Kiếp Này Là Chàng, Vạn Kiếp Vẫn Là Chàng
Sau chuyện hôm qua, hắn chỉ một tay đã khiến Yêu Vương U Nhược hồn phi phách tán, nên ta thừa hiểu sức mạnh của hắn.
Nhưng Thanh Trú là người của ta, sao có thể để mặc hắn bị sỉ nhục?
Ta vừa định nổi giận thì Thánh Bá Khanh bất chợt nghiêng người sát lại, nhẹ giọng thì thầm:
“Sắp xong rồi.”
Vừa nói, hắn vừa cầm hộp trang điểm, cẩn thận vẽ lông mày giữa trán ta.
Nhưng khi hắn làm động tác này, một cảm giác quen thuộc bất chợt trào lên trong lòng.
Tim ta run lên, đầu óc cũng bất chợt tràn ngập những mảnh ký ức mơ hồ.
13
Một nam nhân khác cũng ngồi đối diện ta, nhẹ nhàng vẽ mày cho ta giống hệt Thánh Bá Khanh.
Ta không tài nào nhìn rõ được diện mạo của người đó, chỉ thấy đôi mắt hắn sáng rực như sao trời.
Chúng ta từng thả diều trong một khu vườn ngập tràn hoa cỏ, ánh mắt nhìn nhau ngọt ngào như mật.
Chúng ta từng cùng nhau dạo bước giữa chợ phiên náo nhiệt, hắn mua cho ta một xâu hồ lô đường, khiến ta vui vẻ như một đứa trẻ.
Hắn khoanh tay trước ngực, khi ta định chia cho hắn thì hắn lại nói:
“Thứ này trẻ con mới ăn.”
Ta liền đuổi đánh hắn khắp chợ như một đứa trẻ con giận dỗi.
“Xong rồi.”
Tiếng nói dịu dàng của Thánh Bá Khanh kéo ta khỏi những ký ức chưa kịp hiểu rõ.
Ta hoàn hồn lại, không biết từ khi nào trước mặt đã có thêm một chiếc gương đồng.
Nhìn vào gương, thấy đôi mày dài thanh mảnh như liễu được vẽ tinh tế, khiến cả khuôn mặt ta trở nên dịu dàng thanh tú.
Hắn đứng dậy, hiện lên phía sau lưng ta, nhìn ta qua gương rồi hỏi:
“Cô nương thấy hài lòng không?”
“Ngươi từng vẽ mày cho bao nhiêu nữ nhân rồi mà tay nghề thành thạo thế hả?” - Ta không nhịn được châm chọc.
“Một người.” - Hắn đáp không hề giấu giếm.
Không biết vì sao, ta đột nhiên thấy tức giận, liền đưa tay lau đi đôi mày hắn vừa vẽ cho ta:
“Làm phiền rồi.”
Thánh Bá Khanh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ta xoay người rời đi.
Thanh Trú đuổi theo sau lưng ta, thấy ta giận, muốn mở miệng lại không dám.
Ta đi thẳng một mạch ra cửa, bỗng dưng bị một bàn tay nắm lấy cổ tay.
Ta quay đầu lại, là Thánh Bá Khanh.
Hắn ánh mắt bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Giận rồi?”
Ta rút tay lại, lạnh lùng nói:
“Ngươi không cần lo.”
Hắn không tiếp tục níu kéo, cũng không giải thích gì thêm.
Không khí giữa chúng ta bỗng trở nên lặng ngắt.
14
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta tức giận bỏ ra khỏi nhà, Thanh Trú cũng lặng lẽ đi theo sau.
Trời đã sẩm tối, bốn người chúng ta cùng đến thành thị.
Quả đúng như Thánh Bá Khanh nói, trong thành nhộn nhịp vô cùng.
Tâm trạng khó chịu ban ngày hoàn toàn biến mất, tôi và Thiên Thăng chen vào đám đông, nhìn gì cũng thấy mới lạ.
Thanh Trú rẽ đám người bám sát tôi.
Còn Thánh Bá Khanh thì đút tay vào tay áo, thong dong đi phía sau.
“Thanh Trú, cái này thế nào?”
Ta cầm một chiếc mặt nạ quay đầu lại hỏi, nhưng phía sau đã không còn thấy bóng dáng của Thanh Trú.
Ta đảo mắt tìm quanh trong đám đông thì nghe thấy giọng Thánh Bá Khanh vang lên sau lưng:
“Đừng tìm nữa, một người to như ngươi mà hắn cũng để lạc mất, thật là vô dụng.”
Ta quay đầu lại, chẳng biết từ khi nào hắn đã đứng ngay sau tôi:
“Sao không suy nghĩ thử thu nhận ta đi, đảm bảo sau này sẽ không lạc cũng chẳng bị thương.”
Hắn nheo mắt lại, cười khẽ một tiếng phát ra từ sâu trong cổ họng.
“Thu ngươi làm gì? Làm tọa kỵ hay linh thú?”
Nói xong ta không thèm để ý hắn nữa mà tiếp tục đi về phía trước.
Nhân gian có quá nhiều thứ mới mẻ, ta cứ thấy cái gì lạ là đòi, Thánh Bá Khanh chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ nói:
“Không có tiền, nhìn thôi.”
“Ngươi thi triển một thuật hóa đá thành vàng thì có gì khó đâu, sao không dùng?”
“Nếu được, ta cũng chẳng phải sống khổ với ngươi lâu như vậy, ngôi làng ngươi ở cũng có thể giàu lên theo.”
Thánh Bá Khanh chỉ cười không nói, nhưng khi đi ngang qua một gánh hàng bán kẹo hồ lô, hắn liền tháo giày đổ ra hai đồng tiền đồng đưa cho người bán.
Không chỉ người bán hàng nhìn hắn đầy chê bai, đến cả ta cũng thấy xấu hổ mà đi nhanh mấy bước, giả vờ như không quen biết.
Thánh Bá Khanh đuổi kịp ta, đưa que kẹo hồ lô đến trước mặt:
“Cái này là dùng những đồng tiền riêng cuối cùng của ta mua đấy.”
Tuy mặt ta đầy vẻ chê bai, nhưng vẫn nhận lấy, còn hắn thì vẫn đút tay vào tay áo, mỉm cười nhìn ta.
Ta cắn một miếng, quả thật rất ngon, liền thuận miệng hỏi:
“Có muốn ăn một cái không?”
“Trẻ con mới ăn thứ này.”
…Ta sững lại, đột ngột ngẩng đầu nhìn hắn, liền chạm phải đôi mắt sâu thẳm mà đầy mờ mịt của hắn.
Ta nhíu mày hỏi khẽ:
“Chúng ta... đã từng gặp qua sao?”
15
Đã là giờ Hợi, thế nhưng phố xá vẫn còn vô cùng nhộn nhịp.
Đúng lúc đó, pháo hoa nổ tung trên bầu trời, ta dừng bước ngẩng đầu nhìn theo ánh sáng rực rỡ.
Thánh Bá Khanh đứng bên cạnh, tay vẫn đút trong tay áo, lưng thẳng tắp.
“Phải quay về rồi, e rằng Ma giới cũng đã nghỉ ngơi đủ. Nhất định phải tranh thủ tiêu diệt bọn chúng trước khi chúng trở lại.”
“Vậy… chúc ngươi may mắn.”
Thánh Bá Khanh chỉ để lại một câu như thế rồi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com