Không yêu cầu kỹ năng, không cầu kì trong việc dàn dựng hiện trường. Bạc Tấn nắm lấy tay Tạ Nguyễn, ép người mà hắn thương nhớ bấy lâu nay vào tường, hôn từ trong ra ngoài.
Đến lúc kết thúc, hai má Tạ Nguyễn đỏ bừng, đầu óc choáng váng, suýt nữa quên mất hôm nay là hôm nào.
Bạc Tấn cười khẽ, vẫn không nỡ buông người ra, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu: "Ổn không?"
Đây là lần đầu tiên hôn môi không có chút kinh nghiệm nào, thiếu chút nữa là làm bạn trai không thở được.
Đó là lỗi của hắn, lần đầu tiên Bạc Thần chủ động nhận lỗi.
Quả nhiên, loại chuyện này cần phải luyện tập nhiều hơn.
Cũng may sau này bọn họ có rất nhiều thời gian, có thể cùng Tạ Nguyễn thảo luận về 108 kỹ năng hôn.
Bạc Tấn áp trán vào Tạ Nguyễn, nhìn khuôn mặt gần trong gang tay, chỉ cảm thấy người này chỗ nào cũng tốt, hôn bao nhiêu cũng không đủ. Hận không thể thu nhỏ cậu bỏ vào trong túi, không xa rời dù chỉ một giây.
Cậu nghĩ nụ hôn của Bạc Tấn cũng sẽ là kiểu lười biếng không chút để ý giống như tính cách của hắn. Nhưng mà sau khi trải nghiệm mới biết mọi tưởng tượng của mình đều sai lầm. Người này chính là cầm thú không bao giờ biết hài lòng!
Hung hãn và bá đạo, vừa rồi cậu gần như bị hắn điều khiển, không có khả năng xoay người và chỉ có thể để hắn làm những gì hắn muốn.
"Tôi cảm thấy rất tốt," Mặt Bạc Tấn tràn ngập sự vui vẻ, y như con công đực xòe đuôi,"Nếu tốt thì có thể hôn thêm một cái nữa."
Tạ Nguyễn: "..."
Cậu biết ngay người này chẳng nói được lời đẹp đẽ nào!
"Biến!"
"Tối nay xảy ra chuyện gì sao?" Bạc Tấn giơ tay gạt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Tạ Nguyễn sang một bên, nhìn vào mắt cậu, lại hỏi: "Mẹ cậu lại nói gì cậu sau?"
Dù Bạc Tấn có thông minh đến đâu, cũng không bao giờ nghĩ rằng Tạ Nguyễn sẽ đến trại trẻ mồ côi và tìm hiểu về quá khứ của hắn từ dì Phùng.
Thân thể Tạ Nguyễn cứng đờ, sau đó cụp mắt xuống, mơ hồ đáp: "…Ừm."
Dì Phùng nói với cậu lý do vì sao sau đó Bạc Tấn không được nhận nuôi nữa là vì họ sợ hắn sẽ bị tổn thương lần nữa. Suy cho cùng, bề ngoài vợ chồng nhà họ Thẩm đó là người tốt ai biết bên trong lại thối nát đến mức nào.
Cô nhi viện nhất định sẽ giữ im lặng về chuyện này và cố gắng không để Bạc Tấn biết chuyện này nên cậu cũng sẽ giữ bí mật chuyện này.
Cũng may, Bạc Tấn đã tự chế ra một cái cớ cho cậu, nếu không cậu còn phải nghĩ ra một cái cớ, có lẽ sẽ không hợp lý như vậy.
"Chuyển đến đây ở với tôi đi."
Bạc Tấn đã muốn nói câu này từ rất lâu rồi, nhưng vì ngại danh không chính ngôn không thuận, muốn giữ người lại cũng cần phải có một lý do. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ Tạ Nguyễn là bạn trai của hắn.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tạ Nguyễn, đúng lý hợp tình yêu cầu: "Hôm nay chuyển đến đây luôn đi."
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Bạc Tấn biết ơn thân phận trẻ mồ côi của mình.
Chuyện của mình có thể tự mình làm chủ, không cần nghe ý kiến của bất kỳ người nào.
Tạ Nguyễn lắc đầu: "Thôi."
Đây là lần thứ hai cậu từ chối lời đề nghị sống chung với Bạc Tấn.
Nghĩ cũng không cần phải nghĩ, nếu có thể thì cậu càng muốn xa cái nhà đó càng xa càng tốt, tốt nhất là mỗi người nên có cuộc sống riêng, vĩnh viễn không cần liên quan đến nhau.
Mẹ cậu đã có một người chồng mà bà có thể dựa vào và một cậu con trai nhỏ quý giá nên đứa con trai lớn có thể có có thể không như cậu có thể rời đi.
Cậu chỉ hơi lo lắng một chút thôi.
Cậu không phải là loại người có khả năng tự chủ cao. Một phần lớn lý do khiến cậu có thể đi từ vị trí đội sổ tiến bộ đến vị trí bây giờ là do Bạc Tấn. Lỡ như dọn đến đây——
Tạ Nguyễn ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú sắc như dao của Bạc Tấn, không khỏi nuốt nước bọt.
Nếu như cậu trầm mê vào sắc đẹp của bạn trai, chỉ nghĩ đến người yêu mà không lo học tập thì làm sao bây giờ?
Chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp cấp ba, việc không vào cùng một trường đại học lý tưởng đồng nghĩa với việc phải tách ra với Bạc Tấn. Chuyện này đối với bất kỳ cặp đôi nào đang yêu đương là không thể chấp nhận được.
Hơn nữa, cậu lo mẹ mình sẽ đến đây gây rắc rối.
Tạ Nguyễn thực sự không biết nên định nghĩa thế nào về mẹ của mình. Nếu nói bà không quan tâm đến cậu, thì cũng không đúng. Dù ít hay nhiều bà vẫn có chút quan tâm đến cậu. Tuy rằng cậu không muốn cái kiểu quan tâm mù quáng này chút nào, nhưng cậu cũng cảm thấy thật mỉa mai.
Tạ Nguyễn hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Nếu cậu thực sự chuyển đi, mẹ sẽ không nghe lời giải thích của anh, bà sẽ dưới sự xúi giục của Hạ Kim Khánh nghĩ là cậu lại học hư.
Đến lúc đó, cái gì cũng không chịu nghe sẽ chạy đến đây khóc, nhiêu đó thôi cũng đủ để cậu khó chịu, hơn nữa sẽ liên lụy Bạc Tấn.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, da đầu Tạ Nguyễn bỗng nhiên tê dại. Cậu tự trấn tĩnh, mím môi dưới: "Không có gì đâu, một năm nữa là học đại học rồi."
Hơn nữa, bình thường ở lại kí túc xá của trường, thời gian ở nhà cũng không nhiều.
Sau khi lên lớp 12, các kỳ nghỉ cũng sẽ khác đi, chỉ có nghỉ hè và nghỉ đông mới ở nhà, lúc đó có thể nghĩ cách khác.
Bạc Tấn liếc nhìn chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, có chút tiếc nuối nói: "Thực sự không muốn chuyển đến sao?"
Giường hắn cũng đã đổi rồi, lại còn chưa chờ được chủ nhân thứ hai của nó.
Tạ Nguyễn "Ừm" một tiếng.
"Được rồi."
Bạc Tấn biết Tạ Nguyễn đã quyết định rồi, có nói gì cũng vô ích, chỉ có thể tiếc nuối mà bỏ cuộc. Tốt nhất là nên quý trọng thời gian trước mắt.
Hắn nhẹ nhàng kéo sau gáy Tạ Nguyễn, nâng mặt cậu lên, lại hôn thêm một cái nữa.
Lần này không còn gấp gáp vội vàng, hai người trao nhau một nụ hôn vô cùng dịu dàng và triền miên, cho đến khi điện thoại của Bạc Tấn bắt đầu rung lên bọn họ mới tách ra.
"Có người tìm cậu có việc gấp hay gì kìa?" Tạ Nguyễn nghiêng đầu tránh môi hắn, ra hiệu cho hắn kiểm tra điện thoại.
Hết tin nhắn này đến tin nhắn khác gần như khiến hắn tưởng đang nhận được một cuộc gọi.
Bạc Tấn ghét bỏ xuân tiêu còn chưa đủ, còn đâu sức chú ý đến những chuyện khác, căn bản không nhúc nhích, li.ếm môi Tạ Nguyễn, mơ hồ nói:"Không sao."
"Vẫn nên coi đi."
Da mặt Tạ Nguyễn cũng không dày như hắn, thật sự là không chịu được tiếng chuông điện thoại, luôn có cảm giác làm chuyện xấu mà bị người ta theo dõi, kiên quyết đẩy hắn ra.
"Mẹ nó..."
Bạc Tấn muốn chửi người, biết chọn lúc này để quấy rầy chuyện tốt của người khác, bị bệnh hả.
Bạc Tấn cười lạnh, kéo Tạ Nguyễn về phòng ngủ chính, đến đây, để hắn xem cái tên không có mắt này là ai.
Trên điện thoại di động, trên màn hình tràn ngập tin nhắn của Tôn Hạo Tường.
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Anh Bạc đánh đẹp lắm, anh Bạc của tao thật trâu bò!
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Lẹ đi, chơi thêm trận nữa đi.
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Người đâu? ? Sao không thấy bóng dáng?
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Anh Bạc? ? Bạc Thần? ? Con chó Bạc? !
[Dã thú nhân gian]:Có phải mày chặn Wechat của tao rồi không? Không ngờ tới đúng không, tao còn có QQ ha ha ha ha.
[Dã thú nhân gian]:Thật sự không có ở đó à? Mày đừng có giả chết, tao gọi điện thoại cho mày đấy!
Nhìn những tin nhắn không có chút dinh dưỡng trên màn hình, Bạc Tấn mỉm cười, hay lắm. Hắn cũng không muốn kích bọn họ, là bọn họ ép hắn.
Ngón tay thon dài của Bạc Tấn lướt trên màn hình, nhanh chóng thêm câu trả lời tự động.
Tay hắn lướt quá nhanh, Tạ Nguyễn không nhìn thấy rõ. Ngay khi cậu tò mò thì Tôn Hạo Tường nhận được tin nhắn.
[Dã thú nhân gian]: Mẹ mày để ý tao một chút là mày chết hả?!
Một giây tiếp theo, Tạ Nguyễn nhìn thấy trong hộp thoại hiện ra một câu trả lời tự động.
[Bạc]: Tôi đã không còn độc thân, mong bạn biết.
Tạ Nguyễn: "..."
Tạ Nguyễn: "!!!"
Người này không như vậy là chết liền hả?!
Tạ Nguyễn đau đầu nhìn Bạc Tấn:"Xóa cái tin nhắn trả lời tự động đó đi."
Tạ Nguyễn quả thật là không dám tưởng tượng, lỡ như thầy Tôn hoặc là chủ nhiệm giáo dục tìm Bạc Tấn, thấy cái tin nhắn trả lời tự động này không biết sẽ có phản ứng như thế nào...
Xóa là không thể xoá, ngược lại, Bạc Tấn đột nhiên cảm thấy biện pháp này khá tốt.
Không những có thể thông báo tin tức hắn đang yêu đương với Tạ Nguyễn, lại có thể gặt hái được một đống sự ghen tị, tiện vô cùng!
Bạc Tấn đã nảy ra ý tưởng, đổi tên wifi của mình thành câu tương tự.
Tạ Nguyễn: "..."
Tạ Nguyễn sống không còn gì luyến tiếc dựa vào đầu giường, ánh mắt đờ đẫn như con cá muối.
Từ bỏ, mặc kệ đi, dù sao tên cậu cũng không có trong tin nhắn trả lời tự động, nếu xấu hổ cũng chỉ có mình Bạc Tấn xấu hổ.
Hơn... Người bình thường nhìn thấy câu trả lời tự động này, đã biết hắn đang khoe khoang chuyện tình cảm, chắc là không nhắn tin với hắn nữa.
Tuy nhiên, cậu đã sai rồi, người bình thường duy nhất chỉ có mình cậu.
Chẳng những Tôn Hạo Tường không để ý, còn bắt đầu trò chuyện với tin nhắn tự động.
[Dã thú nhân gian]: Mẹ bà, mày thoát độc thân từ khi nào? Sao tao không biết?
[Bạc]: Tôi đã thoát ế, mong bạn hay.
[Dã thú nhân gian]: ...Tao biết rồi, đừng khoe khoang nữa. Là Tạ Nguyễn phải không? Hai bây ở bên nhau rồi ? Mau kể tao nghe coi.
[Bạc]: Tôi đã thoát ế, mong bạn hay.
[Dã thú nhân gian]: Không có câu này thì mày không nói được đúng không? Thành thật khai báo thì được khoan hồng, chống đối thì bị nghiêm trị, hai người rốt cuộc là câu kết với nhau từ lúc nào thế? Lần trước đi núi Phượng Hoàng còn chưa có gì mà nhỉ?
[Bạc]: Tôi đã không còn độc thân, mong bạn biết.
[Dã thú nhân gian]: Bạc Tấn! !
[Bạc]: Tôi đã không còn độc thân, mong bạn biết.
…………
Tạ Nguyễn che mặt, miễn cưỡng nhìn: "Cậu ta không nghĩ ra cái này là tin nhắn trả lời tự động hả?"
"Cậu cảm thấy cái chỉ số IQ đó của cậu ta có thể nghĩ ra được hả?" Bạc Tấn cười nhạo ném điện thoại sang một bên, "Tin hay không nếu không ai nhắc nhở cậu ta có thể trò chuyện với tin nhắn tự động cả một buổi chiều."
Tạ Nguyễn: "..."
Tạ Nguyễn: "... Trâu bò."
Còn phải cảm ơn Tôn Hạo Tường, vừa mới xác nhận quan hệ, khi đối mặt với Bạc Tấn cậu có chút không được tự nhiên nhưng bây giờ thì không còn nữa.
"Shhh—" Bạc Tấn li.ếm môi dưới đột nhiên rít lên.
"Sao vậy?"
"Cậu không biết à?" Bạc Tấn nhướng mày, trêu chọc nhìn cậu.
Tạ Nguyễn bị câu hỏi của hắn làm cho bối rối: "Tôi nên biết hả?"
Bạc Tấn đã chạm vào khóe môi lộ ra một vết thương nhỏ còn mới, dưới vẻ mặt chợt cứng ngắc của Tạ Nguyễn, hắn cười nhẹ: "Răng nhỏ lợi hại."
Mặt Tạ Nguyễn đột nhiên đỏ bừng, suýt chút nữa rút đầu vào trong chăn.
Hai người ở đây ngọt ngào nhưng người hàng xóm vừa thất tình lại vô cùng đau khổ.
Hôm nay anh ta mới chuyển đến đây, vì mới chia tay bạn gái tinh thần không tốt, nhất thời quên đăng ký wifi. Rơi vào đường cùng, chỉ có thể xài ké wifi hàng xóm.
Đang tìm kiếm biểu tượng nhỏ của tín hiệu wifi, quay đi quay lại, chỉ tìm thấy một vài người dùng.
Không còn cách nào khác, đây được coi là khu dân cư cao cấp, mỗi tầng chỉ có hai căn, hơn nữa cách nhau tương đối xa.
Tìm được thì tốt lắm rồi.
Người hàng xóm thất tình thầm cảm thấy may mắn, nếu không tối nay anh ta sụm nụ rồi. Bây giờ là cuối tháng rồi, 3g gần như muốn cạn kiệt rồi, mà còn phải tăng ca họp trực tuyến.
Quá khổ rồi! Xã súc thất tình thật là khó khăn!
Lau đi những giọt nước mắt cay đắng, anh ta chọn một cái có tính hiệu mạnh nhất, định mở khóa nó thì ngón tay đột nhiên dừng lại.
Trên màn hình điện thoại di động, trong số nhiều cái tên tương tự như TP-LINK-2112, cái tên "Tôi đã không còn độc thân, mong bạn biết." đặc biệt bắt mắt, gần như là tới mức chói mắt.
Hàng xóm ngơ ngác nhìn những dòng chữ này, những ngón tay hơi run run.
Con mẹ nó! Ai bị điên đến cỡ đó vậy?!
Anh ta bị bạn gái đá đã đủ đáng thương rồi, sao lại phải thảy cơm tró trước mặt anh ta?! Có còn là người không?!
Trong màn đêm tĩnh lặng, một tiếng tru đau đớn phẫn nộ vang vọng khắp tiểu khu.
"Ahhh! Mẹ nó bày đặt khoe khoang tình cảm! Chết đi cái đôi yêu nhau kia! Ông đây muốn chết rồi!"