Khi còn nhỏ, Trình Tấn từng sống trong cô nhi viện, lúc ấy có lần được Viện trưởng mẫu thân kể cho một câu chuyện. Trong chuyện, con sói già chuyên ăn cừu con tuy hung tàn tàn nhẫn, ăn thịt không nêm muối, nhưng lại rất giữ quy củ: nó chỉ ăn những con cừu nhìn thẳng vào mắt nó. Vậy nên, chỉ cần nhắm mắt lại, sói già sẽ không ăn cừu con.
Lũ trẻ trong viện đều tin sái cổ, nên vào mỗi buổi trưa nằm ngủ, ai nấy đều ngoan ngoãn nhắm mắt, tuyệt không đứa nào dám mở mắt nhìn thẳng vào các cô chú đi tuần.
Trình Tấn cũng không ngoại lệ. Bởi vậy, khi đối mặt với đôi mắt vô hồn ấy, chàng theo bản năng nhắm mắt lại.
Không phải vì chàng còn tin vào câu chuyện kỳ quái mà Viện trưởng năm xưa bịa ra để dỗ bọn trẻ ngủ, mà bởi đôi mắt kia quá đỗi lạnh lẽo, quá đỗi to lớn, khiến chàng có cảm giác như linh hồn mình bị soi tỏ đến tận đáy.
Trình Tấn vốn là người rất có ý thức về lãnh địa riêng tư, chàng không thích bất cứ kẻ nào xâm phạm vào thế giới nội tâm của mình.
Đôi mắt kia còn đáng sợ gấp trăm lần con sói ăn thịt không nêm muối trong câu chuyện ngày trước.
Thế nhưng vết thương nơi đầu ngón tay lại đau dữ dội, giống như có luồng khí lực nào đó từ vết rách nhỏ ấy tràn vào trong cơ thể, điên cuồng nhảy múa trên từng dây thần kinh cảm giác của chàng. Nhiệt độ xung quanh mỗi lúc một cao, khiến hốc mắt chàng nóng rực, ép buộc chàng phải mở mắt ra.
Cuối cùng, Trình Tấn cũng mở mắt. Chàng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, song cái đèn lồng mang hình con mắt to tướng kia lại biến mất, như thể chỉ là ảo giác do bản thân quá khiếp sợ mà sinh ra.
Chàng lấy ra cây hỏa chiết còn sót lại, khẽ quẹt một cái, ánh lửa yếu ớt xua đi phần nào bóng tối, cũng nhờ vậy mà Trình Tấn mới thấy rõ nơi mình đang đứng.
Một thung lũng thấp trũng, bốn bề chỉ toàn đá khô, chẳng thấy lấy một cọng cỏ hay bụi gai nào. Nếu không xác định rõ đây là Hắc Sơn, e rằng chàng đã tưởng mình đang lạc đến vùng di chỉ cổ xưa nơi sa mạc nào đó.
Hoang vu, oi nồng, lại mang vẻ quỷ dị lạ thường. Trình Tấn giơ tay định xem vết thương, thì phát hiện... tay mình hoàn toàn không có lấy một vết rách!
Sao có thể như vậy?
Chàng xoay cây hỏa chiết, dù ánh lửa yếu ớt nhưng vẫn có thể thấy chút m.á.u đã khô dính trên mặt ngón tay. Thế nhưng khi chạm tay vào, đầu ngón lại nhẵn mịn, không có dấu vết nào.
Quả là kỳ quái.
Trong lòng không khỏi hối hận, sớm biết thế này, chàng đã chẳng liều đi lối tắt cho kịp đường. Quả nhiên Hắc Sơn không phải nơi tầm thường, không rõ A Tòng còn ở bên ngoài thế nào rồi. Thiếu mình bên cạnh, thằng nhỏ chắc đang khóc ròng.
Chàng thầm nhủ phải mau tìm cách thoát ra.
Tuy nghĩ thế, nhưng Trình Tấn cũng hiểu chuyện này không dễ dàng. Lửa trong hỏa chiết rất nhanh lụi tắt, chàng đành cắn răng dò dẫm trong bóng tối mà tiến bước. Đá núi lởm chởm, lại nhiều khe rãnh sắc nhọn, chàng chẳng muốn phải lãnh thêm vết thương nào nữa, nên đi rất thận trọng.
Núi rừng thì mù mịt, khó xác định phương hướng. Trình Tấn bèn chọn đại một lối mà đi thẳng. Không biết có phải ảo giác hay không, chàng cảm thấy càng đi về phía trước, cơn đau nơi ngón tay lại càng dịu bớt. Đến khi tay chạm vào vách núi thì cơn đau gần như biến mất hoàn toàn.
“Meooo...”
Bốn bề tĩnh lặng, chỉ có không khí nóng bức vờn quanh. Trong lúc đó lại vang lên tiếng mèo kêu, dù ở khá xa nhưng Trình Tấn nghe rõ mồn một.
Lần theo âm thanh, chàng tốn không ít thời gian mới mò tới được một vật thể mềm mại.
Lông mượt, chạm vào cảm giác không tệ.
“Ngươi còn biết nói tiếng người không?”
Do nhiệt độ quá cao, môi miệng Trình Tấn khô khốc, vừa mở miệng đã cảm thấy rát cổ.
“…Ngươi thật là nhẫn tâm!”
Tiểu miêu Kim Hoa chưa từng bị đối xử lạnh lẽo như thế. Nó vốn định phản pháo, nhưng tình thế rõ ràng “miêu ở dưới mái hiên”, đành uất ức lên tiếng:
“…Biết.”
Là giọng thiếu niên hơi non nớt, hoàn toàn khác hẳn âm thanh kiều mị ban ngày.
Trình Tấn chợt nhớ: Kim Hoa miêu có khả năng biến hóa nam nữ, lẽ nào hắn gặp phải loại “gặp nam biến nữ”? Yêu miêu xứ Kim Hoa các ngươi cũng thật là biết ứng biến.
“Thì ra là mèo đực. Nếu ban ngày ngươi đã biến thành thế này, có khi còn không bị ta ném một cú.”
Mèo con hốt hoảng: “Ngươi thích… nam nhân sao?” Đồng tử giãn nở.
Trình Tấn – vị huyện lệnh tương lai chưa đăng nhậm – lạnh lùng đáp: “Không. Nếu ngươi biến thành nam, ta càng dễ đánh ngươi một trận hơn.”
Miêu:…Khốn khiếp.
Nó vội thanh minh: “Ta chưa từng hại ai mất mạng!”
“Ồ? Có chứng cứ không? Ban nãy trên kia, ngươi chẳng phải định tập kích ta sao?”
Miêu: Phẫn nộ mà vô lực.
Cũng may sau một hồi đấu khẩu, bầu không khí có phần nhẹ nhõm hơn. Trình Tấn mới hỏi:
“Ngươi là Kim Hoa yêu miêu, tinh thông dị thuật. Có thể giải thích chuyện kỳ quái ở thung lũng này không?”
Miêu con lập tức đáp trả: “Ta được gì nếu nói?”
Trình Tấn ngồi xuống phiến đá, rút ra con d.a.o găm từ ống giày:
“Nghe người ta bảo thịt mèo có vị chua. Giờ bụng ta đói lả, vừa hay thử xem có đúng không.”
“Ngươi còn là người nữa không?! Ngươi chẳng học đạo thánh hiền sao?!”
Lưỡi d.a.o sáng loáng lóe lên trong bóng đêm. Miêu con chỉ thấy lạnh ở cổ, rồi nghe chàng lạnh lùng hỏi:
“Đạo Thánh hiền? Thứ ấy ăn được sao?”
Biết thời thế mới là tuấn kiệt. Yêu miêu đành hậm hực nói thật:
“Nơi này có kết giới kỳ lạ.”
Kết giới – một hiện tượng vượt ngoài lý giải thông thường, cũng là điểm mù trong tri thức của Trình Tấn.
Có điều, rõ ràng ngay cả Kim Hoa miêu cũng chỉ biết lơ mơ. Chính nó cũng bị kết giới làm cho mất khả năng biến hình, bị hạn chế hành động, nhìn trông thật đáng thương.
“…Ta nói hết rồi, ngươi không thể nhẫn tâm bỏ rơi ta!”
Vị huyện lệnh họ Trình rất mực nghiêm khắc: “Ngươi nói vậy chẳng khác gì không nói.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Miêu con cuối cùng òa khóc nức nở. Tiếng khóc ai oán đến độ người nghe cũng phải mủi lòng. Nhưng trong thung lũng bị kết giới phong tỏa này, chỉ có một thư sinh lạnh lùng vô tình.
Khóc một lúc, mèo nhỏ cũng không khóc nữa — vì nó không bị bỏ lại.
Trong bóng tối, không thấy rõ hình dáng, nhưng ôm trong tay cũng chỉ to hơn bàn tay một chút, đúng là tiểu miêu. Trình Tấn ôm nó, men theo vách núi mà đi hơn một canh giờ thì dừng lại.
“Sao lại dừng?”
“Mỏi rồi.”
Kỳ thực, Trình Tấn đã đánh dấu từ trước. Lúc này chạm tay vào vết chữ khắc trên vách đá thì thất vọng nhận ra: nơi đây không có bất kỳ lối ra nào.
Nếu đã không có, thì chỉ còn cách chờ trời sáng, may ra có thể trèo lên núi.
Trình Tấn vốn nghĩ bản thân sẽ không thể nào ngủ nổi. Nhưng có lẽ do mệt mỏi vì hành trình ban ngày, thêm cả một phen giày vò, chàng cứ thế ôm d.a.o găm mà dần thiếp đi.
Khi tỉnh lại, trời đã sáng rõ.
“Dậy mau! Dậy đi thư sinh!”
Là tiếng của Kim Hoa miêu. Trình Tấn gỡ mèo con ra khỏi n.g.ự.c rồi ngồi dậy. Nhưng trước mắt chàng, không còn là thung lũng đá lởm chởm, mà là một… thôn làng ẩn mình giữa chốn non cao.
“Nơi này lại là đâu?”
Chỉ trong một đêm, thế giới quan của chàng đã bị đảo điên biết bao lần. Song câu hỏi ấy, mèo con cũng không trả lời được.
Trình Tấn lúc này đứng nơi đầu thôn, từ xa có thể thấy bóng dáng dân làng đi lại vội vã. Chàng thử quay đầu rời khỏi, nhưng ngoài làng chỉ toàn là sương mù dày đặc.
Chỉ còn một đường duy nhất: tiến vào trong.
“Ngươi định làm gì? Đồ thư sinh liều lĩnh!”
Miêu con rất muốn bỏ trốn, nhưng tiếc thay, nó vẫn chưa thể biến lại thành người, đành để chàng mang theo vào làng.
Ngôi làng này ẩn cư nơi núi rừng, sinh hoạt đơn sơ giản dị, không khác gì các thôn làng biệt lập khác. Nhưng vừa bước vào, Trình Tấn liền bị một đứa trẻ chặn lại:
“Không được vào! Người ngoài không được vào!”
Trình Tấn lập tức nhập vai thư sinh, ôn hòa nói:
“Tiểu sinh đi ngang qua đây, mạo muội quấy nhiễu. Chỉ là mèo con nhà ta đói quá, không biết có thể mua chút đồ ăn?”
Kim Hoa miêu: Một công cụ không muốn hành nghề.
“Không được! Người ngoài là không được!”
Đây là ngôi làng rất bài ngoại. Nhưng nghe giọng nói, có vẻ là phương ngữ vùng Kim Cù. Trình Tấn bèn sửa giọng cho giống dân địa phương:
“Không phải người ngoài đâu. Tiểu sinh chỉ lên núi thăm thầy đồ, chẳng may lạc đường…”
Nhờ giọng nói lưu loát cùng sự đáng thương của mèo con, Trình Tấn cuối cùng cũng vượt qua được sự đề phòng của bọn trẻ.
Làng này không lớn, tên là Hạ Xã Thôn, sống dựa vào núi, dân làng tự cung tự cấp. Tuy dân chúng nhìn chàng đầy e dè, nhưng một thanh niên ở cuối làng vẫn đưa cho chàng một bát nước và hai chiếc bánh ngô.
Trình Tấn lập tức thuận theo tình thế, xin được tá túc một đêm, nói sẽ trả tiền sòng phẳng.
Người thanh niên do dự hồi lâu, cuối cùng cũng không từ chối.
Kim Hoa miêu thầm nghĩ: Tất cả đều nhờ công lao của bản miêu, thư sinh này phải khao ta ăn cá lớn, ít nhất năm cân trở lên.
Nào ngờ điều khiến nó ngạc nhiên là: Dù đói lả, thư sinh kia vẫn không động đến đồ ăn trên bàn.
“Sao ngươi không ăn?”
Trình Tấn nhắm mắt đáp:
“Thô quá, không muốn ăn.”
…Vậy thì ngươi cứ đói mà c.h.ế.t đi.
Trời dần tối, người thanh niên vẫn chưa quay lại. Miêu con ngủ một giấc, tỉnh dậy thấy Trình Tấn vẫn nhắm mắt im lặng — chẳng lẽ c.h.ế.t đói rồi sao? Nghe nói thư sinh trẻ tuổi yếu đuối, chẳng chịu nổi cơn đói.
“Này! Dậy đi! Ngươi đừng c.h.ế.t ở đây chứ!”
Trình Tấn đưa tay ấn mèo con xuống:
“Im đi. Ồn nữa ta ăn thịt mèo, kẹp với bánh ngô!”
Miêu con: …Khốn khiếp.
Có lẽ là nét mặt của yêu miêu khiến chàng vui vẻ, Trình Tấn xoa đầu nó, mở miệng:
“Đường đường là yêu miêu xứ Kim Hoa, chẳng lẽ không nhận ra nơi này là huyễn cảnh?”
Miêu con vùng vẫy, nói:
“Tất nhiên là biết chứ!”
“Trước khi đến Kim Hoa, ta từng đọc địa chí nơi này, triều ta không hề có thôn nào tên là Hạ Xã. Cũng không loại trừ khả năng thôn quá biệt lập nên không được ghi lại.”
Trình Tấn chỉ vào áo quần phơi ngoài hiên:
“Nhưng rõ ràng khả năng ấy không lớn. Từ trẻ con đến người lớn trong thôn, ai nấy đều mặc y phục triều trước. Nơi này không giáp biển, dẫu có biệt lập, cũng phải ra ngoài mua muối. Y phục triều trước phức tạp, không lý gì một ngôi làng ẩn cư lại giữ lấy cái truyền thống vô ích ấy.”
Miêu con còn chưa kịp hỏi "vậy thì sao", bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Cạch một tiếng, cửa phòng bị đẩy mạnh, người thanh niên chủ nhà ôm một con vật toàn thân nhuốm m.á.u xông vào, Trình Tấn ngẩng đầu nhìn lên — vừa vặn chạm phải một đôi mắt to tròn long lanh.
Trong trẻo, thấu suốt, như làn nước trong vắt nơi hồ sâu.
Không hiểu sao, Trình Tấn bỗng dâng lên một linh cảm mãnh liệt: chính là nó.