Nghe đồn chốn phố chợ có một cái hũ, bên trong ngâm thứ thịt thần tiên làm thành tương, kỳ thực lại là mộ của yêu quái.
1.
Canh ba giờ Tý, gió mưa ào ào bên ngoài cửa sổ, Tiểu Liễu chìm trong một giấc mộng rất dài.
Trong mơ là xưởng tương của nhà họ Tào, giữa ban ngày, trước cổng, xe lừa nối đuôi nhau ra vào, bọn tiểu nhị đang tất bật khuân vác hàng hóa.
Giữa tiếng gọi “Tiểu Đông gia” vang dội bốn phía, nàng lon ton chạy vào cửa hàng, nhào lên quầy nghịch bàn tính của cha.
Chơi chán rồi, nàng lại chạy ra hậu viện.
Bà nội không có ở đó, cha cũng không.
Sân sau giờ vắng tanh, chỉ còn lại hơn trăm chum tương xếp đầy trong vườn ủ, cái nào cái nấy đội chiếc nắp to như chiếc nón lá của ngư phủ, chen chúc khắp nơi.
Tiểu Liễu mới năm tuổi, những chum tương xám xịt ấy còn cao hơn người nàng nhiều, trong mắt nàng cứ như một mê cung không lối ra.
Nàng vốn rất sợ những chum tương này.
Với một đứa bé như nàng, đi vào giữa chúng là cảm giác như bị nhốt trong mê trận, không sao tìm được lối thoát.
Thấy hậu viện không có ai, nàng chẳng muốn ở lại lâu, định quay về cửa hàng phía trước.
Nào ngờ vừa xoay người, bỗng nghe có người gọi:
“Liễu nhi…”
Giọng ấy khàn khàn yếu ớt, nhưng lại vô cùng quen thuộc.
Tiểu Liễu khựng lại, ngoảnh đầu nhìn.
Là giọng của cha.
“Liễu nhi, cứu cha…”
Tiếng gọi phát ra từ phía vườn ủ tương.
Tiểu Liễu theo bản năng bước về phía đó.
“Cha! Cha ở đâu vậy?!”
Cô bé tết hai búi tóc sừng dê lộn xộn, quên bẵng nỗi sợ mê cung, men theo hướng phát ra âm thanh, sốt ruột tìm kiếm.
Dưới sự dẫn đường của tiếng gọi, cuối cùng nàng cũng đứng trước một chiếc chum tương.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Chiếc chum cao vượt đầu nàng, dù nàng đã kiễng chân hết cỡ cũng không nhìn thấy bên trong.
Nàng đành ghé tai lên thân chum.
Quả nhiên, tiếng cha cầu cứu yếu ớt truyền ra từ đó.
“Cha! Cha ơi! Sao cha lại ở trong chum tương vậy?!” Tiểu Liễu quýnh lên.
“Cha lúc khuấy tương không cẩn thận ngã vào trong.
Liễu nhi, con mau gỡ cái nắp to bên trên ra, để cha trèo ra ngoài.”
“Vâng, cha chờ chút, con đi lấy ghế.”
Tiểu Liễu vội vàng đáp một tiếng, rồi cắm đầu chạy khắp vườn ủ tương rộng lớn.
Giữa trưa, mặt trời treo lơ lửng trên cao, ánh nắng gay gắt đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Những chum tương cao vút sừng sững trên đầu nàng, nom chẳng khác gì từng nấm mồ nơi núi rừng hoang dã.
Nàng không ngừng chạy, mồ hôi vã ra như tắm, gương mặt đỏ bừng vì nắng nóng.
Ngay lúc Tiểu Liễu tưởng mình lại mắc kẹt trong “mê cung”, luống cuống đến chẳng biết phải làm sao, thì trước mắt bất ngờ rộng mở.
Nàng đã thoát ra ngoài.
Trong đầu chỉ có mỗi một ý nghĩ: cứu cha!
Nàng dốc hết sức nhấc lấy chiếc ghế gỗ đặt ở góc hậu viện, quay người chạy ngược lại vào vườn tương.
Không ngờ đúng lúc đó, một bóng người thấp thoáng hiện ra phía sau nàng.
Người ấy bế bổng nàng lên, thuận tay lấy luôn chiếc ghế trong tay nàng.
“Liễu nhi, sao con lại chạy ra đây? Cha tìm con khắp nơi.”
Tiểu Liễu nghe giọng người đàn ông, ngạc nhiên ngoái đầu lại, tròn mắt kinh ngạc:
“Cha?!”
Người đàn ông mang khuôn mặt như con cóc, ánh mắt lại tràn ngập ý cười.
Dù dung mạo xấu xí, nhưng giọng nói lại dịu dàng dễ nghe vô cùng:
“Cha vừa đi giao hàng về, mua cho con xâu kẹo hồ lô, nào, mình cùng đi ăn nhé.”
Tiểu Liễu được cha bế trên tay, tựa đầu vào vai ông, ngửi thấy mùi tương muối quen thuộc.
Phần cánh tay lộ ra, đen sạm như vỏ cây mục nát bị phong hóa, đầy vẻ quái dị.
Ngay trước khi rẽ vào tiền viện, Tiểu Liễu nhìn thấy một thứ đáng sợ đang bò ra khỏi chum tương.
Đó là một sinh vật đầu dê thân người!
Con quái vật đầu dê đứng giữa những chiếc chum phủ đầy nắp, khoác trên người một chiếc áo choàng đen, đôi mắt trắng đục đảo quanh, rồi trơ trơ nhìn chằm chằm vào Tiểu Liễu.
Ánh mắt nó lạnh lẽo khủng khiếp, vừa u ám vừa nham hiểm.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, nó liền nhe răng cười với Tiểu Liễu, nụ cười nhẹ hều nhưng đầy âm khí.
Tiểu Liễu giật mình tỉnh dậy giữa cơn ác mộng.
Mở mắt ra, nàng thấy căn phòng như một cái lồng hấp, oi bức đến nghẹt thở.
Toàn thân đẫm mồ hôi, như vừa được vớt lên từ nước.
Ánh mặt trời buổi trưa chiếu rọi qua khung cửa sổ, chói đến mức khiến nàng không thể mở to mắt.