Khương Vũ trọng sinh về tuổi 17, vẫn nghèo khó như xưa. Kiếp trước, vì nghèo mà phải từ bỏ giấc mơ ba lê, trở thành bản sao bạch nguyệt quang của tên phú nhị đại bất lương, chịu bạo hành đến chết với kết cục thê thảm. Tuổi trẻ đầy đau thương này, Khương Vũ nhất quyết không muốn lặp lại.
Bất ngờ, chiếc điện thoại của cô cũng xuyên không theo. Qua đó, Khương Vũ có thể liên lạc với người từ tương lai, nhận được những lời cảnh báo như:
"Nói với mẹ tôi là đừng đầu tư chứng khoán khi có tiền!"
"Nhắc tôi ngày xưa đừng cố thi trượt vì muốn học chung trường với bạn trai!"
"Nói với cha tôi rằng tôi không phải kẻ vô dụng!"
Nhờ điện thoại, Khương Vũ kiếm được nhiều tiền. Rồi một ngày, cô nhận lời cầu cứu từ một người đàn ông với giọng trầm ấm đầy ma lực pha nét tà khí — Cừu Lệ, tội phạm trí tuệ hàng đầu được truyền thông đưa tin rầm rộ. Hắn cầu cô cứu mình thời thiếu niên, đừng để hắn sa vào con đường tội lỗi.
Theo manh mối, Khương Vũ đến tìm thiếu niên Cừu Lệ. Cậu bị dồn vào góc tối trong hẻm, chịu đòn tra tấn, ánh mắt chứa đầy uất hận.
Đó là ngày mà trong vũng máu, Cừu Lệ nhìn thấy cô gái áo trắng cuối hẻm — lần đầu tiên sau mười bảy năm đêm tối hắn ngỡ như chưa từng thấy mặt trăng.