy à, cũng ngốc thế thôi.”
“Hồi đó bao nhiêu trai tráng theo đuổi mẹ con, người thì ra sức gánh nước gánh hàng giúp mẹ con và bà ngoại, kẻ thì đứng trên núi hát tình ca ba ngày ba đêm.”
“Vậy mà chỉ có cha con là giúp mẹ con viết thư gửi cho ông ngoại con, người đã bỏ vợ con đi biệt tích.”
“Lại còn nhờ người mang đến kinh thành, chẳng lấy một đồng tiền công.”
“Người ta nghĩ thằng nhóc nghèo rớt mồng tơi này cũng giỏi lấy lòng, cũng có kẻ nói với cha con rằng: Ngọc nương chỉ đang làm giá thôi, muốn lợi dụng các chàng trai chạy xung quanh nàng nhưng nàng chỉ chờ để gả cho người có tiền có thế mà thôi.”
“Cha con nghèo, nhưng có ba phần kiêu hãnh. Hắn quang minh chính đại mà đáp rằng: Ta giúp nàng không phải vì tơ tưởng điều gì, chỉ là thấy hai mẹ con nàng đáng thương, muốn thay họ đòi lại chút công bằng.”
“Họ là mẹ góa con côi, chỉ muốn cẩn trọng mà sống, các ngươi đừng nói như vậy về nàng.’”
“Sau này, bà ngoại con mất rồi. Rồi sau đó nữa, ánh mắt cha con nhìn mẹ con không còn quang minh chính đại nữa. Mẹ con liền tự tay cắt vải may lấy một chiếc váy đỏ. Rồi sau đó nữa, thì có con.”
Trúc Nhi nghe chưa đã, liền níu lấy vạt áo của mẹ Xuân Hương, liên tục hỏi:
"Thẩm thẩm, sau đó thì sao ạ?"
Mẹ Xuân Hương có chút khó xử, nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới nói:
"À đúng rồi, ngày cưới mẹ con, cha con vui quá hóa say, uống đến bất tỉnh nhân sự, vừa khóc vừa cười, làm ra trò cười lớn lắm.
Sau đó, sau đó thì…"
Những chuyện sau đó, Xuân Hương nương cũng không rõ nữa.
Sau này ta mới biết, bức thư gửi đến kinh thành thực ra có hai phong, một phong hỏi thăm tin tức của cô nương tên Ngâm Nguyệt, một phong khác chỉ tiện thể tìm phụ thân cho ta.
Sau này ta mới biết, ngày Bùi Thanh Thư cưới ta, hắn uống đến say mèm, lảo đảo không đứng vững, không phải vì vui mừng mà là vì bi thương.
Bởi vì nhà họ Triệu ở kinh thành đã hồi âm, cảnh cáo hắn không được quấy rầy Ngâm Nguyệt, lúc này nàng đã là thê tử của nhà họ Triệu.
Câu chuyện xưa này vốn dĩ rất đỗi bình thường, không giống như những gì trong sách vở kể lại, thậm chí còn buồn cười đến hoang đường.
Trúc Nhi đã sớm ngủ say.
Đêm đã khuya, trong sân chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu rả rích.
Chuyện đã kể xong, ta muốn cười một cái.
Nhưng khi cúi đầu xuống, lại phát hiện nước mắt đã thấm ướt cả bàn tay.