Trên đường tiến về giếng Luân Hồi, Khương Thanh Tố muốn thăm dò về công việc của Hắc Vô Thường, bèn mở lời:
“Thẩm đại nhân, Hắc Vô Thường đại nhân thường ngày có bận rộn lắm không?”
Thẩm Trường Thích – quỷ sai lưỡi dài – rụt vai một cái, ánh mắt rạng rỡ:
“Gọi thêm một tiếng nữa đi!”
Khương Thanh Tố khựng lại một chút, nhất thời chưa hiểu, giây lát mới phản ứng, dè dặt lên tiếng:
“Thẩm đại nhân…?”
Thẩm Trường Thích lập tức nhảy lên một cái, vẻ mặt thỏa mãn, sung sướng vô cùng. Hắn lấy từ lòng bàn tay ra một quyển sách, lật đùng đùng vang dội, hoàn toàn không có ý định hồi đáp câu hỏi của nàng.
Khương Thanh Tố liếc mắt nhìn qua cuốn sách, thấy trên đó vẽ hình một cung nữ tr.ần tru.ồng, tư thế uyển chuyển, vén tóc tạo dáng đầy gợi cảm. Bên cạnh còn có chú thích tỉ mỉ, miêu tả hết mực hoa mỹ.
Nàng thu hồi ánh nhìn, khóe môi gượng nhếch nụ cười, trong lòng thầm nghĩ: “Đường làm quan về sau, chỉ sợ không suôn sẻ được bao nhiêu.”
Tới được giếng Luân Hồi, Khương Thanh Tố liếc mắt đã nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết – Hắc Vô Thường.
Không chỉ vì trên người hắn toàn thân đều là một màu đen thẫm, mà khí thế hắn tỏa ra, khiến không ai dám dời mắt khỏi.
…
Người ấy ngồi cách Mạnh Bà không xa, thân hình cao lớn, áo đen khoác hờ trên vai, lộ ra xương quai xanh như ẩn như hiện. Mái tóc xanh rũ xuống hai bên, mày kiếm mắt xếch, ánh nhìn lạnh lùng, lơ đễnh nhìn về phía trò đùa trước mặt, khóe môi hơi nhếch.
Chẳng rõ vì sao, dù trông hắn tưởng chừng hờ hững như gió nhẹ mây bay, nhưng Khương Thanh Tố lại có thể nhìn ra sự mất kiên nhẫn ẩn sâu nơi đáy mắt. Nàng liếc sang Thẩm Trường Thích bên cạnh, thấy hắn đã thu lại vẻ tươi cười, do dự chưa dám tiến bước, lòng nàng càng thêm khẳng định.
Thẩm Trường Thích hít sâu một hơi, bước từng bước nhỏ tiến tới trước mặt Hắc Vô Thường, cúi người nói:
“Vô Thường đại nhân, Tân Bạch đại nhân đã tới.”
Khương Thanh Tố đứng yên tại chỗ. Cái liếc mắt kia quét tới khiến toàn thân nàng như bị một luồng khí vô hình trói chặt, không thể nhúc nhích.
Người ấy có một đôi mắt cực kỳ đẹp, đồng tử đen láy không thấy rõ hoa văn, hàng mi dài đổ bóng dưới mắt. Khi nhìn nàng, hắn khẽ giơ tay, lòng bàn tay hướng lên, nắm lại thành quyền, rồi vươn ngón trỏ ngoắc nhẹ.
Khương Thanh Tố bước tới, đang định hành lễ, thì người ấy đã vung tay làm động tác ngăn lại.
“Muốn vào Thập Phương điện làm Bạch Vô Thường, phải xem bản lĩnh.” – Hắc Vô Thường lạnh nhạt nói.
Khương Thanh Tố nghĩ bụng: “Nếu không phải giọng ngươi dễ nghe, chỉ bằng vào cái giọng điệu này, ta thật chẳng buồn nặn ra nụ cười nào.”
Nàng không nhanh không chậm lấy ra một tờ giấy trong hành lý, chính là sắc lệnh bổ nhiệm có đóng chu sa ấn của Diêm Vương, đưa cho Thẩm Trường Thích.
Hắc Vô Thường không buồn liếc mắt, trực tiếp giơ tay đón lấy, một luồng lửa xanh bùng lên, tờ giấy lập tức hóa thành tro bụi.
“Ngài!” – Khương Thanh Tố thấy vậy, hơi có phần thất sắc.
Hắc Vô Thường đáp:
“Dù ngươi có chạy về khóc lóc với Diêm Vương cũng vô dụng. Vị trí Bạch Vô Thường, trừ khi ta gật đầu, bằng không ai cũng ngồi không nổi. Ta muốn xem ngươi có năng lực hay không.”
Khương Thanh Tố giang tay:
“Ta chẳng biết pháp thuật gì, càng không có bản lĩnh như Hắc đại nhân ngài.”
Hắc Vô Thường nói:
“Phía trước có một nam tử, ồn ào suốt hai canh giờ không chịu đầu thai. Chỉ còn một khắc chuông nữa là kỳ hạn sẽ qua, phải chờ đến kiếp sau, e rằng mất bảy tám năm. Ngươi tìm cách, khiến hắn tự nguyện nhảy vào giếng Luân Hồi.”
Khương Thanh Tố thuận theo ánh mắt của Hắc Vô Thường nhìn sang, quả nhiên thấy một nam tử đang giằng co với hai quỷ sai. Nhìn qua thư sinh nho nhã, vậy mà lại có khí lực kháng cự, chẳng hề đơn giản.
Mạnh Bà đã khuyên bảo một hồi lâu, một bát canh Mạnh Bà đã nguội lạnh, thế mà người kia vẫn cố chấp không chịu nhảy vào giếng Luân Hồi.
Khương Thanh Tố đảo tròng mắt suy nghĩ, rồi không nói một lời quay người, chạy thẳng về hướng điện Diêm Vương.
Thẩm Trường Thích kinh hô một tiếng:
“Vô Thường đại nhân! Nàng đi cáo trạng Diêm Vương đó!”
“Ai nha nha, nếu nàng thật sự đi cáo trạng, ta lần này xong đời mất rồi! Diêm Vương chẳng động đến được ngài, mỗi lần trừng phạt đều là ta chịu! Ta ở bên cạnh ngươi khổ cực mấy trăm năm rồi, thế nào lại luôn đụng phải những chuyện không may thế này… Ôi…”
“Câm miệng, ngươi lắm chuyện quá!”
Một nén nhang sau, Khương Thanh Tố lại vội vã trở về. Thẩm Trường Thích– người bị buộc câm suốt thời gian đó – giờ đang lo sợ nàng rước họa về mình, làm ra vẻ chẳng còn gì để luyến tiếc.
Khương Thanh Tố mang theo một quyển sách, thở d.ốc, liếc nhìn Hắc Vô Thường một cái rồi từ tốn bước đến gần nam tử đang ầm ĩ, hạ giọng, nghiêm túc hỏi:
“Ngươi là Trương Thư Thành?”
Nam tử kia thấy Khương Thanh Tố, lại thấy y phục nàng khác với quỷ sai bình thường, lập tức ngừng giãy giụa, vội vàng gật đầu:
“Phải! Ta là Trương Thư Thành! Đại nhân! Ta cầu xin ngài! Xin tha cho ta, để ta trở về!”
Khương Thanh Tố nhướng mày:
“Ngươi chần chừ không muốn rời đi, chẳng phải vì Lý tiểu thư – người từng hứa sống trọn đời bên nhau với ngươi sao?”
Trương Sách Thành gật đầu như gà mổ thóc:
“Phải! Là nàng! Ta van xin ngài! Tha cho ta! Liễu Nhi còn đang chờ ta!”
Khương Thanh Tố khẽ gật đầu:
“Được rồi, năm mười bốn tuổi ngươi và tiểu thư Lý gia đã nảy sinh tình ý, song năm năm trôi qua, ngươi mãi không có tiền đồ, lại bị cha nàng khinh rẻ, nhục mạ. Ba hôm trước hai người hẹn nhau bỏ trốn, nhưng không ngờ bị gia đinh Lý gia đánh chết – đúng không?”
Trương Sách Thành trầm mặc giây lát, mặt mày u ám:
“Phải… Ta thật lòng yêu nàng, nhưng Lý lão gia không chỉ ngăn cản mà còn ép gả nàng cho kẻ khác…”
“Lý tiểu thư đã thành hôn với công tử nhà họ Triệu – một đôi trời định. Đêm tân hôn hai người đã tâm đầu ý hợp, nàng sớm quên mất ngươi. Ngươi sống hay chết, nàng đều chẳng đoái hoài. Ngươi mồ côi cha mẹ, không tiền tài, không bằng hữu, cho dù còn sống thì thế nào?”
“Ngươi lừa ta! Liễu Nhi từng nói sẽ sống chết có nhau, không bao giờ gả cho họ Triệu!”
Khương Thanh Tố lấy từ phía sau một quyển sách bìa xanh, bìa đề ba chữ lớn Lý Liễu Nhi. Trang đầu ghi ngày sinh, trang cuối là ngày chết. Nàng lật vài tờ, đặt nội dung trước mặt Trương Sách Thành:
“Sổ Sinh Tử vốn không nên để người thường xem, nhưng thấy ngươi vì tình mà lụy, ta không đành lòng. Đây là ngày sinh của Lý Liễu Nhi, cũng là quá khứ nàng cùng ngươi trải qua. Hôm nay, mười tháng mười năm nay, nàng thành hôn cùng Triệu công tử – đúng không? Nếu không, vì sao nàng hẹn trốn rồi lại không đến? Chu sa viết rõ: nàng và họ Triệu sẽ sống bên nhau cả đời, ân ái trăm năm. Nàng sớm quên ngươi rồi.”
Trương Thư Thành nhìn dòng chữ như bị thiên lôi đánh trúng, lảo đảo, không dám tin lắc đầu:
“Sao có thể… sao lại thế được…?”
“Sổ Sinh Tử ghi rõ, ai cũng không thay đổi được. Trương Thư Thành, ta niệm ngươi là kẻ si tình, mới nói thật một câu: nhân duyên của ngươi nằm ở kiếp sau. Không đầu thai, mới thật sự là đánh mất tất cả.”
Trương Thư Thành ngẩng đầu nhìn nàng, thấy trên mặt nàng nở nụ cười bình thản, đôi mắt đào hoa lại trầm tĩnh như hồ nước, khiến lòng hắn nguội lạnh.
Thì ra người hắn yêu nhiều năm, lại không phải là mối duyên trời định. Thì ra hắn liều mạng vùng vẫy cầu một cơ hội sống, cũng chỉ là một kẻ đáng thương.
Hắn đưa tay ra với Mạnh Bà, vẻ mặt thê lương. Mạnh Bà liền đưa cho hắn chén canh nguội. Uống xong, hai quỷ sai tiến tới đưa hắn đến giếng Luân Hồi.
Giếng Luân Hồi hiện ra sáu đạo cột sáng, sương khói lượn quanh. Trương Thư Thành đứng trước cửa giếng đạo nhân, nhìn xoáy sáng đang chuyển động, hít sâu một hơi, bước vào.
Thân hình hắn lập tức bị khói bụi bao bọc, hóa thành từng điểm sáng, bay lên cao.
Khương Thanh Tố nhìn hắn rời đi, quay lại thấy Hắc Vô Thường vẫn đứng đó, ánh mắt bình tĩnh nhưng phảng phất mang theo một tia tán thưởng.
Thẩm Trường Thích giơ ba ngón tay, đếm từng cái một, nhíu mày nói:
“Thứ nhất, quyển kia vốn không phải Sổ Sinh Tử; thứ hai, ba ngày nữa Lý Liễu Nhi sẽ chết vì tự sát sau khi biết Trương Thư Thành chết; thứ ba, kiếp sau hắn vẫn là kẻ nghèo khổ, cả đời không vợ không con. Bạch đại nhân, ngài như vậy mà dám gạt người, không thấy có lỗi sao?”
Hắc Vô Thường nhìn nàng thật lâu, trong mắt hiện lên chút hiếu kỳ cùng dò xét. Cuối cùng khóe môi khẽ cong, Khương Thanh Tố tưởng có thể nghe được lời gì hữu ích, nào ngờ chỉ có hai chữ:
“Phiền toái.”
Dứt lời, hắn quay người, bước thẳng về phía Thập Phương điện. Khương Thanh Tố vội vàng kéo Thẩm Trường Thích đi theo.
“Này… Hắc Vô Thường đại nhân ngày thường cũng như vậy sao?”
Thẩm Trường Thích cười khổ:
“Ngài quen là được. Hắn không đuổi ngài, nghĩa là chấp nhận ngài rồi. Cả Địa Phủ này, không ai hắn không chê đâu.”
Khương Thanh Tố thở ra nhẹ nhõm. Thẩm Trường Thích lại nói tiếp:
“Nếu sau này ngài làm Bạch Vô Thường tại Thập Phương điện, ta cũng phải nói rõ với ngài. Dù nơi đây có hai vị Vô Thường – Hắc và Bạch – nhưng thực ra chỉ có một Vô Thường đại nhân. Sau này ta gọi ngài là Bạch đại nhân, còn ngài ấy vẫn gọi là Vô Thường đại nhân.”
Khương Thanh Tố khẽ gật đầu, thầm nghĩ: đúng là bá đạo.
Nàng chợt nhớ ra điều gì, hỏi:
“Vị Vô Thường đại nhân kia tên là gì?”
Thẩm Trường Thích hạ giọng, che miệng nói:
“Họ Đơn, danh Tà. Trong Địa Phủ, trừ Diêm Vương, không ai được gọi thẳng tên ấy, kể cả ngài – Bạch Vô Thường – cũng không ngoại lệ.”
Khương Thanh Tố cười nhẹ:
“Ghê gớm vậy sao?”
Thẩm Trường Thích thở dài, nhớ lại hơn bốn trăm năm đau thương của mình, như muốn rơi lệ.
Khương Thanh Tố nhìn bóng lưng đen thẫm phía trước, thầm hiểu vì sao các quỷ sai trong điện Diêm Vương đều khiếp sợ, không ai dám bước chân vào Thập Phương điện.
Người này ít lời, nhưng khí thế mạnh mẽ. Dù chức quan tương đương, nhưng rõ ràng hắn không giống người thường. Ngoài Diêm Vương ra, không ai dám gọi thẳng tên hắn? Quá bá đạo, nhưng nàng nghĩ mình có thể đối phó được.
Thẩm Trường Thích thấy nàng không phải kẻ kiêu ngạo, bèn cười hỏi:
“Ngắn ngủn một nén nhang, sao ngài nghĩ ra được cách ‘ác độc’ vậy?”
Khương Thanh Tố giang hai tay:
“Khuyên không nổi thì phải gạt. Hắn vì tình mà chết, vì tình mà khốn. Chỉ còn cách dùng nhân duyên lừa hắn đầu thai thôi.”
Thẩm Trường Thích chắp tay tỏ vẻ khâm phục. Khương Thanh Tố cảm thấy thú vị, bèn hỏi:
“Nếu đổi lại là Vô Thường đại nhân, ngài ấy sẽ xử lý thế nào?”
Thẩm Trường Thích trầm ngâm, rồi giật giật khóe miệng:
“Thấy roi trấn hồn bên hông ngài ấy chứ?”
Khương Thanh Tố gật đầu.
Thẩm Trường Thích nói:
“Với tính tình của Vô Thường đại nhân, một roi quất xuống, đợi kẻ kia kêu đau há miệng thì đổ canh vào. Uống xong, thêm một roi, rồi đá một cước xuống giếng Luân Hồi.”
Khương Thanh Tố sững người, cười gượng. Đột nhiên nàng cảm nhận được ánh mắt từ phía trước, bắt gặp đôi mắt đen u lạnh ấy, rõ ràng những lời vừa rồi… đã bị hắn nghe hết.
Nàng vội chắp tay, nở nụ cười, gió thổi lùa tóc sang một bên, để lộ đôi mắt đào hoa cong cong như cười như mị.
“Bội phục, bội phục!”
Người kia – Đơn Tà – chỉ liếc nàng một cái, thu hồi ánh mắt, khẽ nhíu mi, môi mỏng khẽ mấp máy như lẩm bẩm: