Kiếp Này Em Đến Để Yêu Anh
Nửa đêm, tôi trằn trọc không sao ngủ được.
Cửa sổ vang lên những tiếng sột soạt khe khẽ, tôi cảnh giác bật dậy.
“Ai đó?”
“Là anh, đừng sợ.”
Trình Lễ leo cửa sổ vào, từng bước tiến lại gần tôi.
Bị anh ta làm giật mình, tôi bản năng lùi về phía sau.
“Sao anh vào được đây?”
Căn biệt thự này an ninh nghiêm ngặt, lại nằm ở khu vực hẻo lánh giữa lưng chừng núi.
Trình Lễ chỉ đi một mình, sao có thể dễ dàng vào tận phòng tôi như thế?
Trừ khi… có nội ứng.
Suy nghĩ đáng sợ ấy lóe lên, khiến tôi rùng mình.
Xem ra Trình Lễ còn khó đối phó hơn tôi tưởng.
Tôi kín đáo lần tay xuống dưới gối, mò lấy điện thoại.
“Ôn Lê, lần trước em không đi với anh, có phải vì nhìn thấy Thẩm Hoài Tự đứng sau lưng anh không?”
“Em đúng thông minh, đoán ra ngay.”
“Nếu lúc đó chúng ta trở mặt, hắn chắc chắn không để chúng ta đi.”
Trên mặt Trình Lễ hiện lên vẻ phấn khích, anh ta hạ thấp giọng.
“Nhưng không sao, anh đã có kế hoạch mới.”
“Em lén lấy sổ hộ khẩu ra, sáng mai anh sẽ đến đón em, chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn.”
“Chỉ cần có giấy chứng nhận trong tay, chẳng ai có thể chia rẽ chúng ta.”
Kiếp trước, tôi đã bị những lời mật ngọt này làm cho rung động, trong cơn bốc đồng đi làm giấy đăng ký kết hôn.
Từ đó rơi hoàn toàn vào tay Trình Lễ, trở thành con bài để hắn uy hiếp Thẩm Hoài Tự.
Cơn phẫn nộ cuộn trào trong lồng ngực, tôi chỉ mong có thể ngay lập tức xé toạc bộ mặt giả nhân giả nghĩa ấy.
Nhưng tôi ép mình bình tĩnh, lặng lẽ ấn nút ghi âm.
“Anh vào bằng cách nào? Không sợ Thẩm Hoài Tự phát hiện sao?”
“Anh mua chuộc được người trong phòng giám sát rồi, lợi hại chưa?”
Nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn, tôi nhân cơ hội gợi chuyện tiếp.
“Nhưng nếu Thẩm Hoài Tự đuổi theo, thì làm sao?”
“Anh ấy chắc chắn sẽ trả thù chúng ta.”
“Nhìn thấy cái này chưa?”
Trình Lễ rút từ túi quần ra một hộp thuốc, giơ lên lắc lắc trước mặt tôi.
“Chút nữa em tìm cách tráo hộp thuốc trong túi Thẩm Hoài Tự bằng cái này, mọi chuyện sẽ êm xuôi.”
Kiếp trước, hắn từng lừa tôi rằng đây chỉ là thuốc ngủ liều nhẹ.
Nhưng thực chất, cả hộp đều là thuốc độc tác dụng chậm, kèm theo chất kích thích khiến bệnh tâm lý của Thẩm Hoài Tự phát tác.
Anh vốn không đề phòng tôi, uống thuốc xong đầu óc mơ hồ, trên đường đuổi theo tôi đã gặp tai nạn suýt mất mạng.
Tôi nghiến chặt răng, cố gắng nặn ra một nụ cười giả tạo.
“Được, anh yên tâm.”
“Ôn Lê, anh yêu em. Chúng ta sắp được ở bên nhau rồi.”
Trình Lễ cố tỏ vẻ si tình, gửi cho tôi một nụ hôn gió rồi rời đi.
Tôi siết chặt hộp thuốc trong tay, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Giờ thì cả ghi âm lẫn vật chứng đều có.
Tội danh cố ý g/i/ế/t người và đột nhập trái phép, lần này hắn không thoát nổi.
Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com