Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn

Chương 39: Cứu Lão Đại Phản Diện



...

Khương Vũ nhìn thấy Cừu Lệ không tranh cãi, chỉ trầm mặt mà không nói gì.

Cô không hiểu sao cậu lại giở chứng, nhưng thói quen của đứa trẻ này là vậy, vô cớ khó chịu cũng bình thường.

Dù sao nhiệm vụ lần này thành công mỹ mãn, kiếm đủ 200 nghìn tệ cho học phí Esmela mới là điều quan trọng nhất.

Cô vẫn rất vui.

“Cừu Lệ, đừng cãi nhau nữa, tối nay tôi mời cậu ăn cơm nhé.” Khương Vũ chủ động làm hòa: “Cậu thích ăn gì cũng được.”

“Tôi muốn ăn bánh chẻo.” Bàn tay vốn siết chặt trong túi quần giờ thả lỏng: “Đến nhà tôi nấu bánh chẻo cho tôi ăn.”

“Cậu phiền thật đấy.”

“Không muốn ăn ngoài mãi.”

“Được thôi.”

Khương Vũ không nghĩ nhiều, theo cậu đến cửa hàng tiện lợi, chọn túi bánh chẻo ngô nhân thịt bò cô thích nhất.

Thanh toán xong, bước ra cửa hàng, Cừu Lệ xé vỏ kẹo, cho vào miệng.

Khương Vũ nhìn dáng cậu ăn kẹo thẫn thờ, không nhịn được cười: “Cậu ăn kẹo trông thật đáng yêu.”

“Cậu thích thì được.”

Cừu Lệ không cảm nhận được vị gì từ viên kẹo mút, trong miệng như ngậm một viên thủy tinh, chẳng có cảm giác gì.

Ban đầu nghĩ chỉ cần thỏa mãn vị giác là đủ, giờ cậu nhận ra không đủ, mãi không đủ, cậu muốn... nhiều hơn nữa.

Không có cô, thế giới này không còn nghĩa lí tồn tại nào với cậu.

Cậu muốn cảm nhận thế giới này, tình yêu và niềm vui, mong được đáp lại, được trân trọng, thậm chí cả nỗi đau và ghen tị...

Cừu Lệ đưa viên kẹo lên môi Khương Vũ: “Ăn đi.”

“Tôi mới không thèm ăn thứ cậu đã ăn rồi.” Khương Vũ bĩu môi: “Ai thèm ăn đồ có dính miệng cậu chứ?”

“Cậu chê tôi không sạch sẽ sao?”

Khương Vũ không ghét cậu, chỉ biết rõ quan hệ giữa hai người chưa đến mức đó.

Cô đang giúp cậu, cứu cậu... đồng thời cũng cứu chính mình.

Nếu chỉ là quan hệ công việc, cô có ăn thứ mà khách hàng đã ăn sao?

Đương nhiên không.

Cừu Lệ nhìn thấy cô không đồng ý cũng không ép, cậu đành ngậm viên kẹo vô vị, lặng lẽ rời đi.

Cô vốn không thích cậu, từ đầu đã thế.

Điều này Cừu Lệ nhìn ra rất rõ.

Ban đầu cậu không để ý.

Nhưng dần dà, cậu nhận ra mình đã bắt đầu mong muốn, khó ngủ, muốn nhiều hơn thế.

Việc cô “không thích cậu” tựa như con rắn độc chậm rãi ăn mòn trái tim cậu.

...

Về đến nhà, Khương Vũ bắt đầu mang bánh chẻo đông lạnh vào bếp, chuẩn bị nấu nước.

Phòng bếp nhà Cừu Lệ rất sạch sẽ, không vết dầu mỡ, bát đũa mới tinh.

Nhà dường như chưa từng nấu ăn, cũng không có gia vị nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khương Vũ tìm mãi mới phát hiện túi muối còn nguyên chưa dùng trong tủ bếp.

Đành vậy, dù sao nấu bánh chẻo chẳng cần nhiều gia vị, ăn được là tốt rồi.

Cô đun nước, thoăn thoắt thả từng viên bánh chẻo đông lạnh vào nồi.

Chờ bánh chín, cô lấy điện thoại xem số dư tài khoản, thấy mục tiêu học phí ngày càng gần, lòng vui mừng.

Cô quyết tâm trân trọng cơ hội sống lại, chăm chỉ học khiêu vũ, sống thật tốt.

Đang suy nghĩ, thiếu niên sau lưng khẽ bước vào bếp, đóng cửa lại.

“Ha, nhiều tiền thật đấy.”

Giọng trầm từ phía sau khiến Khương Vũ giật mình, vội tắt màn hình điện thoại.

Cô nhìn số dư tài khoản mê mải, không hay biết Cừu Lệ đã vào từ lúc nào.

“Tất cả đều do tôi vất vả kiếm được.” Khương Vũ cầm muôi khuấy bánh chẻo trong nồi: “Đây là học phí ở trung tâm nghệ thuật Esmela tôi làm ra.”

“Cậu kiếm thế nào, dựa vào việc lo chuyện bao đồng sao?”

Khương Vũ không muốn giải thích nhiều, đáp gọn: “Đúng vậy, dựa vào chuyện lo chuyện bao đồng đó.”

“Vậy chị lợi hại thật.”

Cừu Lệ đứng sau, ép cô về phía tủ bếp. Khương Vũ cảm nhận hơi thở nóng ran lướt qua trán.

Khoảng cách giữa hai người dường như quá gần.

Khương Vũ muốn khẽ nghiêng người tránh né.

Cừu Lệ thuận tay nắm lấy cổ tay nhỏ bé cô.

Bàn tay nóng ấm, ngón tay chai sạn, chỉ cần nhẹ dùng lực là cô không thể giãy ra.

“Chị gái...”

Cậu ngửi hương thơm tóc cô, giọng trầm khàn quyến rũ: “Tôi hình như hơi thích cậu rồi.”

Khương Vũ sửng sốt nhìn cậu, rồi cậu hỏi: “Cậu có thể... thích tôi không?”

Giọng cô run nhẹ: “Tôi thích cậu mà.”

“Nói dối.” Tay còn lại của Cừu Lệ nắm cằm cô, ép cô nhìn: “Cậu tiếp cận tôi có mục đích khác đúng không?”

“Cừu Lệ, đừng thế chứ, tôi hơi sợ đó.”

Khương Vũ nhìn đôi mắt đen sâu thẳm, thật sự sợ, giọng run: “Cậu muốn làm gì?”

Cừu Lệ cũng không biết, chỉ điên cuồng muốn cảm nhận một điều gì đó, giữ chặt một điều gì đó.

Trước đây, cậu tự hành hạ bản thân để cảm nhận thế giới.

Cậu không ngừng gây hấn, để người ta đánh nhừ tử. Dù không đau, m.á.u đỏ tươi chảy nhắc cậu còn sống.

Khương Vũ là người duy nhất mang lại cảm giác chân thật cho cậu.

Cậu không thể mất cô.

Cừu Lệ nắm lấy cằm thiếu nữ, tuyệt vọng hỏi: “Có thể thích tôi được không?”

“...”

Cho đến lúc này, Khương Vũ mới nhận ra mình đang ngu chơi với lửa.

Ban đầu cô chỉ muốn khiến Cừu Lệ thích mình, nghe lời mình.

Như vậy, cô mới dễ dàng thuyết phục cậu tránh vấp ngã lần nữa.




Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com