Khi Thái Cẩn Ngôn bưng chỗ hoa quả đã được rửa sạch trở ra, thái độ của bà Lâm Thanh Liên đối với hắn quả nhiên đã tốt hơn rất nhiều. Nhưng Thái Cẩn Ngôn vẫn cứ lơ mơ và u ám vì câu “con ly hôn với nó đi” mà bà đã ghim vào trong tim hắn ban nãy. Thế nên, bộ mặt của Tổng giám đốc vốn đã chẳng có mấy biểu cảm lại càng trở nên lạnh đẽo đến đờ đẫn, vô hồn.
Bà Lâm Thanh Liên vì lời hứa với Triệu Uyển Tâm nên đã cố gắng hết sức để hòa nhã với Thái Cẩn Ngôn, nhưng nhìn cái bản nhặt như cá ươn ướp nước đá của con rể mà lửa giận của bà cứ hừng hực trong lòng. Triệu Uyển Tâm biết thời biết thế, bèn đứng dậy, nhanh chóng tạm biệt bố mẹ và kéo đấng ông chồng đang trong tình trạng chẳng khác gì khối băng của mình ra về. Trong đầu Triệu Uyển Tâm tiếp tục đưa ra một quyết định, rằng cô phải tìm cách nào đó để cho khối băng này tan chảy trước đã, rồi mới có thể tính tới chuyện kéo gần quan hệ giữa bố mẹ vợ với con rể được. Nếu không, tình hình này chắc chắn đôi bên sẽ lưỡng bại câu thương.
Thái Cẩn Ngôn thấy Triệu Uyển Tâm vừa mới ngồi một chút, còn chưa nói năng gì được nhiều, chỉ nghe mẹ mắng hắn vài câu đã vội vã muốn ra về, trong lòng hắn lại càng nặng nề. Hơn ai hết, Thái Cẩn Ngôn biết Triệu Uyển Tâm yêu quý và thương bố và mẹ vô cùng. Cô chính là bé mèo luôn được cưng chìu của mẹ, là viên ngọc luôn được trân trọng của bố, là tinh linh bé nhỏ luôn được nâng niu của cả gia đình. Thế nhưng mà, vì hắn, cô lại không thể được thoải mái ở bên cạnh bố và mẹ. Càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi, Thái Cẩn Ngôn từ một cục nước đá bình thường, trở thành cục nước đá dưới địa ngục luôn rồi, vừa lạnh lẽo vừa âm u vừa đáng sợ.
Bộ dáng của con rể khiến cho ông Triệu Chí Hải không thể yên tâm được. Ông gọi giật lại:
- Này!
Thái Cẩn Ngôn khựng lại. Hắn biết, bố vợ gọi trống không với giọng điệu cao gần một quãng tám thế kia thì không thể là gọi con gái cưng của ông được, mà nhất định là đang gọi hắn, thằng con rể mà ông không ưa. Triệu Uyển Tâm cũng dừng lại. Ông Triệu Chí Hải xua xua tay với con gái cưng, dịu giọng:
- Con vào với mẹ con một chút nữa đi. Bố có chuyện muốn nói với nó.
- Chuyện gì ạ? Con không thể nghe được sao?
- Chuyện của đàn ông với nhau, con nghe làm gì?
Ông Triệu Chí Hải nghiêm giọng. Triệu Uyển Tâm lo lắng liếc Thái Cẩn Ngôn. Để hai người đàn ông này nói chuyện riêng với nhau là một vấn đề rất đáng quan ngại. Một người thì nóng như lửa, một người thì lạnh như băng. Ngộ nhỡ bố cô nổi nóng lên mà đ.á.n.h Thái Cẩn Ngôn thì phải làm sao bây giờ.
Như hiểu được nỗi lòng của vợ, Tổng giám đốc nhỏ giọng:
- Em cứ vào trong đi, đừng để bố, ý tôi là, đừng để bố của em tức giận. Yên tâm, dù ông ấy có đ.á.n.h tôi, tôi cũng sẽ không tránh, ông ấy mắng tôi, tôi cũng sẽ không đáp trả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Uyển Tâm liếc Thái Cẩn Ngôn trắng mắt. Chính vì biết anh sẽ như thế nên cô mới càng thêm lo lắng đấy. Ông Triệu Chí Hải thấy con gái cưng cứ chần chừ, mặt đã bắt đầu sa sầm. Thái Cẩn Ngôn đành dùng tay đẩy nhẹ khủy tay của vợ, giọng lạnh ngắt:
- Đừng lo! Tôi chính là thằng bị đánh, bị mắng mà lớn lên, bố của em không làm khó tôi được đâu.
Triệu Uyển Tâm vẫn còn ngần ngừ. Trong lòng Thái Cẩn Ngôn cuống hết cả lên, tiếng lòng lại bắt đầu bấn loạn:
[Uyển Tâm đang lo lắng cho mình sao? Thật ra thì mình không sao đâu đâu, thật mà. Mặc dù là, nếu bị bố vợ đ.á.n.h và mắng, thì sẽ đau hơn so với bị người dưng hành hung, nhưng mình rất tự tin, mình có thể chịu đựng được. Chỉ cần nghĩ là ông ấy có đ.á.n.h c.h.ử.i mình cũng chỉ vì ông ấy quá yêu thương Uyển Tâm thì mình đều có thể chịu được những cách cư xử tệ nhất của bố, à, bố vợ.]
[Hay là… Uyển Tâm không tin mình? Em ấy không dám rời khỏi vì sợ mình sẽ làm bố bị thương sao? Mình thật sự sẽ không cãi lại, không đ.á.n.h trả đâu mà.]
Triệu Uyển Tâm nghe được những suy nghĩ ảm đạm đó của Thái Cẩn Ngôn mà trong lòng vừa đau vừa xót. Có lẽ cô không nên nán lại, nếu không tảng băng ngốc này sẽ lại nghĩ linh tinh, cho rằng không không tin tưởng hắn. Mà thật ra, chỉ mới cách đây không lâu thôi, Triệu Uyển Tâm quả thật vẫn còn luôn nghi ngờ và sợ hãi Thái Cẩn Ngôn sẽ làm hại đến người thân của cô còn gì. Trong bụng của Triệu Uyển Tâm không tránh khỏi có chút chột dạ, áy náy. Hơn nữa, Triệu Uyển Tâm cũng hiểu ra rằng, cô càng nấn ná, càng không vâng lời, cơn giận của ông Triệu Chí Hải sẽ càng lớn, và hậu quả mà “tấm thớt” mang tên Thái Cẩn Ngôn phải hứng chịu sẽ càng nặng nề hơn.
Hiểu được tình cảnh hiện tại, Triệu Uyển Tâm không nói thêm gì nửa, chỉ nhè nhẹ thở dài và quay đi.
Đợi con gái cưng bước vào phòng, đóng cửa lại rồi, ông Triệu Chí Hải mới tới bên cạnh Thái Cẩn Ngôn, nghiêm nghị cất tiếng:
- Thái Cẩn Ngôn, Uyển Tâm là niềm hãnh diện cả đời của tôi, cũng là m.á.u thịt trong trong lòng của cả hai vợ chồng tôi. Chúng tôi hi vọng cậu sẽ đối xử thật tốt với con bé.
- Vâng.
Thái Cẩn Ngôn lời ít ý nhiều, gật đầu cam đoan. Nhưng chỉ bằng một từ gọn lỏn như thế, Thái Cẩn Ngôn vẫn chưa thể thuyết phục được ông Triệu Chí Hải. Ông gằn giọng:
- Tôi biết trong lòng cậu đã có người yêu khác, cậu có thể không yêu Uyển Tâm, nhưng.. đừng bắt con gái của chúng tôi làm thế thân, cũng đừng lạnh nhạt hờ hững, hắt hủi con bé. Con gái cưng của tôi chịu không được. Chúng tôi cũng không thể chịu được. Tôi nói cho cậu biết, Triệu Uyển Tâm mà có một chút tổn hại nào, tôi sẽ liều cái mạng già này với cậu.