Không Làm Pháo Hôi Lụy Tình

Chương 62



Tạ Nguyễn không biết mình chạy tới đây làm gì.

Cậu chỉ cảm thấy đau lòng cực kỳ đau lòng, chờ không nổi muốn ôm lấy người này, muốn đem người này về bên cạnh để bảo vệ, để những người khác không bao giờ làm hắn tổn thương nữa.

Cánh tay đang siết chặt lại càng chặt hơn, Tạ Nguyễn áp sát vào người Bạc Tấn, cảm nhận cơ bắp mỏng và nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn, trong lòng cảm thấy biết ơn vạn lần. Tuy người này đã phải chịu quá nhiều đau khổ tổn thương, nhưng vẫn nỗ lực trưởng thành, để cậu gặp được hắn.

"Sao vậy bảo bối, nhớ tôi?"

Đột nhiên một chiếc bánh ngọt từ trên trời rơi xuống nhưng Bạc Tấn cũng không bị choáng váng đầu óc.

Hắn nhạy bén cảm nhận được tâm trạng của Tạ Nguyễn có gì đó không ổn.

Nhớ lại hôm nay cậu nói sẽ đi thăm họ hàng, Bạc Tấn cau mày. Chẳng lẽ cậu bị họ hàng làm khó? Cũng không phải không có khả năng. Việc xây dựng lại một gia đình mới không hề dễ, bà mẹ kia của Tạ Nguyễn cũng không che chở cho cậu.

Đây là lần thứ bao nhiêu rồi?

Trong lòng Bạc Tấn có chút nặng trĩu, nhìn xoáy tóc tròn trên đầu Tạ Nguyễn, cố ý trêu chọc: "Cậu chạy bộ lên đây? Có phải cậu đã cảm nhận được cái câu một ngày không gặp như cách ba thu?"

Nếu là bình thường, Tạ Nguyễn dù không nhảy dựng lên cho hắn một đá, thì cũng sẽ xấu hổ phản bác lại. Nhưng lần này Tạ Nguyễn chỉ ôm hắn, không nói một lời.

Vấn đề này nghiêm trọng.

Bạc Tấn nắm lấy cổ tay Tạ Nguyễn, nhẹ nhàng tách ra khỏi cậu: "Xảy ra chuyện gì? Nói thật cho tôi nghe." Hắn nâng cằm Tạ Nguyễn lên, cẩn thận nhìn biểu cảm trên mặt cậu, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe đó chợt cứng đờ.

Tạ Nguyễn là một con lừa nhỏ bướng bỉnh, mỗi một đốt xương trên người đều cứng rắn vô cùng. Bạc Tấn từng nói đùa rằng, nếu Tạ Nguyễn làm đảng viên hoạt động bí mật, bị bắt sau đó dù chịu đủ cực hình, cũng sẽ không hé nửa lời.

Tuy nhiên vẫn là Tạ Nguyễn đó nhưng hôm nay ở trước mặt hắn đôi mắt ấy đỏ hoe.

Fuck!

Bạc Tấn thầm chửi, thậm chí còn muốn giết người.

Hắn hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, kiên nhẫn hỏi lại: "Đã xảy ra chuyện gì sao, Tinh Tinh?"

Thấy Tạ Nguyễn vẫn không có phản ứng, hắn nửa nheo mắt, đôi mắt nhìn lên môi cậu, cười nửa miệng nói: "Còn không nói? Nhất định phải ép tôi dùng thủ đoạn đặc biệt cạy miệng cậu ra đúng không."

Cạy miệng cậu...

Tạ Nguyễn nuốt nước miếng.

Cạy như thế nào?

Dùng cái gì để cạy?

Nghĩ tới thái độ thường ngày của Bạc Tấn, khoé môi Tạ Nguyễn giật giật, mặt đỏ bừng.

Nghe được tiếng cười khẽ bên tai, Tạ Nguyễn ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt đang cười của Bạc Tấn.

"Sao cậu lại đỏ mặt?" Hắn rất có hứng thú nhìn Tạ Nguyễn, giọng nói trầm xuống, có vẻ ái muội và lưu luyến hơn, "Nhìn không ra nha Tạ Tiểu Nguyễn, cậu có vẻ mong chờ, mau nào—"

"Không không không."

Tạ Nguyễn lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách giữa cậu và hắn, tất cả tình yêu thương trong lòng cậu đều biến mất dưới sự trêu chọc của hắn.

"Tôi đến là để gặp cậu."

Nghĩ đến mục đích đến của mình, sắc hồng trên mặt Tạ Nguyễn dần dần nhạt đi. Cậu không giỏi việc làm hài lòng mọi người, cũng không giỏi nói những lời ngọt tai, Tống Tinh Hà cứ trêu chọc tính cách nhàm chán của cậu, nhưng——

Tạ Nguyễn nhìn Bạc Tấn trước mặt, trong lòng cảm thấy chua xót.

Lúc này, cậu cảm thấy may mắn vô cùng, vì lúc xảy ra chuyện đó Bạc Tấn vẫn là một đứa trẻ, không có đoạn kí ức tồi tệ đó. Nếu không, vô cùng vui vẻ khi được nhận nuôi, cho rằng mình sắp có một gia đình mới, kết quả chỉ chưa đầy nửa năm đã bị ngược đãi và từ chối quyền nuôi dưỡng, đây là bóng ma tâm lý đến cỡ nào nữa chứ.

Đôi vợ chồng kia đúng là thứ súc sinh.

Tạ Nguyễn mím môi. Nếu có thể, cậu muốn hết tất cả những chuyện vui vẻ hạnh phúc trên đời này cho Bạc Tấn.

"Tôi…" Tạ Nguyễn hít một hơi thật sâu để tránh quá căng thẳng mà nói không mạch lạc: "Tôi sẽ thi vào cùng một trường đại học với cậu. Còn có một năm nữa, nếu chăm chỉ thì tôi có thể làm được. "

"Lỡ như không được," Cậu dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Bạc Tấn, vẻ mặt tập trung và nghiêm túc, như thể đang đưa ra một lời hứa cực kỳ trang trọng, "Tôi cũng sẽ cùng cậu đi đến một thành phố, cố gắng chọn một trường đại học gần cậu nhất có thể. Không cần cậu phải đi đi lại lại, đến lúc đó tôi sẽ đi tìm cậu."

Bạc Tấn ngơ ngác nhìn Tạ Nguyễn.

Trước khi theo đuổi Tạ Nguyễn, hắn đã xem nhiều bộ phim tình cảm kinh điển và nhiều cách thổ lộ tình cảm.

Những cách tỏ tình sến súa thì có viết thư tình, bày nến, những người giàu có thì bao trọn rạp chiếu phim và nhà hàng phương Tây.

Tất cả đều được Phan Vũ đánh giá cao, được cho là trải nghiệm lãng mạn mà các cặp đôi không thể bỏ lỡ.

Tuy nhiên, cho đến hôm nay hắn mới biết rằng dù hình ảnh trên màn ảnh có đẹp đến đâu hay những lời yêu thương bên trong có cảm động đến đâu cũng không thể so sánh được với câu nói của Tạ Nguyễn: Đến lúc đó tôi sẽ đi tìm cậu.

Tạ Nguyễn mạnh miệng, tính cách có chút biệt nữu. Bạc Tấn  đã sẵn sàng cho một cuộc chiến kéo dài, hắn không cảm thấy cái này có gì, muốn theo đuổi được người mình thích thì phải trả giá, hắn vui vẻ với điều này.

Nhưng hôm nay, vào một buổi tối bình thường, trong lúc hắn vừa đánh xong một trận game, đột nhiên có tiếng gõ cửa nhà.

Sau đó Tạ Nguyễn đi đến trước mặt hắn, lần đầu tiên chủ động nắm lấy tay hắn.

Tạ Nguyễn đã dùng dũng khí lớn nhất trong đời, cuối cùng cũng bộc lộ cảm xúc thật của mình, nhưng——

Một giây, nửa phút rồi một phút trôi qua, Bạc Tấn không có phản ứng gì cả.

Hắn đang làm cái gì vậy?

Tạ Nguyễn hét lớn trong lòng, phân tâm hả? Loại thời điểm này mà còn phân tâm nữa hả?!

Dù gì trong tình huống này cũng phải cho một câu trả lời chứ!

Hơi ấm nhạt dần lại tràn ngập trên má, cảm thấy có chút tủi thân không thể giải thích được, trong tiềm thức cậu muốn đá hắn một phát như thường lệ. Nhưng mà ngay khi chân cậu cử động, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu.

Chẳng lẽ Bạc Tấn không hiểu ý của mình?

Mặc dù cậu tự thấy mình đã nói rất rõ ràng rồi, nhưng nhỡ đâu thì sao? Bạc Tấn lại chưa từng yêu đương, nhỡ đâu cậu ấy chỉ khăng khăng cho rằng chỉ khi nói thích ra mới là tỏ tình thì sao?

Nhưng... cậu không nói ra được.

Tạ Nguyễn lén lút liếc nhìn Bạc Tấn, nghĩ nghĩ rồi liền nắm lấy tay hắn, ngay cả mình cũng không biết mình đang nói gì: "Ý tôi là cái ý kia á, cậu hiểu không? Chỉ cần cậu đồng ý hai chúng ta…"

Lời nói của Tạ Nguyễn bỗng nhiên dừng lại.

Bạc Tấn bất ngờ kéo cậu vào lòng và không hề báo trước cúi đầu hôn cậu.

"Mẹ nó…" Tạ Nguyễn quay đầu đi, ý muốn tránh khỏi hắn, không biết là xấu hổ hay lo lắng, mặt đỏ như trái cà chua, "Cửa chưa đóng! Cánh cửa!"

"Ừ," Bạc Tấn quay mặt hôn lên khóe môi cậu, giọng nói mơ hồ nhưng vô lý như xưa, "Cho bọn họ một cơ hội hâm mộ ghen tị."

Tạ Nguyễn: "..."

Ai muốn loại cơ hội này!

Cũng đều là con người mà, sao mặt lại có thể dày như vậy?

Tạ Nguyễn nghiêng đầu, vươn tay nắm lấy tay nắm cửa.

Cũng không phải cậu sợ bị cười nhạo vì yêu đương với con trai, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng ngay từ khi quyết định ở bên nhau với Bạc Tấn. Cho dù xã hội này có khoan dung đến đâu, đồng tính luyến ái cùng không phải xu hướng chủ đạo.

Chỉ là cậu thấy mắc cỡ!

Bị nhìn thấy hôn nhau hay gì đó... Chỉ cần nghĩ đến đó thôi là cả người Tạ Nguyễn như muốn bốc cháy.

Vừa lúc cậu sắp thành công thì tay của cậu đã bị Bạc Tấn chặn lại giữa không trung.

"Bạc Tấn, đừng có khinh người quá đáng!"

"Ăn hiếp cậu thì làm sao," Bạc Tấn nhẹ nhàng đẩy cậu vào tường, dùng tư thế cực kỳ mạnh mẽ ép sát vào cậu, trên cao nhìn xuống nói: "Không cho ăn hiếp à?"

"Biến!"

"Ồ." Bạc Tấn mỉm cười và đá cánh cửa đã khép hờ ra rộng hơn.

Tạ Nguyễn mở to mắt.

Bạc Tấn lại hỏi: "Có được phép ăn hiếp không?"

Tạ Nguyễn quay đầu đi, không nói gì.

"Có bản lĩnh." Bạc Tấn gật đầu, tiến hai bước muốn đi mở cửa.

Tạ Nguyễn kéo hắn lại, xấu hổ muốn lập tức chui xuống lỗ , nhưng vẫn cố nhịn: "Đừng có quá đáng."

"Nhiêu đây mà quá đáng?" Bạc Tấn lắc đầu thở dài, "Là lỗi của tôi, để cậu trải nghiệm quá ít, vừa lúc đêm nay thiên thời địa lợi nhân hòa..."

"Bạc Tấn!"

"Hửm."

Tai Tạ Nguyễn đỏ đến mức như muốn chảy máu. Nắm chặt lấy góc áo của Bạc Tấn, cầu xin tha: "....Anh."

Một người từ trước đến nay luôn cứng rắn đột nhiên nhượng bộ, đúng là muốn mạng mà.

Bạc Tấn nghiến răng và đóng cửa lại như ý muốn của cậu. Sau đó hắn nâng cằm Tạ Nguyễn lên, trầm giọng nói: "Há miệng ra."

Đèn cảm biến tắt vì đã lâu không nhận được tín hiệu, tiếng thở dồn dập và tiếng nước đan xen vào nhau. Thỉnh thoảng lại có một hai tiếng nức nở không chịu nổi, nhanh chóng bị nuốt xuống.

Ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ kính sát sàn, chiếu lên thân ảnh hai người chồng lên nhau trên bức tường.

Trong bóng tối, giọng nói khàn khàn của thiếu niên vang lên rõ ràng: "Thích tôi không?"

Thật lâu sau mới có một giọng nói trầm thấp vang lên: "…Thích."!