Lúc ông Triệu Chí Hải nói ra những câu này, đôi mắt của ông long lên làm cho trong lòng Thái Cẩn Ngôn nhói lên. Đau. Hắn nghiến răng, nuốt cơn nghẹn chắn ngang n.g.ự.c xuống, ấm ách giải thích:
- Tôi không có!
Thái Cẩn Ngôn nghẹn lại, chỉ nói có ba chữ khiến người nghe không thể hiểu rõ. Rốt cuộc hắn không có là không có cái gì? Hắn không có yêu thầm người nào khác, hay là hắn không có làm Triệu Uyển Tâm bị tổn thương? Băn khoăn này không chỉ là của ông Triệu Chí Hải mà còn của cả Triệu Uyển Tâm đang nấp sau khe cửa nghe lén nữa. Bởi vì khoảng cánh này khá xa, lại còn cách thêm cánh cửa nên Triệu Uyển Tâm không thể nghe rõ được tiếng lòng của Thái Cẩn Ngôn. Vì vậy, cô chỉ còn cách nghe lén này mà thôi. Triệu Uyển Tâm tự bào chữa cho mình, cô thực hiện hành vi nghe lén như vậy cũng chỉ vì mong có thể kịp thời ngăn cản nếu hai người đàn ông ngoài kia chẳng may không kìm nén nổi mà xông vào ẩu đả với nhau mà thôi.
Tuy nhiên, Thái Cẩn Ngôn làm sao mà dám ẩu đả với bố của Triệu Uyển Tâm? Không chỉ vậy, hắn cẩn thận quan sát nét mặt của bố vợ, biết là ông vẫn đang thắc mắc nên trong lòng hắn thoáng phân vân, không biết có nên nói rõ ra hay không. Hơn nữa, chính bản thân Thái Cẩn Ngôn cũng hoang mang. Liệu khi hắn nói rõ ra, mang hết lòng dạ của mình bày tỏ, thì đối phương có tin tưởng hay không? Hay là họ lại giống như bố ruột của hắn, lúc hắn mang toàn bộ tình thương và hy vọng dâng ra thì ông ta lại cắm ngập vào tấm lòng của hắn một dao. Nỗi đau thương và thất vọng đến mức tuyệt vọng năm ấy đã khiến lòng hắn c.h.ế.t lặng, tới mức từ đó về sau hắn không dám có bất cứ biểu cảm dư thừa nào ra bề ngoài nữa.
Nghĩ trước nghĩ sau, Thái Cẩn Ngôn quyết định chừa lại một đường lui cho bản thân. Cho đến tận bây giờ, thứ để hắn có thể chống đỡ được tinh thần và tâm hồn không bị sụp đổ chính là tình yêu mà hắn dành cho Triệu Uyển Tâm. Đó là thứ tình cảm quý giá nhất, đầy đặn nhất, sâu sắc nhất mà hắn còn có thể giữ nguyên vẹn cho riêng mình.
Dĩ nhiên, đối với Thái Cẩn Ngôn, thì tình bạn cũng rất quý giá. Nhưng Thái Cẩn Ngôn chỉ có hai người bạn, và họ đều không thể dành trọn tình cảm cho hắn được. Phương Hiệp Hòa thì đã có vợ con, còn Lê Thiên Chi thì còn cả một gia tộc họ Lê cùng với sự nghiệp đang hồi phát triển, hơn nữa, sau này Lê Thiên Chi cũng sẽ có người yêu, có vợ con. Thái Cẩn Ngôn không thể cứ mãi bám theo làm phiền bạn bè được.
Thế nên, trong suốt nửa đời cô độc còn lại của mình, Thái Cẩn Ngôn chỉ có thể bấu víu vào thứ tình yêu lén lút mà hắn dành cho Triệu Uyển Tâm mà thôi. Kinh nghiệm đau thương của quá khứ đã khiến Thái Cẩn Ngôn rút ra một kết luận rằng, tình cảm nếu muốn giữ được trọn vẹn thì tốt nhất không nên phơi bày ra. Bởi vì, chỉ có giấu kỹ, giấu kín thì tình cảm ấy mới có thể còn nguyên được. Cho nên, trong cuộc hôn nhân này, Thái Cẩn Ngôn không dám để lộ tình yêu của hắn ra cho bất cứ người trong cuộc nào biết. Hắn sợ rằng, một khi tình cảm của hắn bại lộ, Triệu Uyển Tâm và người nhà của cô, những người mà hắn vô cùng yêu quý, sẽ lại giống như bố ruột của hắn, ghim cho hắn một d.a.o vào lòng.
Nếu lần này mất đi tình yêu với Triệu Uyển Tâm, Thái Cẩn Ngôn biết, hắn nhất định sẽ không chịu nổi. Thế nên, Thái Cẩn Ngôn không dám giải thích rõ ràng với bố vợ mà chỉ khẳng định chung chung:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Tôi… tôi sẽ không để cho Triệu Uyển Tâm phải chịu bất cứ tổn thương hay tổn hại nào!
Ông Triệu Chí Hải vẫn chưa thể tin tưởng:
- Chính việc kết hôn không tình yêu với cậu đã là một sự tổn thương và tổn hại rất lớn với con gái cưng của tôi rồi.
- Tôi sẽ không chạm vào cô ấy... nếu như cô ấy không muốn.
- Dù cậu không chạm vào Uyển Tâm, nhưng cậu cũng đã ép nó làm vợ của cậu rồi. Sau này nếu cậu đã chán chê mà bỏ con bé, thì con gái cưng tôi phải mang tiếng đã trải qua một đời chồng, đã chịu biết bao nhiêu điều tiếng, thị phi rồi. Nếu lúc đó con bé gặp người mà nó yêu thì phải làm sao bây giờ?
Thái Cẩn Ngôn nghe bố vợ đưa ra giả thiết mà mặt mày tái mét. Nếu sau này Triệu Uyển Tâm gặp được người mà cô yêu, thì cô phải làm sao bây giờ, còn hắn, hắn cũng biết phải làm sao bây giờ? Tuy nhiên, nếu muốn Thái Cẩn Ngôn buông tay lúc này là điều không thể nào. Hít sâu một hơi, Thái Cẩn Ngôn cố gắng vớt vát một chút hy vọng:
- Cho tôi thời gian ba năm, được không? Nếu sau ba năm mà Triệu Uyển Tâm gặp được người mà cô ấy... yêu thì tôi sẽ... sẽ trả tự do cho cô ấy. Nhưng trong ba năm này, xin ông..., ý tôi là, xin cho tôi, vẫn được làm chồng của cô ấy, xin đừng để ai xen vào, được không?
Ông Triệu Chí Hải sửng sốt khi Thái Cẩn Ngôn thốt ra lời cầu xin. Triệu Uyển Tâm nép sau cánh cửa nghe lén cũng bàng hoàng không kém. Tổng giám đốc của công ty Thắng Lợi vốn cao ngạo lạnh lùng có thể dùng khí thế để đông cứng và đè bẹp rất nhiều đối thủ, lúc này lại đang run giọng cầu xin bố của cô, cho hắn được làm chồng cô, chỉ trong ba năm. Tại sao lại là ba năm mà không phải ít hơn hay nhiều hơn?
Triệu Uyển Tâm nhớ, ở kiếp trước, Thái Cẩn Ngôn cũng đưa tờ đơn ly hôn cho cô, ngay khi ngày kỷ niệm bọn họ kết hôn được ba năm vừa kết thúc. Lẽ nào, tờ đơn ly hôn đó không phải do Thái Cẩn Ngôn đột nhiên nghĩ tới, mà đã có hứa hẹn từ trước với bố của cô. Nếu vậy thì, trong suốt ba năm hôn nhân của kiếp trước, Thái Cẩn Ngôn làm chồng của cô nhưng lúc nào cũng trong tâm thế chuẩn bị để ly hôn với cô sao?