Kiếp Này Là Chàng, Vạn Kiếp Vẫn Là Chàng

Chương 6: Vẫn còn thiếu một chút.



Ta cũng theo ánh mắt hắn nhìn xuống quần áo mình – vá chằng vá đụp, rách rưới thảm thương.

 

“Thuộc hạ vô năng, tìm kiếm mãi mới lần ra tung tích của Thần Quân.”

 

Thanh Trú quỳ một gối xuống đất, đầy vẻ tự trách.

 

Ta vội vàng đỡ hắn dậy:

 

“Không trách ngươi được. Ta mất hết pháp lực sau khi bị thương, đương nhiên ngươi không thể tìm ra tung tích.”

 

“Vết thương của Thần Quân…”

 

Hắn chau mày, chưa kịp nói hết thì đã vươn tay dò xét khí tức từ xa.

 

Nào ngờ đột nhiên một luồng lực mạnh mẽ chặn giữa hai chúng ta, khiến Thanh Trú suýt đứng không vững. Ta vội vàng đưa tay đỡ.

 

Đúng lúc đó, Thánh Bá Khanh bưng một bát cháo bước vào, giọng trong trẻo dịu dàng:

 

“Đến giờ ăn rồi.”

 

Thanh Trú lập tức đứng thẳng, cau mày nhìn chằm chằm Thánh Bá Khanh, ánh mắt ẩn chứa sát khí, giọng khàn khàn chất vấn:

 

“Ngươi là ai?”

 

Chưa kịp trả lời, không hiểu sao Thánh Bá Khanh lại trượt chân, làm rơi bát xuống đất rồi cả người bổ nhào vào lòng ta.

 

Ta theo phản xạ vòng tay ôm lấy eo hắn, đỡ hắn lại.

 

“Đa tạ cô nương.”

 

Hắn hơi ngẩng đầu, ánh mắt ánh lên nét cười như nước xuân mềm mại.

 

Thanh Trú ở bên cạnh dường như không chịu nổi cảnh ấy, khẽ ho hai tiếng.

 

Ta lập tức đẩy Thánh Bá Khanh ra, trách:

 

“Đi đứng cẩn thận một chút!”

 

Sau khi đứng vững lại, hắn tiếc nuối nhìn chiếc bát vỡ tan dưới đất, khẽ thở dài:

 

“Tiếc quá… cháo thuốc ta dậy sớm nấu cho cô nương.”

 

Thanh Trú lập tức chắn giữa hai người chúng ta, mặt sầm lại:

 

“Thần Quân, ta sẽ đưa người trở lại Thiên giới chữa thương, không cần hắn lo lắng nữa.”

 

“Vết thương của cô nương, ta là người hiểu rõ nhất. Không phiền đến tiên quân.”

 

Thánh Bá Khanh vừa nói vừa định gạt tay Thanh Trú ra, nhưng Thanh Trú không chịu nhường, cánh tay vận lực.

 

Không ngờ Thánh Bá Khanh loạng choạng ngã ngồi phệt xuống đất, thân hình cao lớn hơn tám thước lại nửa nằm ra đó, đôi mắt trong veo đầy tội nghiệp nhìn ta:

 

“Ta cũng chỉ lo cho thương thế của cô nương, tiên quân cần gì phải ra tay?”

 

Thanh Trú cũng bối rối, vội giải thích:

 

“Thần Quân, ta không ra tay.”

 

Ta ra hiệu cho Thanh Trú lùi lại, rồi bước đến đá nhẹ Thánh Bá Khanh:

 

“Đừng có giả vờ nữa, mau đứng dậy đi. Học ai không học lại đi bắt chước mấy trò lả lướt của nữ nhân. Thanh Trú theo ta nhiều năm, hắn là người thế nào ta rõ hơn ai hết.”

 

“Cô thật sự hiểu hắn là loại người nào sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Thánh Bá Khanh đứng dậy, phủi bụi trên áo, giọng vẫn hờ hững như thường. Sau đó hắn ngước mắt nhìn chằm chằm Thanh Trú.

 

Thanh Trú bị hắn nhìn đến mức có chút khó chịu, liền quay đầu nói với ta:

 

“Thần Quân, việc không thể trì hoãn. Chúng ta nên nhanh chóng quay về Thiên giới chữa thương.”

 

“Nhưng hôm nay là đêm Lan Dạ, trong thành rất náo nhiệt, không giống cái sự lạnh lẽo của Thiên giới. Chi bằng cô nương theo ta vào thành chơi một vòng rồi hẵng về.”

 

Thánh Bá Khanh dường như không có ý tiếp tục ngăn cản ta về Thiên giới, chỉ mỉm cười đưa ra đề nghị.

 

Quả thật Thiên giới rất buồn tẻ, từ khi rơi xuống phàm trần ta cũng chưa từng được đi dạo vui vẻ. Nghe vậy bèn vui vẻ gật đầu.

 

“Thuộc hạ xin theo Thần Quân cùng đi, tiện bảo vệ Thần Quân chu toàn.”

 

Thanh Trú đề nghị.

 

“Nếu tiên quân không thấy phiền, cùng đi cũng được.”

 

Ánh mắt Thánh Bá Khanh nhìn Thanh Trú lạnh như băng, như con d.a.o sắc bén muốn lột da lóc thịt.

 

Thanh Trú cũng không chịu lép vế, không khí giữa hai người lập tức căng như dây đàn.

 

Thấy vậy, ta thở dài một tiếng, mất kiên nhẫn nói:

 

“Cùng đi thôi!”

 

Thánh Bá Khanh nghe vậy liền nhìn ta, sát khí giữa chân mày phút chốc hóa thành ý cười.

 

Ta trừng mắt nhìn hắn, thầm nghĩ sao trước kia không phát hiện ra hắn lật mặt nhanh đến vậy.

 

12

 

Thanh Trú vung tay, lập tức khiến ta khoác lên một bộ y phục hoa lệ, khí thế hiển lộ, nhưng trong căn nhà xập xệ này thì trông thật lạc lõng.

 

“Thần Quân là Chiến Thần của Thiên giới, xuất hành tất nhiên phải thể diện một chút.”

 

Thánh Bá Khanh lại lắc đầu, phất tay một cái khiến bộ lễ phục biến thành một chiếc váy dài màu nhạt làm từ tơ mây đơn giản:

 

“Cũng không cần quá lộng lẫy. Ta thấy cô nương ưa sự giản dị, thế này hợp với khí sắc hơn.”

 

Quả thật ta thích bộ của Thánh Bá Khanh hơn, nhưng cũng không muốn làm Thanh Trú mất mặt, bèn làm bộ khó chịu:

 

“Đừng thay tới thay lui nữa, bộ này cũng được rồi. Dù gì cũng chỉ là vào thành dạo chơi, cần gì phiền phức thế.”

 

Thánh Bá Khanh híp mắt lại, ánh mắt mang ý thăm dò quét một vòng từ trên xuống dưới, rồi khẽ nói:

 

“Vẫn còn thiếu một chút.”

 

Chưa kịp hỏi gì, tay hắn đã hiện ra một chiếc hộp trang điểm nhỏ, ấn ta ngồi xuống ghế.

 

Hắn ngồi đối diện ta, định tiến thêm bước nữa thì Thanh Trú đột ngột tiến lên, nắm lấy cổ tay hắn mà chất vấn:

 

“Ngươi định làm gì Thần Quân?”

 

Thánh Bá Khanh chỉ nhẹ phất tay, Thanh Trú đã bị đánh bay ra ngoài.

 

Hắn còn giả vờ ngạc nhiên:

 

“Ta chỉ khẽ hất tay tiên quân thôi, tiên quân không thể đổ oan cho ta.”

 

“Ngươi!”

 

Thanh Trú nổi giận, định bước tới nhưng phát hiện trước mặt đã bị thiết lập kết giới, không cách nào lại gần.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com