Ông hơi cứng người lại, nhìn qua phía bên cạnh là Tiêu Uyên đang không có biểu cảm gì, mặt căng thẳng không kìm được hỏi: "Có phải Tứ Hoàng tử có chuyện gì cần tìm lão thần không?"
Tiêu Uyên chưa kịp lên tiếng, Lăng Thần Dật cười nói: "Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là ngày mai đúng lúc nghỉ ngơi, muốn cùng Thái úy tướng quân của Thẩm gia uống một ly, ta đã chuẩn bị rượu và món ăn ở tửu lầu rồi, Thẩm đại nhân có thể dành chút thời gian tham gia cùng không?"
Nói đến đây, Thẩm Văn không thể từ chối, nhưng vẫn không kìm được nói: "Công tử quá khách khí rồi, chỉ là gần đây gia đình ta có chút chuyện linh tinh, e rằng không thể ngồi lâu."
"Không sao, sẽ không làm phiền Thẩm đại nhân quá lâu đâu."
Lăng Thần Dật nói xong, đôi mắt tối tăm liếc qua Tiêu Uyên, như vô tình hỏi: "Nghe nói gần đây Thẩm công tử có chuyện làm mai, Đại nhân vội vã về là vì chuyện đó sao?"
Trên mặt Thẩm Văn hiện lên vẻ vui mừng, gật đầu, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt đi, vẻ mặt trở nên trầm tư.
Khi đã leo lên được vị trí cao trong triều đình và vẫn đứng vững, dù có trung thành đến đâu, người đó cũng không phải dạng tầm thường, trí óc không kém gì cái rây lọc, Lăng Thần Dật sợ Thẩm Văn nghi ngờ, nên không hề nhắc đến chuyện của Thẩm gia.
Dưới hành lang của đại điện, Tiêu Trạch nhìn bóng lưng ba người rời đi, trong mắt hắn chứa đầy vẻ lạnh lẽo, đôi mắt phượng dài hẹp như d.a.o sắc, khép lại một cách tàn nhẫn.
"Nhị Hoàng tử, xem ra Thẩm gia thực sự đã bắt tay với Tứ Hoàng tử."
Một quan viên lo lắng nói.
Tiêu Trạch cười lạnh một tiếng: "Hắn muốn nữ nhi Thẩm gia, nhận được sự ủng hộ và quyền lực quân đội của Thẩm gia, cứ ở đó mà mơ đi."
Hắn quay lại nhìn về phía Kim Chiêu Ngọc Tuý, nơi biểu tượng của uy nghi hoàng gia điện Kim Loan, khóe miệng nhếch lên một chút, vẫy tay áo rồi bỏ đi.
Tại tửu lầu.
Thẩm Văn tưởng rằng chỉ cần ngồi một lát là có thể rời đi, nhưng không ngờ Lăng Thần Dật cứ rót rượu mời mãi, chẳng mấy chốc đầu ông đã hơi choáng váng.
Lăng Thần Dật vẫn không buông tha.
"Không được, nhà ta còn việc, lần khác cùng Lăng Thế tử uống tiếp."
Thẩm Văn từ chối và muốn rời đi.
Lăng Thần Dật giữ tay ông lại, nụ cười ấm áp nhưng ánh mắt lại sắc bén ẩn chứa những ý tứ sâu xa: "Vất vả lắm mới có dịp ngồi cùng Thẩm đại nhân, sao ngài lại vội vã như vậy?"
Thẩm Văn bất đắc dĩ: "Ta thật sự là có việc ở nhà."
Lăng Thần Dật vẫy tay: "Chuyện hôn nhân của con cái thì cứ để Thẩm phu nhân lo là được."
Nói xong, hắn vừa rót rượu, vừa liếc nhìn sắc mặt Thẩm Văn, thấy ông vẫn giữ nụ cười, sắc mặt không thay đổi, trong lòng hắn bất giác dấy lên một nghi ngờ.
Liệu hắn có đoán sai không?
Tiêu Uyên ngồi một bên, thỉnh thoảng nhấp vài ngụm rượu, phần lớn thời gian im lặng ít nói, càng khiến Thẩm Văn cảm thấy không yên tâm, không biết bữa rượu này thật sự có mưu đồ gì.
Các tướng quân đều thích rượu, đặc biệt là rượu ngon, Thẩm Văn rất thích rượu mà Lăng Thần Dật mang từ phủ Vĩnh Ninh Hầu đến, nhưng ông cũng biết chừng mực, không dám uống quá nhiều.Lăng Thần Dật không thể khuyên thêm, liền đặt bình rượu xuống và bắt đầu trò chuyện với Thẩm Văn, nói đủ thứ chuyện từ nam chí bắc, khiến Thẩm Văn lo lắng không yên, không thể ngồi yên nữa.
Tiêu Uyên nhẹ nhàng lên tiếng: "Nếu trong nhà Thẩm đại nhân có việc gấp thì cứ về trước đi, Thần Dật, đừng làm phiền Thẩm đại nhân nữa."
Lúc này, Lăng Thần Dật lại rất dễ nói chuyện, thả tay khỏi vai Thẩm Văn, gật đầu nói; "Vậy ta tiễn Thẩm đại nhân."
Thẩm Văn nhìn cái này rồi lại nhìn cái kia, trong đầu ông lúc này cảm thấy mơ hồ, suy nghĩ rối loạn: "Vậy phiền Tứ Hoàng tử và Lăng Thế tử rồi."
"Không có gì, chỉ là một việc nhỏ."
Lăng Thần Dật cười nhẹ, như gió mùa xuân thổi, khiến người ta không thể nhận ra nửa điểm nghi ngờ.
Thẩm Văn chắp tay với Tiêu Uyên, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa mới đứng dậy, đột nhiên trước mắt ông tối sầm, thân thể xoay ngược lại không kiểm soát được, ngả sang một bên, mắt mờ đi.
Lăng Thần Dật vội vàng đỡ lấy ông, cười nói: "Thẩm đại nhân sao vậy, chẳng lẽ say rồi sao?"
Thẩm Văn lắc đầu, vẫn cảm thấy đầu óc quay cuồng. Không đúng, ông đâu phải là người có tửu lượng kém như vậy.
Lăng Thần Dật tiếp lời: "Không phải mọi người đều nói Thẩm đại nhân tửu lượng rất tốt sao, sao mới uống có chút mà đã say rồi."
Hắn đỡ Thẩm Văn ngồi lại xuống ghế.
Thẩm Văn chống tay lên trán, cảm giác choáng váng vẫn chưa hết, ông khẽ nói: "Chắc là vì uống vội quá, ta cần nghỉ ngơi một chút."
Chút rượu này, bình thường ông uống còn không tới một phần ba.
Lăng Thần Dật lập tức sai người mang lên hai bát canh giải rượu.
Tiêu Uyên liếc nhìn bình rượu, ánh mắt nặng trĩu nhìn về phía Lăng Thần Dật, lạnh nhạt hỏi: "Lăng Thế tử, rượu này là từ đâu mà có?"
Lăng Thần Dật nhướn mày.
Lúc này là muốn tách ra không liên quan sao? Làm bộ làm tịch à?
Tuy nhiên hắn rất phối hợp, dù sao Thẩm Văn cũng là nhạc phụ tương lai của hắn, chứ không phải của hắn.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
"Đây là do Hoàng thượng thưởng cho mẫu thân ta, rồi phụ thân ta lấy từ mẫu thân ta."
Thẩm Văn cố gắng gượng dậy, nhìn về phía bình rượu.
Hóa ra là vật do Hoàng thượng ban tặng!
Tiêu Uyên giọng điệu không vội không chậm, mang chút lười biếng: "Mấy ngày trước, các chư hầu quốc đã dâng lên vài chục vò rượu mạnh từ quê nhà, uống vào rất êm, không cay nhưng lại rất mạnh, uống hai ly là có thể khiến một người nam nhân bình thường say mèm, Thẩm đại nhân uống bao nhiêu ly như vậy, mà vẫn có thể ngồi được, cũng coi như là tửu lượng cao rồi."
Thẩm Văn: "......"
Ông vẫn cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhưng trong đầu vẫn còn chút tỉnh táo. Ông ngẩng đầu nhìn Tiêu Uyên, trong ánh mắt lộ rõ sự khó nói thành lời.
Muốn hỏi rằng, nếu đã biết, vì sao không báo trước cho lão thần?
Tiêu Uyên cúi mắt, khẽ chạm vào miệng chén rượu, giọng điệu bình thản nhưng lại mang theo vài phần vô tội: "Lăng Thế tử đã đổi bình rượu, ta không nhận ra, cũng phải đến khi nhắc đến việc rượu do Hoàng thượng ban thưởng mới đột nhiên nhớ ra, mùi vị này có chút giống với rượu trong ngự thư phòng của phụ hoàng."
Thẩm Văn lặng lẽ thu lại ánh mắt, có thể khiến Tứ Hoàng tử mở miệng giải thích vài câu, coi như đã nể mặt ông lắm rồi.
Lăng Thần Dật liếc nhìn Tiêu Uyên một cái, trong mắt mang theo sự u ám, đúng là giỏi đóng vai kẻ ngoài cuộc vô can, trong sạch vô tội.
"Thẩm đại nhân về trong tình trạng này, e rằng cũng không giúp được gì, vẫn phải để Thẩm phu nhân lo lắng. Tửu lầu có nhã gian, chi bằng ngài nằm nghỉ một lát, đợi khi tỉnh rượu rồi hẵng về."
Thẩm Văn rất muốn từ chối, nhưng ông càng không muốn bị đám gia nhân dìu về phủ. Bằng không, phu nhân chắc chắn sẽ cằn nhằn suốt cả ngày. Việc chung thân đại sự của nữ nhi còn chưa thu xếp xong mà ông đã say thành thế này rồi.
"Lão thần cứ yên tâm, loại rượu này tuy mạnh, nhưng tỉnh rất nhanh, lại không khiến đau đầu."
Lăng Thần Dật không để ông có cơ hội phản đối, trực tiếp đứng dậy đỡ Thẩm Văn vào phòng nghỉ.
Trước khi rời đi, đôi mắt m.ô.n.g lung vì men say của Thẩm Văn khẽ lướt qua Tiêu Uyên, ánh nhìn có chút khó diễn tả thành lời.
Lăng Thần Dật thu xếp cho Thẩm Văn nghỉ tại nhã gian trên tầng ba rồi quay lại, vừa lúc nhìn thấy Khánh Phong đang cúi đầu thấp, giọng nói nhỏ nhẹ bẩm báo gì đó với Tiêu Uyên, dáng vẻ có chút bất an.
Lăng Thần Dật nhanh chóng nhận ra bầu không khí trong phòng có gì đó khác lạ. Hắn nhướng mày nhìn về phía Tiêu Uyên sắc mặt hắn lạnh lùng, chén rượu trong tay bị siết chặt.
"Chuyện gì vậy?"
Hắn bước lên trước, lập tức cảm nhận được khí lạnh toát ra từ người Tiêu Uyên, khiến hắn theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Khánh Phong.
Khánh Phong nuốt nước bọt, hạ giọng nói: "Bên phía Lại Bộ vừa gửi tin tức tới, nói rằng... ngày nhậm chức của Trương Nghiệp Dương đã bị hoãn lại nửa tháng."
Lăng Thần Dật nghe vậy lập tức quay đầu nhìn về phía Tiêu Uyên.
Hóa ra hôm nay Thẩm Văn tìm đến Vương đại nhân quả nhiên là vì chuyện này.
Điều này có ý nghĩa gì?
Chẳng phải đồng nghĩa với việc vị thư sinh kia và Thẩm cô nương đã có tình cảm với nhau, đôi bên tâm đầu ý hợp? Thẩm gia ra mặt, chẳng phải chính là biểu hiện họ đã chấp thuận mối hôn sự này sao?
Hơn nữa, họ còn có ý định nâng đỡ tên thư sinh đó.
Bây giờ chỉ là hoãn ngày nhậm chức, tiếp theo chắc chắn sẽ lợi dụng các mối quan hệ để giữ hắn lại kinh thành, sắp xếp một chức quan phù hợp.
Lăng Thần Dật không dám nhìn sắc mặt khó coi của Tiêu Uyên, lặng lẽ ngồi xuống ghế, nhưng trong đầu đột nhiên lóe lên một hình bóng mơ hồ thoáng qua, khiến hắn khẽ cau mày.
Vừa từ chùa Hương Giác trở về liền xảy ra chuyện này, chẳng lẽ hai người đó chính là... hôm đó...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Uyên, vẻ mặt do dự, không biết có nên nói ra hay không.
Tiêu Uyên đã sớm đè nén tâm trạng, lấy lại vẻ bình thản bên ngoài, chỉ có các khớp ngón tay đang xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái là mơ hồ trắng bệch.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Lăng Thần Dật do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng: "Nay nghĩ lại, người rời khỏi sân chùa hôm đó có lẽ chính là Thẩm cô nương. Chỉ là lúc đó có nha hoàn bên cạnh nàng ta, ta cũng không để tâm lắm."
Không ngờ, nữ nhân ấy lại gan lớn đến mức dám hẹn gặp nam nhân trong chùa.
Sắc mặt Tiêu Uyên trầm xuống đến mức có thể nhỏ ra nước, đường nét xương hàm căng cứng, đôi mắt sâu thẳm như mực lóe lên tia sắc lạnh đầy nguy hiểm.
Ngày hôm đó.
Chính là ngày hôm đó, hắn không đi theo, vậy mà nữ nhân kia lại ra tay nhanh đến vậy.
Lăng Thần Dật không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngồi yên.
Nếu biết nàng ta đi gặp Trương Nghiệp Dương để định tình, dù thế nào hắn cũng phải tìm cách ngăn cản.
Hắn cân nhắc một lúc rồi trầm giọng nói: "Tiêu Uyên, đến nước này rồi, huynh còn giữ thể diện làm gì? Nếu thật sự thích nàng ta, bất kể thủ đoạn thế nào, cứ lấy nàng về trước là được."
Lăng Thần Dật hiểu rõ, chỉ cần Tiêu Uyên ra tay, hôn sự này chắc chắn không thành. Hơn nữa, với sự hậu thuẫn của Thẩm Quý phi, muốn thành toàn chuyện này cũng không khó.
Cùng lắm thì viện đến ý chỉ của Hoàng thượng, một khi thánh chỉ ban xuống, chẳng lẽ Thẩm gia còn dám kháng chỉ?
Tiêu Uyên cúi mắt nhìn mặt bàn, ánh mắt tối tăm khó lường, im lặng hồi lâu không nói gì.
Lăng Thần Dật lại tiếp tục: "Bây giờ Thẩm Thái úy đang say, Thẩm Trường Hách thì ở trong cung không thể ra mặt. Nếu muốn ra tay, đây chính là cơ hội tốt nhất. Chỉ cần gửi tin đến Lại bộ, đưa người đi, đợi đến khi Thẩm Văn tỉnh lại, có muốn đòi lại cũng chẳng còn kịp nữa."
Chỉ cần hôn ước chưa định, có vô số cách để phá hỏng, huống hồ hai người xa cách trời nam biển bắc, dù có sâu nặng đến đâu, làm sao có thể giữ vững lòng son sắt?
Hắn chuốc say Thẩm Văn cũng chính là vì tính toán nước cờ này.
Tiêu Uyên chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên vò rượu, nhưng dường như đang nhìn thứ gì khác, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa những cơn sóng ngầm dữ dội.
Năm ngón tay hắn siết chặt mấy lần, khớp xương trắng bệch, gắng sức đè nén ngọn lửa bức bối đang bùng lên trong lồng ngực, giữ lại một tia lý trí cuối cùng.
Hắn cất giọng lạnh băng: "Người ngươi phái đi Giang Nam tra xét, nhanh nhất bao lâu có thể trở về?"
"Nhanh nhất cũng phải mười ngày."
Lăng Thần Dật nhíu chặt mày: "Huynh hỏi chuyện này làm gì? Dù quê hắn có vấn đề gì, đợi tin tức truyền về thì cũng đã muộn rồi."
Tiêu Uyên không đáp, chỉ đứng dậy bước đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra, lặng lẽ quan sát dòng người tấp nập trên phố.
Gió nhẹ thoảng qua, hắn đứng thật lâu, cố gắng xua đi ngọn lửa ghen tuông đang bùng cháy trong lòng cùng những suy nghĩ u ám không thể kìm nén.
"Tiêu Uyên."
"Không nhúng tay."
Hắn đứng đó, bóng lưng đối diện ánh sáng, giọng nói lạnh lùng và bình thản.
Lăng Thần Dật suýt nữa nghĩ rằng mình nghe nhầm. Đến nước này rồi, hắn vẫn còn cố chấp ư?
"Tiêu Uyên, đây là chuyện đại sự cả đời đấy. Huynh không sợ sau này hối hận sao?"
Tiêu Uyên khẽ nhếch môi, nụ cười mang theo chút châm biếm, quay đầu nhìn Lăng Thần Dật: "Ta chưa từng làm chuyện gì khiến bản thân hối hận."
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
"Nàng muốn hắn ở lại, vậy cứ để hắn ở lại đi."
Hắn cười khẩy một tiếng.
Thanh cao chính trực, quân tử đoan trang, không vấy bẩn thế tục, chí sĩ nhân nghĩa, phải không?
Nàng thật ngây thơ. Vậy thì cứ để nàng tận mắt nhìn xem, tên thư sinh kia rốt cuộc là hạng người gì.
Trên đời này, chẳng có ai là hoàn mỹ, chỉ có những kẻ khéo che giấu bóng tối của mình. Người xuất thân hàn môn muốn vươn lên, từ bao giờ lại có thể nói đến tình cảm chân thành?
Tiêu Uyên cúi đầu, chậm rãi xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, khóe môi vương ý cười lạnh lẽo.
Lăng Thần Dật đứng phía sau hắn, bất giác cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Tiêu Uyên với vẻ âm trầm u ám thế này, cứ như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, khiến người ta không khỏi sinh lòng e sợ.
——
Khi Thẩm Văn tỉnh lại trong tửu lầu, mặt trời đã khuất hơn một nửa, chỉ còn những tia nắng cuối ngày vương lại, nhuộm bầu trời một màu vàng nhạt.
Lăng Thần Dật và Tiêu Uyên đã rời đi.
Ông vội vàng chỉnh trang rồi quay về phủ.
Lúc này, Thẩm An An đã nhận được tin Trương Nghiệp Dương bị hoãn ngày nhậm chức, trong lòng vui buồn lẫn lộn.
Nàng vui vì hắn còn có thể ở lại kinh thành thêm một thời gian, nhưng cũng lo sợ phụ mẫu sẽ nảy sinh ý định để hắn ở lại lâu dài.
“Mặc Hương, chuẩn bị trang phục, ta muốn sang viện của mẫu thân ngồi một lát.”
Hai khắc sau, Thẩm An An xuất hiện trước cửa viện của Thẩm phu nhân. Vừa bước vào, nàng đã nghe thấy giọng mẫu thân trách móc đầy giận dữ xen lẫn tiếng phụ thân thấp giọng giải thích.
“Ta sắp bạc hết cả tóc vì lo nghĩ đây, thế mà ông còn có thời gian ra ngoài uống rượu?”
Thẩm Văn xoa trán, vẫn còn chút choáng váng, cười gượng giải thích: “Lăng Thế tử nhiệt tình quá, ta cũng không tiện từ chối. Ta nào biết rượu đó là ngự tứ, mạnh đến mức chỉ vài chén đã gục mất rồi.”
Thẩm phu nhân vẫn chưa nguôi giận, chỉ im lặng hờn dỗi.
Thẩm Văn kéo bà vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành.
Thẩm An An đứng ngoài cửa một lát, rồi ra hiệu cho nha hoàn vào báo tin.
Thẩm phu nhân nghe vậy, lập tức tách khỏi vòng tay phu quân.
Khi Thẩm An An bước vào, Thẩm Văn vừa đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Phụ thân.”
Thẩm Văn gật đầu đáp lại, định nói gì đó với nữ nhi, nhưng nghĩ ngợi một hồi lại thôi. Chuyện nữ nhi, vẫn nên để phu nhân nói thì thích hợp hơn.
Phụ tử chào hỏi đơn giản rồi Thẩm Văn rời đi, về thư phòng.
Thẩm phu nhân ra hiệu cho ma ma dâng trà, sau đó vỗ vỗ chỗ bên cạnh, bảo Thẩm An An ngồi xuống: “Phụ thân con đã tìm đến Thượng thư bộ Lại, Vương đại nhân, tạm thời giữ chân vị thư sinh đó lại.”
Thẩm An An vui vẻ cười, kéo tay mẫu thân nhẹ nhàng lắc lắc: “Cảm ơn mẫu thân, con biết người thương con nhất mà.”
Thẩm phu nhân xoa nhẹ tóc nàng, giọng dịu dàng: “May mà nhân phẩm hắn cũng không tệ, sau này để phụ thân con nâng đỡ thêm một chút.”
Có một chức quan ở kinh thành, để hắn ở ngay trước mắt mà trông chừng, hắn cũng chẳng dám bạc đãi Thẩm An An. Như vậy, nếu có chuyện gì, bà cũng dễ dàng ra mặt giúp đỡ.
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm An An thoáng d.a.o động: “Mẫu thân, bây giờ chức quan của chàng cũng đã rất tốt rồi. Nơi bộ Lại phân công là vùng đất phồn thịnh, dễ tạo dựng công trạng. Đợi ba đến năm năm nữa, rồi để phụ thân giúp một tay, chàng quay về kinh, chẳng phải sẽ từng bước thăng tiến hay sao?”
Gương mặt Thẩm phu nhân hơi biến sắc, bà nghiêng đầu nhìn nữ nhi, ánh mắt đầy kinh ngạc.
“An An, con… con không định theo hắn đến Giang Nam đấy chứ?”
Một huyện nhỏ, dù có giàu có đến đâu cũng không thể so với kinh thành, huống hồ khoảng cách xa xôi như vậy.
Bà vốn dĩ định giữ người ở lại ngay lần này, dù có thực quyền hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần có một chức quan ở kinh thành là được, mọi thứ khác có thể từ từ tính toán.
Nhưng xem ra, nữ nhi của bà lại không nghĩ như vậy.
Một lần nữa, Thẩm phu nhân cảm thấy bị đả kích nặng nề.