Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn

Chương 15: Cứu Lão Đại Phản Diện



“Tôi muốn cùng cậu kết bạn mà thôi.” Khương Vũ cố gắng bày tỏ sự thiện ý của mình, hi vọng cậu có thể buông bỏ lòng phòng bị.

Cừu Lệ chỉ thầm lẩm bẩm một chữ: “Cút.”

Nói rồi cậu đút tay vào trong túi, lười nhác cất bước rời đi.

Khương Vũ nhìn theo bóng lưng cao gầy của cậu, lòng thầm bảo quả nhiên nhiệm vụ ba trăm triệu thật khó nhằn. Nhưng cô không thể dễ dàng bỏ cuộc như thế. Sau khi nhận nhiệm vụ, nếu như không hoàn thành, không chỉ bị trừ tiền mà tính mạng của cô cũng đang bị đe dọa.

Đường nào cũng là đường chết, cô đành đ.â.m lao theo lao vậy.

Khương Vũ đuổi theo Cừu Lệ hỏi: “Bây giờ cậu muốn đi đâu vậy, về nhà ư? Hay là tôi mời cậu ăn tối nhé?”

Cừu Lệ dừng bước, xoay người, nhanh chóng giữ lấy sau gáy cô.

Khương Vũ ở trong khoảng cách gần nhìn vào con ngươi đen nhánh của cậu, theo bản năng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, tim cô đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra ngoài, liều mạng giãy ra, nhưng bàn tay cậu như một chiếc móng to gắt gao giữ chặt lấy cô, túm đến da đầu cô phát đau.

Cậu lạnh giọng hỏi: “Cậu muốn từ trên người tôi lấy thứ gì?”

“Không… Không có.” Khương Vũ căng thẳng đến biến giọng: “Làm, làm quen thôi.”

Dường như cậu nghe được một câu chuyện cười vậy, khóe môi lạnh lùng nhếch lên: “Muốn làm quen với tôi?”

Khương Vũ biết rằng nếu không tìm được một cái cớ hợp tình hợp lý, sau này muốn đến gần cậu sẽ càng khó hơn nữa. Phải nói như thế nào đây, không thể nào nói với cậu rằng cậu của tương lai nhờ tôi đến cứu vớt cậu, nghìn vạn lần đừng để cậu trở thành tội phạm g.i.ế.c người ư!

Một tay Cừu Lệ nắm lấy cằm cô hỏi: “Suy nghĩ lâu như vậy, đã nghĩ ra lý do chưa?”

Khương Vũ cảm nhận được sự chai sạn trên đầu ngón tay của cậu, lại nghĩ đến chuyện đêm ấy xảy ra bên bờ sông, cô lấy hết dũng cảm, giận dữ nói: “Kẻ khốn nhà cậu dám cướp mất nụ hôn đầu của tôi!”

Cừu Lệ: ?

Cô trừng mắt nhìn cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu không chịu trách nhiệm với tôi sao!”

Cừu Lệ: …

Đây đúng là chuyện mà cậu không ngờ đến.

Khương Vũ nói xong câu này, đưa mắt đối diện với chàng trai lạnh lùng trước mặt. Một cơn gió lạnh thổi đến, cô cảm thấy sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh. Không còn cách nào nữa, ngoài việc nhìn trúng cậu, dựa vào lí do này để tiếp cận, Khương Vũ cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn để tiếp cận.

Cừu Lệ như nghe được một câu chuyện cười động trời, khóe môi nhoẻn lên, cậu cười lạnh hỏi: “Cậu là học sinh tiểu học à?”

“Ách…”

“Có biết phân biệt giữa hô hấp nhân tạo và hôn môi không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tôi biết chứ.”

Cô chưa dứt lời, thiếu niên bỗng kéo cô sát lại người mình, hai người mặt đối mặt, hơi thở đan xen.

“Tôi thấy hình như cậu không rõ lắm.” Trong ánh mắt đen nhánh của cậu toát ra sự u ám nguy hiểm: “Ông đây thật sự chịu trách nhiệm với cậu, cậu dám nhận sao?”

Khương Vũ trân trân nhìn cánh môi mỏng của cậu chạm lên môi cô, cô liều mạng xoay mặt, bị dọa đến đờ đẫn. Cô sai rồi, thật sự sai rồi! Loại gà mờ như cô, sao dám làm càn với đại ca tầm cỡ như vậy chứ…

Cô thậm chí sắp không kiểm soát được muốn xoay người bỏ chạy, cả đời này tránh cậu thật xa, mãi mãi không dám dây dưa!

Cừu Lệ nhìn thấy đôi mày của cô gái nhỏ nhíu lại, trong đôi mắt hạnh lộ rõ sự sợ hãi, cậu liền buông cô ra.

Khương Vũ bị dọa đến nhanh chóng chạy trốn, nấp sau thân cây long não, tựa như một chú nai con phòng bị nhìn cậu.

Cậu đút tay vào túi quần, rời đi.

Khương Vũ kéo dãn khoảng cách với cậu nhưng vẫn không cam tâm, lớn tiếng hét: “Đương nhiên tôi biết sự khác biệt giữa hô hấp nhân tạo và hôn nhau!”

Cừu Lệ quay đầu nhìn, cô gái nhỏ vẫn trốn sau lưng cây cách cậu mười mấy mét, tiếp: “Hô hấp nhân tạo không cần đưa lưỡi vào, lưu manh nhà cậu! Dám làm không dám nhận.”

“Ông đây đưa lưỡi vào khi nào…”

Câu chưa kịp nói hết thì quanh cậu, mọi người tự nhiên đồng loạt hướng về phía cậu ấy.

Cừu Lệ cũng chẳng thèm giải thích, trong lòng âm thầm chửi thề một câu.

Khương Vũ đã chạy thật xa, bóng dáng không còn thấy đâu, cậu đưa tay gỡ miếng băng keo cá nhân xuống rồi lặng lẽ suy nghĩ về tình hình đêm hôm đó.

Có phải đã vươn lưỡi không nhỉ? Hình như… không có đâu.



Khi Khương Vũ về nhà, kiểm tra tài khoản trên app Từng Biết thì phát hiện 500 tệ bị trừ trước đó đã được hoàn trả lại, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm.

Trước đây, cô nghĩ rằng dù đã nhận nhiệm vụ từ Cừu Lệ, nhưng vẫn có thể lảng tránh, giữ khoảng cách với anh ta, dù không nhận được khoản thù lao ba tỷ, cũng không đến mức bị đe dọa đến tính mạng.

Nhưng giờ nhìn lại… nhiệm vụ này sau khi nhận chắc chắn phải hoàn thành.

Ngẫm cũng hợp lý thôi, dù sao người kia ở tương lai đang trông đợi, cô mà trốn tránh cũng không khỏi áy náy.

Khương Vũ nhờ Trần Vi – bạn học lớp ba – xin Wechat của Cừu Lệ, rồi gửi lời mời kết bạn.




Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com