Lời Yêu Từ Sâu Trong Trái Tim

Chương 21



Tuy nhiên, dáng vẻ vui cười khác thường của Thái Cẩn Ngôn lại khiến cho Phương Hiệp Hòa hoang mang lẫn lo sợ. Lẽ nào việc sắp phải rời xa vợ mới cưới để đi công tác vào ngày mai đã khiến Tổng giám đốc của anh bị “sang chấn tâm lý” đến phát điên luôn rồi? Suýt nữa là Phương Hiệp Hòa đã gọi điện cầu cứu Lê Thiên Chi và kêu gào ép buộc Thái Cẩn Ngôn phải tới bệnh viện khám bệnh. May mà Thái Cẩn Ngôn đã mở lời hỏi anh ta về vấn đề cần phải mua quà gì để tặng mẹ vợ khi đi thăm bệnh.

 

Phương Hiệp Hòa len lén thở phào. Hóa ra là Tổng giám đốc sắp được đến diện kiến “gia đình vợ” nên mới mừng vui như thế, báo hại anh ta hốt hoảng hồi lâu. Để bù lại cho việc đã nghi ngờ Tổng giám đốc phát điên ban nãy, Phương Hiệp Hòa phát huy hết công năng của một thư ký tận tụy, liệt kê ra một bản danh sách dài gồm những món quà mà bố mẹ vợ của anh ta rất thích, theo nguyên tắc lấy bụng bố mẹ vợ của ta suy ra bụng bố mẹ vợ của người.

 

Nhìn bản danh sách quà tặng dài như cái sớ Táo quân mà Phương Hiệp Hòa đưa ra, Thái Cẩn Ngôn quyết định vô cùng nhanh gọn và dứt khoát:

 

- Mua hết!

 

Phương Hiệp Hòa hà hốc mồm trong một giây rồi ngậm miệng lại, cam chịu. Mua hết số quà này đã là gì, Tổng giám đốc của nhà anh thậm chí còn vung hẳn mười tỷ ra cho gia đình vợ kia mà. Chỉ có từng này thì đúng là chả thấm vào đâu. Phương Hiệp Hòa thấu hiểu rõ ràng, ngoan ngoãn gọi điện đến vài cửa tiệm quen, đặt mua quà theo tờ sớ của chính mình lập ra.

 

Rất nhanh đã đến buổi trưa, Thái Cẩn Ngôn dồn hết công việc của cả hai ngày giải quyết trong một sáng, có chút choáng váng nên nhờ Phương Hiệp Hòa lái xe chở về. Sức khỏe của Tổng giám đốc là vô cùng quan trọng, Thái Cẩn Ngôn không cần tìm cớ, cũng không cần nói thêm lần thứ hai, Phương Hiệp Hòa đã dùng tốc độ của một shipper chuyên nghiệp, nhanh như hiệp sĩ tia chớp, chỉ trong nửa tiếng anh đã gần như “đóng gói” Thái Cẩn Ngôn mang về giao tận nhà.

 

Thái Cẩn Ngôn quả thật đã thấm mệt. Suốt một tuần lễ trước đó hắn phải vừa đấu tranh với mấy ông bác hói đầu trong công ty để gom cho đủ mấy chục tỷ, vừa phải tất bật chuẩn bị cho đám cưới. Cả ngày hôm qua hắn phải đứng suốt trong buổi tiệc cưới, uống rượu cũng không ít, đến tối còn vì một cái bình thủy và một ly nước chanh mật ong giải rượu mà thao thức suốt đêm không ngủ. Sáng nay còn đón nhận niềm vui sướng bất ngờ từ thái độ của Triệu Uyển Tâm nên Thái Cẩn Ngôn tạm quên hết mệt nhọc. Nhưng sau khi công việc đã tạm xong, cơ thể của hắn mới bắt đầu thấm mệt, rã rời rũ rượi như tàu lá héo, mặc cho Phương Hiệp Hòa khiêng, vác, kéo, đẩy...

 

Ấy thế mà, khi vừa vào đến phòng khách, Thái Cẩn Ngôn đã tỉnh như sáo.

 

Bởi vì, nghe tiếng xe vào cổng, Triệu Uyển Tâm đã từ trên lầu đi xuống. Khi ấy cô mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng tươi, đơn giản nhưng tôn lên những đường nét của cơ thể và làm nổi bật làn da trắng ngần. Mái tóc đen dài xõa ra, uốn lượn mượt mà trông vừa đĩnh đạc lại vừa dịu dàng. Gương mặt thanh tú thoáng nét cười nhẹ nhàng khiến vẻ đẹp của cô vừa tươi sáng vừa thánh thiện chẳng khác gì một tinh linh bước ra từ trang sách.

 

Thái Cẩn Ngôn ngắm vợ đến ngẩn ngơ. Phương Hiệp Hòa đã bỏ về từ khi nào hắn cũng không hay biết. Nhìn gương mặt đờ đẫn của Thái Cẩn Ngôn, trong lòng Triệu Uyển Tâm thoáng xót xa. Hình như anh rất mệt mỏi. Cô nhẹ nhàng hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

- Anh mệt sao? Có cần nằm nghỉ một chút rồi hãy đi không?

 

Câu nói tỏ vẻ quan tâm của Triệu Uyển Tâm như tiêm cho Thái Cẩn Ngôn mấy mũi t.h.u.ố.c tăng lực. Hắn bỗng thấy bản thân tràn trề sức sống, hừng hực khí thế, vội vã đứng bật dậy, hiên ngang lẫm liệt cất tiếng:

 

- Không cần đâu! Chúng ta đi ngay thôi, kẻo hết giờ thăm bệnh.

 

Triệu Uyển Tâm gật đầu, tủm tỉm bước theo chồng ra sân. Thái Cẩn Ngôn cố gắng ép bản thân dứt ánh mắt ra khỏi dung nhan của vợ, mạnh mẽ nện từng bước ra sân, nén lòng mở cửa xe và ngồi ghế tài xế.

 

Triệu Uyển Tâm ngoan ngoãn đứng chờ ở cửa. Một cơn gió thổi ngang qua, khiến mái tóc mềm mại của cô bị uốn lượn lay động. Triệu Uyển Tâm đưa tay lên vén mái tóc bị thổi đến bù xù của mình, mỉm cười đón cơn gió mát.

 

Lúc này Thái Cẩn Ngôn lái xe đến trước cửa, lại một lần nữa ngẩn ngơ xuyên qua lớp kính xe mà ngắm Triệu Uyển Tâm. Dù chỉ đứng yên lặng một chỗ, nhưng Triệu Uyển Tâm lại có thể khiến cho người khác có cảm giác cao quý trang nhã.

 

Thái Cẩn Ngôn ngưỡng mộ lẫn ái mộ nhìn cô. Và bên tai của Triệu Uyển Tâm lại vang lên tiếng lòng của ông chồng mặt lạnh nhà mình:

 

[Vợ của mình đẹp thật. Em ấy đúng là con nhà gia giáo, cốt cách trang nhã vô cùng tự nhiên, vô cùng chân thực khiến ai nhìn cũng phải kính nể và quý mến. Chả bù cho mình. Haizzz… Thái Cẩn Ngôn, cho dù mày có ngụy trang tốt đến đâu, thì bản chất bên trong của mày cũng chỉ là một thằng thất học thô bỉ hèn kém mà thôi…]

 

Ngẫm lại chính mình, Thái Cẩn Ngôn thở dài. Thái Cẩn Ngôn vừa nghĩ miên man vừa đậu xe bên cạnh Triệu Uyển Tâm. Sau đó hắn học theo những quý ông lịch lãm trên tivi, xuống xe giúp cô mở cửa sau ra.

 

Triệu Uyển Tâm ngẩn người, nhìn Thái Cẩn Ngôn một hồi, không hề ngồi vào xe như hắn tưởng tượng. Sao cô chưa từng biết rằng trong lòng của Thái Cẩn Ngôn lại tồn tại những ý nghĩ tự ti và tự khinh thường bản thân đến như thế? Thất học, thô bỉ, hèn kém,… Sao Thái Cẩn Ngôn lại tự nghĩ về bản thân như thế? Nếu như vậy, trong kiếp trước, khi cô lạnh nhạt và xa cách với Thái Cẩn Ngôn, có phải hắn sẽ cho rằng cô đang khinh thường hắn như hắn đã tự khinh thường chính bản thân mình hay không? Có phải vì thế mà Thái Cẩn Ngôn mới ôm hận trong lòng và trả thù cô bằng cách hãm hại bố và mẹ của cô hay không? Vậy thì,…