Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi

Chương 10



Tôi bắt đầu nói năng linh tinh:

“Ừ, nên anh đừng cho tôi cơ hội…”

Vừa dứt lời, mắt tôi díp hẳn lại, không chống đỡ nổi nữa.

Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Rồi có một bàn tay ấm áp đỡ lấy đầu tôi đang nghiêng xuống.

Là tay.

Tay của Bùi Thanh Hoài.

Tôi bỗng không nhịn được cọ cọ vào lòng bàn tay ấy: “Bùi Thanh Hoài…”

“Hửm?” Anh ấy nghe không rõ nên ghé lại gần.

“Bản hợp đồng của chúng ta ấy…”

Hay là gia hạn thêm năm mươi năm nữa nhé.

Câu nói mới chỉ được nửa chừng.

Lúc tôi mở mắt ra, xe đã chạy vào khu biệt thự.

Trên người tôi đắp áo khoác của Bùi Thanh Hoài, còn anh thì chỉ mặc mỗi sơ mi, lộ rõ cơ bắp rắn chắc bên dưới.

Không ổn.

Tôi nấp sau áo khoác, chậm rãi chớp mắt.

Tôi không thể chấp nhận chuyện bản hợp đồng này chỉ kéo dài nửa năm.

Tôi gọi: “Bùi Thanh Hoài.”

Anh ấy không quay sang: “Ừ.”

“Chút nữa vào nhà, tôi nói với anh câu ‘chồng yêu hôn một cái’ được không?”

“…”

“Tối qua tôi đã ôn kỹ lại hợp đồng rồi, bên trong ghi rõ là phải giả làm vợ chồng ân ái trước mặt ba mẹ của anh, tôi nghĩ…”

“Không cần.” Bùi Thanh Hoài lạnh nhạt ngắt lời: “Em cứ cư xử bình thường là được.”

Tôi: “?”

Gì vậy chứ, ý anh ấy là bình thường tôi rất bất thường à?

Hơn nữa, chẳng lẽ là ảo giác của tôi sao?

Sao ngủ một giấc dậy, anh ấy lại lạnh nhạt hơn rồi!

Tôi theo anh ấy xuống xe.

Bùi Thanh Hoài chuẩn bị rất nhiều quà cho người nhà.

Khi anh mở cốp xe, tôi mới thấy hàng ghế sau còn chất cả một túi to đồ ăn vặt.

Tôi sững người một chút:

“Cái này là chuẩn bị cho em à, chồng yêu? Trời ơi chồng à, anh thật tốt với em quá, em đúng là người hạnh phúc nhất trần đời này…”

Mặt Bùi Thanh Hoài không biểu cảm: “Không phải.”

“…”

Anh ấy xách túi quà, bắp tay nổi rõ gân xanh.

Đi được mấy bước, lại quay đầu lại:

“Đừng khoa trương như vậy. Vợ chồng trưởng thành không nói chuyện kiểu đó. Lát nữa cũng đừng bắt tôi đi rửa hoa quả cùng em, người trưởng thành bình thường không dắt tay nhau đi loanh quanh trong nhà.”

Tôi: “...Vâng… vâng ạ.”

Quả đúng như Bùi Thanh Hoài nói.

Thực sự không cần tôi phải cố diễn gì nhiều.

Vì bố mẹ anh ấy trông cũng chẳng mấy để tâm.

Cả nhà cùng ăn trưa, bố mẹ Bùi Thanh Hoài chỉ hỏi vài câu rất thông thường.

Sau đó, mẹ Bùi nói:

“Nếu chiều Tiểu Duy không bận gì thì đừng vội về, để Thanh Hoài đưa con đi dạo loanh quanh mấy chỗ gần đây.”

Tôi: “?”

Tôi vốn đâu có định về sớm.

Vả lại, giọng điệu của bà ấy… sao nghe như đang tiếp đãi bạn học của con trai?

“Cái đó, con…”

“Con biết rồi, con sẽ chăm sóc cô ấy, mẹ à.”

Bùi Thanh Hoài đặt tay lên tay tôi, nhẹ nhàng nắm lấy, như để trấn an.

Giọng anh ấy trong trẻo điềm tĩnh, một câu nói đã cắt đứt mọi suy nghĩ còn lại trong đầu tôi.

Anh đưa tôi lên lầu.

Đóng cửa phòng lại, tôi ngập ngừng: “Sao tôi cứ cảm thấy…”

“Cảm thấy bố mẹ tôi không thân thiết lắm, giống như còn chẳng biết hai ta kết hôn rồi?” Bùi Thanh Hoài không lấy làm lạ, vừa nói vừa đi tới cây nước, rót nước uống: “Em cứ ngồi thoải mái.”