“Con có biết không, trong buổi tiệc mừng công của Tứ Hoàng tử, Hoàng quý phi có ý định để Hoàng thượng chỉ hôn giữa cô nương Thẩm gia và Tứ Hoàng tử không?”
Mạnh Thành cúi mắt, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Mạnh phu nhân nói: “Thẩm gia tương xứng với Hoàng tử, nhưng sau đó lại không có kết quả, chắc chắn là Tứ Hoàng tử không thích Thẩm An An.”
Dù sao, ngay cả những người bên cạnh Tứ Hoàng tử cũng đã nói như vậy.
Mạnh Thành nhíu mày, không nói gì thêm.
“Còn những thứ khác thì không sao, nhưng đừng để Thẩm cô nương có vấn đề gì về sức khỏe thì tốt. Nếu không, sau này mẫu thân phải hỏi thăm một chút, không thể lấy một cô nương có khiếm khuyết về thân thể được.”
Dù có lấy, cũng có thể thương lượng với Thẩm tướng quân về điều kiện.
——
Thẩm An An quay lại phòng tiệc, thấy Thẩm phu nhân đang nói chuyện rất hợp với Trưởng Công chúa. Nhìn thấy mặt trời dần lặn về phía tây, vẫn không có ý định rời đi.
Thẩm phu nhân liền sai nàng đi chuẩn bị bữa tối.
Trưởng Công chúa cũng không từ chối, Uyên Nhi nhắc đi nhắc lại dặn bà đợi hắn đến đón, chắc chắn có việc quan trọng gì đó.
Sau khi dặn dò bếp núc xong,Thẩm An An ngồi im lặng bên cạnh Thẩm phu nhân nghe hai người trò chuyện.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Nghĩ lại, trong kiếp trước, Trưởng Công chúa vốn là người khó gần, nhưng giờ lại có một mặt rất dễ nói chuyện. Có lẽ là vì không thích nàng, nên mới trở nên khó nói chuyện như vậy.
“An An.”
Thẩm An An ngẩng đầu lên, ánh mắt gặp phải của Trưởng Công chúa hiền hòa khiến nàng hơi ngẩn người.
“Ngươi thấy công tử Mạnh gia thế nào?”
Thẩm An An suy nghĩ một chút rồi đáp: “Mạnh công tử cũng khá, nhưng Mạnh phu nhân hình như không dễ gần.”
Trưởng Công chúa nhíu mày,Thẩm phu nhân lập tức hỏi: “Tại sao lại nói vậy, phải chăng Mạnh phu nhân đã nói gì không hay với con?”
Dựa vào cuộc trò chuyện trước đó, Mạnh phu nhân cũng chỉ thích tâng bốc chút ít, có vẻ cũng không khó nói chuyện lắm, nhưng bà vẫn tin lời của nữ nhi mình.
“Con cứ nói thẳng đi, không cần ngại. Trưởng Công chúa cũng không biết rõ về Mạnh gia, chỉ là hôm trước cùng mẫu thân con trò chuyện, cảm thấy có thể chấp nhận được nên mới nghĩ đến việc để con gặp họ.”
Thẩm An An mím môi: “Cũng không có gì, chỉ là khi đưa Mạnh phu nhân về, bà ấy... trong lời nói có vẻ như cảm thấy con không lớn lên ở Kinh Thành, thiếu kinh nghiệm, bảo mẫu thân con dẫn con đi gặp nhiều người hơn, rồi còn hỏi thêm vài điều nữa.”
Trưởng Công chúa và Thẩm phu nhân cùng đồng thời mặt mày sa sầm.
Trưởng Công chúa hỏi: “Bà ấy còn nói gì nữa?”
“Bà ấy nói... con lớn lên ở Giang Nam, tổ mẫu con đã lâu không quản lý gia đình, có vẻ như lo lắng con chưa học được những điều này, e rằng không đủ khả năng đảm nhận vai trò chủ mẫu.”
Thẩm phu nhân còn chưa lên tiếng, Trưởng Công chúa đã lạnh lùng cười một tiếng: “Một gia đình nhỏ như Ngự Sử nhà họ, mà lại nghĩ như gả nữ nhi vào cung làm Hoàng hậu vậy, yêu cầu thì cao ngất, nhưng liệu gia cảnh của bà ấy có đủ sức không?”
Cháu gái do Thẩm lão phu nhân tự tay dạy dỗ, sao lại không thể quản lý tốt chuyện trong nhà?
Thẩm phu nhân sắc mặt khó coi, không nói gì.
Lời của Trưởng Công chúa, người bình thường không dám nói.
“Nhìn vậy mà Mạnh phu nhân lại có vẻ dễ nói chuyện, nhưng cũng lắm chuyện vặt vãnh.”
Trưởng Công chúa hừ nhẹ: “Chuyện này đến đây thôi.”
Nếu không phải Thẩm phu nhân chủ động nhắc đến, thì bà ấy tuyệt đối sẽ không mạo muội lo chuyện hôn sự giữa hai nhà không tương xứng như vậy.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Quả thật là không biết tự trọng!
“An An, con đừng để tâm quá, để ta về tìm một công tử khác cho con, rồi lại cùng mẫu thân con bàn bạc.”
Thẩm An An làm ra vẻ e thẹn, cúi đầu nhẹ nhàng đáp lời.
Lúc này, có một nha hoàn tới báo, bữa tối đã chuẩn bị xong.
Thẩm phu nhân định dẫn Trưởng Công chúa đi, nhưng lại có một gia đinh đến báo: “Trưởng Công chúa, phu nhân, cô nương, Tứ Hoàng tử và Lăng Thế tử đến đón Trưởng Công chúa về phủ rồi ạ.”
“……”
Thẩm An An mặt hơi cứng lại, sao cái tên c/h/ế/t tiệt kia lại chọn lúc này mà đến vậy chứ.
Thẩm phu nhân cảm thấy nếu để người ta ra về như vậy thì không hay, nên do dự một lúc rồi lên tiếng: “Bữa tối đã chuẩn bị xong, sao không để Tứ Hoàng tử và Lăng Thế tử vào ăn cùng rồi mới về?”
Trưởng Công chúa không suy nghĩ nhiều, nói với gia đinh: “Ngươi ra hỏi xem họ có muốn vào không, nếu không thì để họ đợi ngoài này.”
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, nếu bà ấy rời đi ngay lúc này thì có chút không lịch sự.
“Vâng.” - Gia đinh lui xuống.
Thẩm phu nhân nhíu mày, dù sao thì đó cũng là Hoàng tử và Thế tử, chỉ cử một gia đinh đi có thể sẽ làm họ cảm thấy bị coi thường. Sau khi cân nhắc vài lần, bà mới lên tiếng.
“An An, con ra đón Tứ Hoàng tử và Lăng Thế tử đi, rồi bảo người gọi ca ca con đến.”
Chỉ để nữ nhi ra đón là hợp lý, để nhi tử đi cùng chắc sẽ không có vấn đề gì.
Dù sao cũng là dưới mắt bà,Thẩm phu nhân nghĩ.
“……Vâng.”
Thẩm An An cúi người chào rồi đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi sân, nàng liền thở dài một hơi nặng nề.
Không biết nàng có đắc tội với vị thần nào không mà sao lúc nào cũng gặp phải đủ thứ phiền toái như thế này.
——
Ngoài cổng phủ, Lăng Thần Dật nghe gia đinh báo xong, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Uyên: “Huynh đói không? Ta thì đói rồi.”
Nhớ lại bức tranh cúc thu sống động, trong lòng hắn cảm thấy ngứa ngáy, muốn gặp trực tiếp nữ nhân dám trêu đùa Tiêu Uyên một cách táo bạo.
Tiêu Uyên liếc hắn một cái, ánh mắt trầm xuống: “Đợi một chút.”
“……Đợi gì chứ? Người ta chuẩn bị ăn cơm rồi.”
“Vô dụng.”
“……”
Lăng Thần Dật môi mím lại. Đó là chuyện có liên quan đến phẩm hạnh không?
“Huynh không tò mò kết quả nàng ấy nhìn thấy thế nào sao?”
Tiêu Uyên sắc mặt khựng lại, ngay lập tức liền trở nên lạnh lùng: “Liên quan gì đến ta?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy sao.”
Lăng Thần Dật nhếch môi, vẻ mặt đầy ý tứ.
Ngay lúc đó, mí mắt lạnh lùng của Tiêu Uyên bỗng dưng hơi động, hắn ngẩng đầu nhìn về phía con đường đá xanh tối tăm trong Thẩm phủ.
Ánh mặt trời đã hoàn toàn biến mất, trong Thẩm phủ đã thắp đèn lồng, ánh nến đỏ rực chiếu sáng toàn bộ sân viện.
Một bóng dáng mảnh mai đang bước đi chậm rãi từ trong bóng tối, ánh sáng kéo dài bóng nàng ta rất dài.
Lăng Thần Dật nhìn theo ánh mắt của hắn, đáy mắt dường như có điều gì đó lạ lẫm dâng lên.
Chỉ một khoảnh khắc sau, hắn thu lại ánh mắt, chuyển sang nhìn về phíaTiêu Uyên, môi nhếch lên một nét đầy ý nghĩa.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Ánh mắt Tiêu Uyên sâu thẳm, khi người đó đến gần mới đột ngột cúi mắt, quay ánh nhìn đi nơi khác.
“……”
Thẩm An An nhìn thấy bóng dáng cao lớn đột ngột quay lưng về phía mình, hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng.
Nàng bước lên, cúi đầu hành lễ: “Tứ Hoàng tử, Lăng Thế tử, gia mẫu mời hai vị vào phủ dùng bữa.”
“Thẩm cô nương khách khí rồi.”
Lăng Thần Dật chắp tay đáp lễ, nghiêng đầu chạm vào vai củaTiêu Uyên như thể bảo hắn đừng giả vờ không nghe.
Chủ tử đã đến mời rồi, không đi thì thật thất lễ.
Tiêu Uyên nhìn lạnh lùng theo tay của Lăng Thần Dật, sau đó, Lăng Thần Dật lập tức rút tay lại khi cảm nhận được ánh mắt đó.
“Uhm… Tứ Hoàng tử chắc là không đói, chỉ là…”
“Thẩm phu nhân mời khách, từ chối sẽ không lễ phép.”
“……”
Lăng Thần Dật ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt lạnh lùng củaTiêu Uyên.
Không phải hắn không muốn đi sao? Sao giờ lại đồng ý nhanh như vậy?
“Vâng.”
Thẩm An An đáp lại, không mấy nhiệt tình, rồi bước đi trước.
Tiêu Uyên nhìn bóng dáng nàng, môi nhếch lên. Hắn không bỏ qua vẻ không vui thoáng qua trên mặt Thẩm An An vừa rồi, nàng không muốn ahắn đi, nhưng hắn lại càng muốn đi.
“Thẩm cô nương đi nhanh như vậy, không muốn dẫn đường cho chúng ta sao?”
Họ là khách đến thăm, người này hôm nay thực sự khó chịu, nhưng lại không thể chịu nổi ánh mắt như muốn g/i/ế/t người của hắn, chỉ có thể chọn cách chiều theo.
Thẩm An An dừng bước, lạnh lùng quay đầu lại: “Tứ Hoàng tử có mắt trên mặt, không phải để nhìn đường mà để thở sao?”
“……”
Tiêu Uyên nghẹn lại, nhíu mày.
Nữ nhân này thật biết làm cho người khác phải nghẹn lời, dù sao hắn cũng là Hoàng tử.
Tiêu Uyên hừ nhẹ, nói một cách lạnh nhạt: “Hôm nayThẩm cô nương tiếp đón công tử Mạnh gia không phải với thái độ này, sao vậy? Hôn sự không thành, tâm trạng không tốt, định trút giận lên bổn vương sao?”
Cái quái gì mà liên quan đến hắn chứ!
Thẩm An An quay lại đối mặt vớiTiêu Uyên, ánh mắt u ám nhìn hắn: “Mạnh công tử đến đây là để xem mắt, nếu đã xem mắt thì có thể trở thành phu quân ta trong tương lai, ta tiếp đón có gì sai? Còn Tứ Hoàng tử, sao có thể so sánh bản thân với hắn, ngài rốt cuộc là ai của ta?”
Trong kiếp trước, nàng là thê tử của hắn, cũng không có quyền can thiệp vào quyết định của hắn, thì trong kiếp này, hắn có tư cách gì yêu cầu nàng?
Cái lạnh lẽo giữa hai người dần dần lan tỏa, không khí xung quanh như bị đông cứng lại.
Sao lại như vậy?
Một ngọn lửa giận dữ không tên như con rắn cuộn quanh trong người Tiêu Uyên.
Hắn là Hoàng tử, là tướng quân trẻ, sao có thể để cho tên nam nhân kia so sánh với hắn chứ?
Lửa giận như muốn nổ tung trong n.g.ự.c hắn, nhưng đồng thời cũng có một cảm giác lạnh lẽo như sương mù đột ngột tràn vào tim hắn.
“Khụ khụ khụ, chắc là bữa tiệc chuẩn bị bắt đầu rồi, đừng để người ta phải chờ đợi lâu, chúng ta đi thôi.”
Lăng Thần Dật tiến tới giữa hai người, cười nói, ngăn chặn ánh mắt lạnh lẽo của họ.
Tuy nhiên, ánh mắt của họ vẫn đầy sức xuyên thấu, khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo từ trước n.g.ự.c ra sau lưng.
Thẩm An An thờ ơ rút lại ánh mắt, bước đi trước.
Nàng sẽ không như kiếp trước, làm tất cả vì hắn, dè dặt từng chút một, nếu hắn dám khiêu khích, nàng sẽ đối phó lại ngay lập tức.
Đi được vài bước, nàng nhận thấy sau lưng vẫn chưa có động tĩnh, liền quay đầu lại lạnh nhạt nói: “Tứ Hoàng tử còn ăn không? Nếu không, ta sẽ đi ăn cơm.”
Tiêu Uyên lúc này đã xoay người, mặt mày khó chịu chuẩn bị quay về xe ngựa, nhưng đột nhiên gặp phải ánh mắt khiêu khích và chế giễu củaThẩm An An.
Hắn lập tức quay người, đẩy Lăng Thần Dật vào trong phủ.
“Vô liêm sỉ.”
Thẩm An An lẩm bẩm.
Lăng Thần Dật giật mình, ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Uyên một cái.
Tiêu Uyên vẫn nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh.
Hắn đã nghe thấy, Tiêu Uyên có võ công xuất chúng, chắc chắn không thể không nghe thấyThẩm cô nương m/ắ/n/g hắn.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Nhưng hắn đang giả vờ làm như không nghe thấy.
Lăng Thần Dật không phải là Lý Hoài Ngôn, sẽ không ngốc nghếch hỏi thêm một câu: "Này, huynh có nghe thấy nàng ấy vừa rồi m/ắ/n/g huynh không?"
Tiêu Uyên giả điếc, còn hắn thì giả mù và giả điếc.
Trên đường trở lại bữa tiệc,Tiêu Uyên không tiếp tục chọc ghẹo gì nữa. Khi mọi người đã đến,Thẩm An An lập tức đi đến bên cạnh Thẩm phu nhân, cúi đầu im lặng ngồi đó.
"Tứ Hoàng tử, Hầu Thế tử." - Thẩmphu nhân đứng dậy hành lễ.
"Phu nhân không cần khách khí."
Tiêu Uyên lạnh lùng vẫy tay,Thẩm phu nhân thẳng người cười nói: "Chỉ là bữa cơm thường ngày, Tứ điện hạ đừng chê, ngồi xuống dùng bữa cùng chúng ta nhé."