Triệu Uyển Tâm chớp chớp mắt, thầm suy đoán, nếu kiếp này cô đối xử với Thái Cẩn Ngôn tốt một chút, thân thiết và nồng nhiệt một chút, có lẽ hắn sẽ không cảm thấy ấm ức, tức giận mà trút những đòn thù lên đầu những người thân yêu của cô nữa, đúng không?
Triệu Uyển Tâm không lên xe khiến Thái Cẩn Ngôn vừa hoang mang vừa lo lắng. Lẽ nào cô đã đổi ý, không muốn cho hắn đi cùng để đến thăm mẹ, à, thăm mẹ của cô nữa rồi sao? Trong n.g.ự.c hơi nghẽn lại một chút, Thái Cẩn Ngôn cố gắng giữ giọng thản nhiên, giả vờ hỏi:
- Em sao thế? Sao không lên xe? Em để quên thứ gì sao? Em lên xe đi, để anh vào lấy cho.
- Không phải.
Triệu Uyển Tâm lắc đầu, cô thấy Thái Cẩn Ngôn nghi ngại nhìn mình, trong lòng cũng đoán được ít nhiều về lo lắng của anh. Nhoẻn miệng cười với Tầm Tĩnh một cái, Triệu Uyển Tâm nhanh nhẹn bước lên phía trên, mở cửa ghế lái phụ ra, ngồi vào đó thò đầu ra nói với Thái Cẩn Ngôn:
- Em sẽ ngồi ở đây.
Thái Cẩn Ngôn ngơ ngác một chút. Thật ra, trong lòng hắn vô cùng mong chờ có thể được ngồi cạnh Triệu Uyển Tâm như thế. Tuy nhiên, hắn đoán rằng cô sẽ không thích nên chấp nhận làm tài xế cho cô, để cô ngồi ở ghế sau cho thoải mái. Nhưng có lẽ vì cô đã được giáo d.ụ.c rất tốt, dù là ngồi xe cũng không được thất lễ, cũng có thể là không muốn để bố mẹ của cô cảm thấy phiền lòng khi nhìn thấy vợ chồng của cô xa cách, cho nên cô đã cư xử khéo léo như thế. Thái Cẩn Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng là vụng về và nông cạn hơn vợ quá nhiều.
Triệu Uyển Tâm không hiểu được những cảm xúc linh tinh hỗn loạn trong đầu Thái Cẩn Ngôn, cô thấy hắn ngồi vào ghế tài xế thì cười đề nghị:
- Chúng ta đến chỗ nào đó để ăn cơm trước, sau đó rồi hãy đi thăm mẹ. Được không?
- Được.
Thái Cẩn Ngôn nổ máy, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, tập trung lái chiếc xe hòa vào dòng người trên đường.
- Thái Cẩn Ngôn.
Lúc xe vừa chạy được một lúc, Triệu Uyển Tâm bỗng nhiên lên tiếng gọi tên Thái Cẩn Ngôn. Hắn giật mình một chút, quay sang nhìn cô, lo lắng hỏi:
- Sao vậy?
- Anh quên thắt dây an toàn kìa.
Triệu Uyển Tâm giơ ngón trỏ, chỉ chỉ vào thân trên của Thái Cẩn Ngôn, nhẹ nhàng nhắc nhở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- À... Anh quên mất.
Thái Cẩn Ngôn ngượng ngùng, hôm nay hắn cứ mải thất thần như thế, nếu Triệu Uyển Tâm không nhắc, chắc chắn hắn cũng không chú ý đến vấn đề an toàn cơ bản này rồi. Thái Cẩn Ngôn đảo mắt, muốn tìm một chỗ dừng xe để thắt dây an toàn. Nhưng ngoài đường đông như mắc cửi, Thái Cẩn Ngôn nhất thời không tìm được chỗ nào để dừng xe.
Triệu Uyển Tâm thấy xe đã chạy ngay giữa đường, trên đường xe cộ rất nhiều, cô nghĩ một lát rồi nghiêng người, cầm lấy dây an toàn từ tay Thái Cẩn Ngôn, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của hắn, dịu dàng nói:
- Anh cứ tập trung lái xe đi, em sẽ giúp anh thắt.
- Không... Không cần đâu.
Thái Cẩn Ngôn vui mừng đến hốt hoảng, buột miệng từ chối xong rồi hối hận đến muốn đập đầu vào bánh lái cho xong. May mà Triệu Uyển Tâm đã hạ quyết tâm nên không thuận theo lời dối lòng của Thái Cẩn Ngôn. Thậm chí cô còn nhỏ nhẹ thuyết phục hắn:
- Chúng ta không thể dừng xe ở giữa đường được, với cả trên đường có rất nhiều xe, không có chỗ để đỗ xe lại đâu. Anh cứ lái đi, em sẽ giúp anh thắt. Sẽ rất nhanh thôi.
Triệu Uyển Tâm nói xong câu đề nghị kia thì vẫn chưa dám có hành động ngay. Cô cần phải có được sự chấp thuận của đối phương trước khi có hành vi có khả năng sẽ động chạm đến thân thể nhau như thế.
Triệu Uyển Tâm hướng đôi mắt đẹp của cô về phía Thái Cẩn Ngôn. Ánh mắt vừa mong chờ vừa hy vọng ấy cứ lấp la lấp lánh khiến thân thể Thái Cẩn Ngôn cứng đờ. Hắn vội vã nhìn thẳng về phía trước, hai tay nắm thật c.h.ặ.t t.a.y lái, nghiến răng nghiến lợi một lúc mới nhả ra được ba chữ:
- Cảm ơn em!
Nhưng thật ra trong lòng của hắn đã mất bình tĩnh đến mức nghiêm trọng luôn rồi. Thế nên tiếng lòng của Thái Cẩn Ngôn ầm ĩ và náo loạn hơn vẻ ngoài của hắn rất nhiều:
[A… a… a… Uyển Tâm… em ấy muốn giúp mình thắt dây an toàn. Nhưng đang phải lái xe mà, làm sao em ấy có thể giúp mình thắt dây an toàn được cơ chứ? Chẳng lẽ… Uyển Tâm muốn chồm qua thân thể của mình hay sao?Không… không thể nào… Thái Cẩn Ngôn, mày phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Phải bình tĩnh! A… a… a… Làm sao mình có thể bình tĩnh được đây trời?]
Triệu Uyển Tâm bật cười, cô đưa tay giật giật dây an toàn, hình như là lúc thắt trước kia đã để không đúng vị trí, cho nên dây an toàn bị vướng lại một chút, cô nhích lại gần Thái Cẩn Ngôn, dùng sức giật hai lần dây an toàn, cuối cùng dây an toàn mới tách rời ra. Triệu Uyển Tâm vươn tay vòng qua người của Thái Cẩn Ngôn, nhanh chóng cài chốt. Chỉ một lúc sau, dây an toàn đã được thắt chặt.
Triệu Uyển Tâm hài lòng dựa về ghế dựa, còn Thái Cẩn Ngôn vẫn tập trung siết c.h.ặ.t t.a.y lái, siết mạnh đến mức đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Tiếng lòng của Thái Cẩn Ngôn lại có dịp kêu gào đầy phấn khích:
[A… a… a… Ban nãy Uyển Tâm đã kề sát mình, rất gần. Đây là lần đầu tiên Triệu Uyển Tâm kề sát vào mình như thế, lại còn là do em ấy chủ động nữa. Bàn tay của em ấy mềm mại quá, còn mát rượt nữa, còn thơm nữa. Mái tóc của em ấy cũng rất mềm mượt. Có lẽ… thân thể của em ấy cũng rất mềm mại. A… a… a… Thái Cẩn Ngôn, mày đang nghĩ linh tinh cái gì thế? Không được dọa Uyển Tâm sợ hãi. Ban nãy Uyển Tâm đã nói chuyện với mày bằng giọng rất dịu dàng. Mày đừng có mà được voi còn muốn đòi tiên. Cẩn thận, nếu không Uyển Tâm sẽ không bao giờ dịu dàng với mày như thế này một lần nào nữa bây giờ. Bình tĩnh! Thái Cẩn Ngôn, mày phải bình tĩnh! Mày mà mất bình tĩnh thì tay lái sẽ không ổn. Không được để chiếc xe này chao đảo, không được gây mất an toàn cho Uyển Tâm. Thái Cẩn Ngôn, bình tĩnh nào! Hít sâu vào, thở ra nhẹ thôi. Hít sâu vào, thở ra nhẹ thôi…]
Mặc dù trong đầu luôn không ngừng mặc niệm phải bình tĩnh, lý trí đang cố gắng hết sức để điều hòa hơi thở, nhưng Thái Cẩn Ngôn vẫn cảm nhận được rất rõ ràng: Nhịp tim của hắn vốn không không nghe theo khống chế của lí trí mà vẫn nhảy nhót tung tăng trong ngực. Thái Cẩn Ngôn có cảm giác hắn đã dồn hết bình tĩnh của cả đời mới có thể chú tâm lái xe được vào lúc này. Triệu Uyển Tâm không thể nào ngờ được, tay của cô chỉ thắt dây an toàn có một cái thôi mà, sao lòng của Thái Cẩn Ngôn lại mất bình tĩnh đến mức đó được nhỉ?