Nhưng mà anh ấy thể hiện rõ ràng như thế, tôi vẫn cảm thấy buồn.
Nhiều năm rồi không gặp.
Dù anh ấy không thích tôi thì cũng không thể giả vờ một chút sao?
"Tại sao tớ lại buồn thế này?" Tôi thật sự không hiểu: "Chẳng lẽ tớ đã yêu anh ta rồi?"
"Khổ thân." Vu Miễu lắc đầu: "Giờ cậu mới nhận ra à?"
"Nhưng Bùi Thanh Hoài chưa bao giờ đối xử tốt với tớ cả, tớ thích anh ta ở điểm nào chứ?"
"Chuyện đó thì cậu phải tự hỏi mình. Cậu thích anh ta từ hồi cấp ba cơ mà, ai mà biết vì sao."
Tôi sửng sốt đến mức bật dậy khỏi ghế:
"Tớ từng thích anh ta á? Sao tớ lại không biết?"
Vu Miễu cạn lời:
"Trời ạ, Thịnh Duy, ai có mắt cũng nhìn ra rồi, được không. Mỗi ngày đi học cậu đều lén nhìn anh ta, cả lúc tập thể dục cũng nhìn trộm. Giờ ra chơi, tớ rủ cậu đi mua nước, cậu còn mơ màng bảo không uống, bảo tớ hỏi thử Bùi Thanh Hoài có uống không."
Tôi: "..."
Chuyện đó... tôi đúng là có chút ấn tượng.
Nhưng tôi cứ tưởng mình che giấu rất tốt.
Hóa ra, đây là một mối tình thầm lặng mà ngoài tôi với Bùi Thanh Hoài ra, ai ai cũng biết.
Tôi thích Bùi Thanh Hoài.
Tôi xong đời rồi.
8
Hôm sau là cuối tuần.
Phải cùng Bùi Thanh Hoài về nhà.
Tôi mất ngủ tới tận nửa đêm, năm giờ sáng đã tỉnh.
Sáng sớm ngồi bật dậy, nằm trên giường, lật đi lật lại bản hợp đồng kết hôn giữa tôi và anh ấy.
Trong hợp đồng viết rất rõ — chỉ nửa năm.
Sao lúc đó tôi không viết là năm mươi năm chứ?
Ăn sáng trong nỗi hối hận, rồi lại chìm trong nỗi hối hận mà leo lên xe với Bùi Thanh Hoài.
Bên tai bất chợt vang lên giọng nam trầm thấp: "Tiểu Duy."
Anh ấy nghiêng người về phía tôi, hơi thở ấm áp thoảng qua rồi biến mất:
“Thắt dây an toàn vào.”
Tôi bừng tỉnh: “Hử? À… được…”
Nghe thấy tiếng "tách" khe khẽ vang lên.
Bùi Thanh Hoài lúc này mới thu ánh mắt về, quay đầu xe, khởi hành.
Bố mẹ anh ấy sống ở một khu nhà giàu khác trong thành phố.
Đường khá xa, lại đúng cuối tuần, tình trạng ùn tắc xe rất nghiêm trọng.
Bùi Thanh Hoài lái xe rất vững. Tôi dụi mắt, cơn buồn ngủ lại ập đến, khẽ hỏi:
“Bác sĩ Bùi, khi anh lái xe… chắc không cần ai bên cạnh nói chuyện hay giúp giữ tỉnh táo đúng không?”
“Ừ.”
Ngón tay thon dài của anh ấy đặt lên vô-lăng.
Ngừng lại hai giây, giọng thản nhiên: “Cần chứ.”
Tôi: “…”
Tôi hỏi lại: “Chẳng phải anh là bác sĩ ngoại khoa sao?”
“Thì sao?”
“Bác sĩ ngoại khoa nào mà có thể học liền một mạch thạc sĩ, tiến sĩ rồi tốt nghiệp trơn tru đều là người toàn năng, không bao giờ buồn ngủ cả. Còn tôi thì buồn ngủ, tôi có thể ngủ một lát không?”
“Em nghe ai nói vậy?”
“Tôi đọc trong tiểu thuyết, xem phim truyền hình, đều nói vậy mà.”
“…”
“Hơn nữa, anh cũng chẳng muốn nghe tôi nói đâu. Tôi đâu biết nói chuyện gì với anh, toàn là quấy rầy anh thôi.”
“…”
Lồng ngực Bùi Thanh Hoài khẽ rung lên, như thể bật cười thành tiếng: