Thẩm Trường Hách bước đi, nhưng không quên liếc nhìn Mạnh Thành bên cạnh.
Ánh mắt đó thật sự không hề thân thiện.
"Chúng ta đi thôi."
Thẩm An An nói với Mạnh Thành, hai người cùng bước lên hành lang. Mạnh Thành vài lần mở miệng, cuối cùng nói: "Thẩm cô nương, Thẩm huynh... có phải không thích ta lắm không?"
Thẩm An An mỉm cười, nàng cũng đã nhận ra: "Ừm, nhưng huynh không cần để ý, tất cả những người nam nhân liên quan đến ta, huynh ấy chắc chắn sẽ không thích."
Mạnh Thành nghe vậy ngẩn người, sau đó khẽ mím môi cười.
Khi đến gần phòng tiệc, hắn đột ngột dừng lại, ấp úng nói: "Thẩm cô nương, đợi một chút."
"Hửm?"
Thẩm An An quay lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn: "Có chuyện gì vậy?"
"Ta... ta..."
Mạnh Thành đỏ mặt, cuối cùng thấp giọng nói: "Tối trung thu ngày kia có hội đèn lồng, ta có thể mời nàng đi chơi không?"
Thẩm An An chưa kịp trả lời, hắn vội vàng nói tiếp: "Lúc đó muội muội ta cũng sẽ đi, nàng yên tâm, sẽ không làm ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng."
Thẩm An An im lặng một lúc, Mạnh Thành lo lắng đến mức tay ướt mồ hôi.
"Được, nhưng ngày đó đại ca ta cũng sẽ đi, nếu như Mạnh công tử không phiền..."
“Không phiền, không phiền, chúng ta bốn người cùng đi là được.”
“Vậy được.”
Thẩm An An gật đầu đồng ý, Mạnh Thành thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười.
Có lời mời nghĩa là có hy vọng, ít nhất chứng tỏ cô nương nhà Thẩm gia vẫn có chút hài lòng với hắn.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Quay về phòng tiệc, cả ba cùng quay đầu nhìn họ, với ánh mắt âu yếm và ý nghĩa sâu xa.
“Về rồi à?”
“Mẫu thân.”
Thẩm An An lần lượt hành lễ, rồi ngồi cạnh mẫu thân mình.
Thẩm phu nhân nhìn sâu vào nữ nhi mình, nụ cười dần trở nên cứng ngắc.
Sau khi Mạnh Thành hành lễ cũng ngồi xuống, mẫu thân hắn liếc nhìn khuôn mặt ửng đỏ ở cổ và tai hắn, khẽ nhíu mày.
Chỉ đi dạo một vòng mà khiến Thành Nhi ngại ngùng như vậy, quả thật, xinh đẹp quá không phải là điều tốt, tài năng quyến rũ thật sự không thể xem thường.
Bà mỉm cười vỗ nhẹ lên lưng con, hạ giọng trách: “Không có triển vọng.”
Mạnh Thành lập tức cứng người, ngẩng đầu nhìn mẫu thân, ngay lập tức trở nên điềm tĩnh hơn nhiều.
Thẩm An An và Thẩm phu nhân tuy không nghe thấy bà nói gì, nhưng nhìn động tác nhỏ của hai người, không khỏi cảm thấy Mạnh công tử có phần quá sợ mẫu thân.
Lúc này, nha hoàn báo đã có thể dùng bữa, Thẩm phu nhân đứng dậy dẫn hai người đi sang bên cạnh.
Gia đình quyền quý thường rất chú trọng lễ nghi, trong bữa ăn không ai nói chuyện ồn ào, một bữa ăn diễn ra khá yên tĩnh.
Thẩm An An cảm thấy chán ngán với sự đối mặt như vậy, cả buổi chiều đều không chú tâm, may mà mẫu tử Mạnh gia ngồi không lâu đã xin phép rời đi.
Thẩm phu nhân phải ở lại cùng Trưởng Công chúa không thể đi, vì vậy Thẩm An An dẫn hai người đến cổng hoa rủ.
Thẩm An An đi trước, dẫn đường cho mẫu tử họ, Mạnh mẫu chăm chú nhìn dáng vẻ và bóng lưng của nàng, đôi mắt lấp lánh vẻ đánh giá.
Xuất thân thật sự tốt, nhưng về ngoại hình, bà không mấy hài lòng, nếu ở những khía cạnh khác vẫn ổn, nhi tử bà thích, bà cũng sẽ không quá kén chọn trong tương lai.
Nghĩ đến sự nhiệt tình của Thẩm phu nhân hôm nay, Mạnh phu nhân lập tức cảm thấy, hôn sự này đã có khả năng cao, với lại vừa rồi nhi tử bà đã nói, cô nương này đã đồng ý cùng ra ngoài chơi vào ngày Trung Thu, chẳng phải là cũng đã thích nhi tử bà rồi sao.
Nghĩ đến đây, lưng bà thẳng lên nhiều, nhẹ nhàng lên tiếng: “Nghe nói Thẩm cô nương lớn lên ở Giang Nam từ nhỏ, gần đây mới trở về kinh thành, nàng đã quen chưa?”
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Thẩm An An mỉm cười đáp lại: “Giang Nam hơi ẩm ướt, ngoài sự khác biệt về khí hậu, không có gì khác biệt, cũng khá quen rồi.”
Mạnh phu nhân gật đầu: “Kinh thành phồn hoa, không thể nào so với Giang Nam, nếu có thời gian thì hãy cùng mẫu thân tham gia thêm vài buổi tiệc, ra ngoài đi dạo, cũng tiếp xúc với các cô nương quý gia khác.”
Thẩm An An khẽ khựng lại, một lúc sau mới gật đầu và đáp lại một cách lạnh nhạt.
“Nghe nói nàng lớn lên bên cạnh Thẩm lão phu nhân à?”
“Đúng vậy.” - Thẩm An An lúc này đã làm mặt lạnh.
“Ngày xưa Thẩm lão phu nhân là người nổi danh khắp kinh đô, chắc hẳn người đã dạy dỗ nàng rất kỹ càng phải không?”
Thẩm An An trả lời: “Dĩ nhiên.”
Mạnh phu nhân nghe vậy, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
“Mẫu thân.”
Mạnh Thành cúi đầu, nhẹ nhàng kéo tay áo mẫu thân mình, ra hiệu bà đừng nói nữa.
Mạnh phu nhân tức giận nhìn nhi tử, chưa lấy thê tử vào cửa mà đã bắt đầu che chở, đúng là sắc đẹp làm hại người, nếu lấy về rồi, chỉ cần những người như lão gia trong hậu viện, chẳng khác nào thiếp hầu, sẽ lại dính vào những chuyện không hay.
Bà giật mạnh tay mình ra khỏi tay nhi tử, tiếp tục nói: “Có Thẩm lão phu nhân dạy dỗ, Thẩm cô nương chắc chắn tài hoa xuất chúng, chỉ là Thẩm lão phu nhân đã ở Giang Nam lâu như vậy, không còn quản gia nữa, không biết có quên mất việc dạy dỗ Thẩm cô nương hay không, có lẽ hơi khó khăn.”
Mặt Thẩm An An hơi trầm xuống.
Bà ta đang cố gắng dò hỏi xem nàng có học được nấu nướng trong nhà hay không?
“Mạnh phu nhân nói đùa rồi, ta là cháu gái chính thống của Thẩm gia, không phải cô nương thứ xuất, càng không phải người xuất thân từ gia đình nhỏ bé, những thứ này chẳng phải là những điều cơ bản mà một cô nương nên học sao? Tổ mẫu ta cũng xuất thân từ gia đình quyền quý, từ nhỏ đã bắt đầu học, những thứ đã khắc sâu vào xương tủy sao có thể quên được. Còn bà, khi còn ở nhà mẹ đẻ không học những thứ này sao, nên mới có câu hỏi như vậy à?”
Giọng nàng mang theo chút lạnh lùng và chế giễu.
Mặt Mạnh phu nhân lập tức thay đổi, Thẩm gia không phải gia đình nhỏ bé, bà cũng là con nhà quan lại, là trưởng nữ chính thức. Những lời của Thẩm An An là đang xúc phạm bà.
“Nàng ——”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Mẫu thân.”
Mạnh Thành gọi bà một tiếng, mặt đầy tức giận nhưng không dám bộc lộ. Mạnh phu nhân liếc nhi tử một cái, rồi lạnh nhạt nói: “Ta chỉ hỏi qua loa một câu, Thẩm cô nương lại sắc bén thế, tính cách như vậy, sau này về nhà phu quân, phải sửa lại mới tốt.”
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Thân làm thê tử thì phải có tâm lý của một người thê tử, phải phục vụ gia đình phu quân, không cãi lại phu quân, phải sống khiêm tốn.
Dù sao thì thê tử của nhà nào cũng đều như vậy, đợi đến khi trở thành mẹ chồng thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
“Vậy không cần Mạnh phu nhân phải lo lắng, nhiệt tình của bà vẫn nên dùng để lo cho gia đình mình thì hơn.”
Thẩm An An dừng lại trước cổng hoa, quay người lại, nhẹ nhàng nói.
Mặt Mạnh phu nhân thay đổi, còn Mạnh Thành thì càng thêm tái mét.
“Cô nương, nàng giận rồi đúng không? Ta tính tình thẳng thắn, là vì ta thích nàng mà vậy, nàng yên tâm, sau này nàng chính là nử nhi ruột của ta rồi.”
Thẩm An An né tránh bàn tay của Mạnh phu nhân, cười mà không nói gì.
Mạnh phu nhân lúc này có chút lúng túng.
Thẩm gia có xuất thân cao quý, hôm nay bà cho rằng mình đã kiềm chế đủ rồi, chưa dám nói gì quá đáng, nhưng Thẩm cô nương này có vẻ còn sắc sảo hơn những cô nương trước đây, nói chuyện thật không dễ dàng.
Quả nhiên, nữ nhi nhà quan lớn lên đều rất kiêu ngạo, được nuông chiều đến hư hỏng.
Mạnh phu nhân không hài lòng với Thẩm An An, nhưng bà lại nhìn trúng gia thế của Thẩm gia, những thứ khác có thể chấp nhận, nếu có thể gả nhi tử cho cô nương Thẩm gia, thì cho dù lão gia có sao, cũng phải nhìn bà ấy mà làm việc, mấy kẻ hạ tiện trong hậu viện này cả đời cũng đừng mong leo lên đầu bà.
“Thành Nhi, con cùng Thẩm cô nương nói vài câu, ta đi trước đợi con ngoài kia.”
Mạnh Thành mặt đỏ bừng, vẻ tức giận rõ rệt, nhưng Mạnh phu nhân đâu quan tâm đến hắn, đẩy nhẹ tay hắn rồi dẫn theo nha hoàn đi ra ngoài.
“Thẩm cô nương, mẫu thân ta thường vậy, miệng nhanh hơn đầu óc, nàng đừng để bụng nhé.”
Thẩm An An nhìn Mạnh Thành, cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao hắn đến tuổi trưởng thành mà vẫn chưa lấy vợ, hóa ra là bị mọt mẫu thân khó chịu này can thiệp.
Quan trọng hơn, Mạnh Thành rõ ràng rất nghe lời mẫu thân, hoặc là sợ hãi bà, không dám cãi lại.
Trước đây cảm thấy hắn bình thường, giờ lại không thích nữa, mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu từ xưa đến nay đều có, một người nam nhân nếu không đủ mạnh mẽ, người nữ nhân bên cạnh hắn sẽ phải chịu đựng suốt đời.
“Mạnh công tử đùa rồi, Mạnh phu nhân là khách, về lý mà nói ta không có lý do để tính toán với bà ấy.”
Mạnh Thành thở phào, nhưng lại cảm thấy giọng điệu của Thẩm An An quá lạnh lùng, lo lắng nói: “Vậy ngày kia, ta sẽ đến đón nàng cùng đi ngắm đèn.”
“Không cần đâu.”
Thẩm An An lạnh nhạt đáp: “Thẩm gia có xe ngựa, không làm phiền Mạnh công tử đâu.”
Mạnh Thành còn định nói gì đó, nhưng bị Thẩm An An cắt lời: “Mạnh công tử đi nhanh đi, đừng để Mạnh phu nhân đợi lâu.”
Mạnh Thành há miệng muốn nói nhưng cuối cùng chỉ biết cúi đầu rời đi, nghĩ rằng mình không tiện nói gì ở Thẩm gia, đợi đến ngày kia đi chơi rồi sẽ giải thích sau.
“Cô nương, Mạnh phu nhân thật sự tự cho mình là đúng, bà ấy cứ như thể cô nương đã gả vào nhà họ rồi vậy.”
Thẩm An An cười nhạt: “Đi thôi.”
Bên kia, Mạnh Thành cúi đầu chán nản lên xe ngựa, Mạnh phu nhân vội hỏi: “Thế nào, nàng ấy nói gì?”
Mạnh Thành ngẩng lên nhìn mẫu thân một cái, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói gì.
“Con nói đi chứ, sao lại im lặng như vậy?”
Mạnh Thành giật tay bà ra, tức giận nói: “Con nói gì thì mẫu thân không tự nhớ rõ sao? Mẫu thân vừa nói những gì?”
Mạnh phu nhân ngẩn người.
"Thành nhi, con giỏi lắm rồi, dám nói chuyện với mẫu thân như vậy. Mẫu thân làm tất cả chẳng phải đều vì muốn tốt cho con sao? Con quên phụ thân con từng sủng thiếp diệt thê thế nào rồi à? Nếu không phải có ta chống đỡ, có lẽ đứa nhi tử đích tôn như con đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà rồi."
“Mẫu thân đừng nói nữa.”
Mạnh Thành cúi đầu, hai tay ôm đầu, vẻ mặt đầy bất lực.\
Trong lòng hắn thầm nghĩ, những lời mà Mạnh phu nhân sắp nói đều là những than thở đã lặp đi lặp lại, sau khi bà ấy nói xong, hắn mới thả tay, nhìn xuống mặt sàn xe.
“Nàng ấy không từ chối việc đi chơi vào ngày mai, chỉ là bảo con đừng đến đón nàng ấy.”
Mạnh phu nhân nghe xong thở phào nhẹ nhõm: “Ta đã nói rồi, chuyện hôn sự này là do Trưởng Công chúa đứng ra, làm sao có thể không thành chứ? Thẩm cô nương này chắc chắn là có ý với con, đâu vì vài lời mà không chịu.”
“Mẫu thân.”
Mạnh Thành bất lực nói: “Đó là Thẩm gia, phụ thân nàng ấy là quan võ đứng đầu, không phải như những nhà nhỏ trước đây, nếu người cứ thế này thì làm sao con có thể lấy thê tử được?”
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Mạnh phu nhân có chút ấp úng, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Biết rồi.”
Bà cũng chỉ vì nghĩ mọi chuyện sẽ suôn sẻ mà có chút tự mãn, mất đi sự cân nhắc.
“Nhưng con cũng vậy.”
Bà liếc nhi tử một cái không hài lòng: “Lần đầu gặp mà đã bị sắc đẹp của nàng ta mê hoặc, dám tức giận với mẫu thân, sau này thật sự lấy nàng ta vào nhà, không biết con sẽ nâng niu thế nào, còn không nghe lời ta nữa.”
Nhớ lại những vất vả của mình trong những năm qua, Mạnh Thành dịu giọng lại: “Mẫu thân nói gì vậy, thê tử của con sao có thể so với người được, mẫu thân mới là người con yêu thương nhất.”
Mạnh phu nhân hừ một tiếng, sắc mặt tốt hơn rất nhiều: “Người ta nói lấy thê tử phải chọn người hiền thục, như vậy mới có thể giúp phu quân thăng tiến, bước lên đỉnh cao, nhìn Thẩm cô nương kia, sắc đẹp rực rỡ, chỉ một nụ cười cũng khiến người khác choáng váng, nếu con bị nàng ta mê hoặc, chỉ nghĩ đến sắc đẹp, không nghĩ đến sự nghiệp thì phải làm sao?”
“Mẫu thân làm vậy là vì con lo cho tương lai, nếu không phải gia thế Thẩm gia tốt, ta tuyệt đối không thích loại sắc đẹp mê hoặc như vậy đâu.”
Mạnh Thành nhíu mày nhưng cũng không tranh luận gì với mẫu thân.
“Sau này dù có lấy nàng ta vào nhà, con cũng không thể ngày nào cũng ở cùng nàng ta như vậy, phải lấy sự nghiệp làm trọng. Cô nương này, được nuông chiều quá nên hơi thiếu quy củ, ta phải dạy cho nàng ấy một chút phép tắc.”
“Con nhìn xem, vừa rồi nàng ấy nói chuyện với ta như thế nào, thái độ kiêu ngạo, thiếu lễ phép.”
Mạnh Thành không kiên nhẫn quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn cũng cảm thấy những lời của Thẩm An An vừa rồi hơi quá, không nên nói với người lớn như vậy.
Nhưng người ta có thân phận và gia thế, có quyền tự cao tự đại, không giống những gia đình nhỏ trước đây mà mẫu thân hắn có thể giáo huấn tùy ý.
Mạnh phu nhân vẫn lầm bầm nhỏ: “Khi đến đây, thị vệ của Tứ Hoàng tử còn nói, cô nương Thẩm An An này là từ Giang Nam trở về, lễ nghi phép tắc chắc chắn không quá tốt, môn đăng hộ đối chưa chắc đã coi trọng nàng ta.”
Nếu không, sao phải cúi đầu gả vào nhà chúng ta?
Vậy thì nàng ta cứ giữ vẻ kiêu ngạo như vậy, có gì không tốt.