Đúng giờ tan học, ở cổng trường vừa đông người vừa nhiều xe.
Bạc Tấn kéo Tạ Nguyễn ra khỏi đám người, nghiêng người hỏi cậu: "Tối nay cậu muốn ăn gì?"
Tạ Nguyễn cúi xuống phủi chiếc giày bị người nào đó dẫm lên, thay vào đó hỏi: "Cậu thì sao?" Đến nhà Bạc Tấn ở thì thôi đi, còn để hắn trả tiền ăn cho mình nữa, cậu cũng biết ngại chứ.
Có lẽ Bạc Tấn đoán được cậu đang nghĩ gì nên cũng không tranh với cậu, nghĩ một lúc rồi nói: "Tôm hùm đất được không? Mấy hôm nay ăn ở căng tin gần như mất vị giác rồi."
Tạ Nguyễn nghe vậy cười lớn, ác ý nhìn hắn một cái, nói: "Có lẽ là do cậu ăn đồ ngọt nhiều quá."
"Cậu đang cười tôi phải không?" Bạc Tấn câu vai cậu, kéo cậu vào lòng mình, "Lá gan lớn rồi phải không?" Hắn đưa tay xoa đầu cậu thật mạnh, sau đó cười khẽ,"Thiếu đòn phải không."
"Bạc Tấn!" Tạ Nguyễn nóng máu, lo lắng tóc mình bị rối tung lên, mãnh liệt vùng vẫy trong lòng hắn, "Đang ở ngoài đường, đừng có làm vậy coi."
Bạc Tấn dừng lại, nhìn xung quanh không có ai để ý tới mình, không khỏi nhỏ giọng nói: "Nếu không ở ngoài đường...thì làm gì cũng được?"
"Vậy cũng không phải..." Tạ Nguyễn mới nói được nửa đường, mới nhận ra lời nói của mình có chiều sâu, lỗ tai nóng bừng, "Cậu muốn chết!"
Bạc Tấn cười khẽ, kéo chiếc khăn quàng cổ lên cho cậu. Sợ đi quá xa khiến người ta sợ hãi nên dừng lại đúng lúc: "Cậu không ăn cay được, xào tỏi được không? Tôi biết có một cửa tiệm bán tôm hùm đất xào tỏi đặc biệt ngon."
Tạ Nguyễn ước gì hắn lái sang chuyện khác, thuận nước nói: "Lấy vị thập tam hương đi, tôi không thích vị tỏi."
Nếu là người khác nói lời này, Tạ Nguyễn sẽ không để bụng chút nào. Nhưng khi Bạc Tấn nói ra lời này, Tạ Nguyễn lại để ý, không vui cãi lại:"Cũng không cần cậu nuôi."
Nói xong cậu đẩy hắn ra đi thẳng về phía trước.
Cái tính dễ dỗi này.
Bạc Tấn bật cười, giữ chặt cặp cậu kéo người lại: "Là bản thân tôi muốn nuôi, được chưa?"
Trời đã tối, đèn đường hai bên đường đã sáng lên. Ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào Bạc Tấn, khiến hắn trông dịu dàng hơn bình thường một chút.
Muốn nuôi cái gì...sao lời này lại ái muội như vậy trời!
Tạ Nguyễn nuốt nước bọt, quay đầu tránh đi ánh mắt của hắn, giả vờ bình tĩnh: "Bớt xàm đi, có còn đi ăn không?"
Bạc Tấn mỉm cười:
"Ăn."
Đúng lúc là đến giờ cơm, cửa tiệm có rất đông người và ồn ào. Hai người tính toán cuối cùng là mua về nhà.
Cũng may nhà Bạc Tấn cách trường không xa, lúc về đến nhà tôm vẫn còn ấm.
"Ngồi đại chỗ nào đi." Bạc Tấn đặt hộp thức ăn lên bàn trà, cũng không vội ăn mà dẫn Tạ Nguyễn đi một vòng quanh nhà.
Ngôi nhà của Bạc Tấn không lớn, khoảng 100 mét vuông và chỉ trang trí đơn giản. Nói là chỗ ở nhưng càng giống nhà mẫu hơn.
Ngoài phòng vệ sinh thì có nhà bếp mở. Một cái là phòng ngủ, cái còn lại đã được hắn chuyển thành phòng làm việc.
Trong phòng làm việc có một cái bàn lớn, trên đó có hai cái máy tính, chắc Bạc Tấn dùng để làm việc. Ở bên cạnh sẽ dùng để làm việc là một giá sách bằng gỗ được lấp đầy.
Tạ Nguyễn có chút tò mò không biết những người như Bạc Tấn thường đọc loại sách gì, có phải là những cuốn sách thấy tên là thấy cao cấp vĩ mô hay không, nên cậu bước tới nhìn kỹ hơn.
Kết quả vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa đã vỡ vụn.
"Tuyển tập các món ăn gia đình chọn lọc", "Hương vị Trung Hoa", "Các món ăn gia đình triệu view"... Đây là kiểu sách gì vậy?
Tạ Nguyễn đờ đẫn: "Cái này là cậu mua hả?"
Cũng không có gì lạ, lúc ở trường cuốn sách dạy nấu ăn không rời tay Bạc Tấn. Nghe nói thiên tài đều có sở thích đặc biệt. Nghĩ như vậy thì Bạc Tấn cũng coi như là bình thường.
Bạc Tấn "Ừm" một tiếng, thản nhiên nói: "Không có gì để xem, đi thôi. Sau này nếu muốn chơi game thì có thể tới đây." Nói xong, hắn đưa Tạ Nguyễn vào phòng ngủ, chỉ vào tủ quần áo. giới thiệu với cậu: "Đây là chỗ để quần áo mùa đông, quần áo mùa hè thì ở bên cạnh."
Hắn kéo một cánh cửa ra chỉ vào nói:"Chỗ này treo áo khoác hoặc sợ quần áo nhăn thì treo ở đây..."
Tạ Nguyễn ngơ ngác gật đầu: "Ờ."
Trong lòng thì thắc mắc, Bạc Tấn nói mấy cái này với cậu làm gì? Cậu cũng chỉ ở lại có một đêm lại làm giống như cậu sống ở lại lâu lắm.
Ở lại lâu...
Tạ Nguyễn không biết tại sao, đột nhiên nhớ tới lời cợt nhã mà Bạc Tấn nói ngoài đường.
Tạ Nguyễn liếc nhìn chiếc giường lớn bên cạnh, mặt có chút nóng lên.
Bạc Tấn đang cầm điều khiển từ xa, chuẩn bị bật lò sưởi điện, liếc nhìn hình ảnh này, kinh ngạc hỏi: "Sao mặt cậu đỏ thế… nóng hả?"
"Ừ," Tạ Nguyễn xấu hổ đến mức muốn tát mình hai cái. Ngày nào cũng nghĩ đến mấy cái này, chắc chắn là bị con chó Bạc Tấn này lây nhiễm, mơ hồ nói: "Có chút nóng."
"Vậy không bật máy sưởi," Bạc Tấn tin là thật, đặt điều khiển từ xa xuống và nói: "Đi rửa tay đi rồi ăn cơm."
Hai người ngồi trước bàn trà đắng chuẩn bị ăn.
Rrrrrr, điện thoại của Tạ Nguyễn đột nhiên vang lên, là Trần Vi gọi đến.
Trước đó Tạ Nguyễn có gửi tin nhắn WeChat nói với bà tối nay cậu sẽ ở nhà một người bạn cùng lớp, không về. Trần Vi chưa trả lời, Tạ Nguyễn đoán rằng bà không nhìn thấy.
Tạ Nguyễn đi đến ban công, nhấn nút trả lời: "Mẹ."
"Vừa rồi mẹ đang nấu cơm không thấy tin nhắn của con." Trần Vi giải thích, sau đó hỏi: "Đến nhà bạn học nào vậy? Là con trai hay con gái?"
Bà luôn cảm thấy trong khoảng thời gian này con trai lớn có cái gì đó không đúng, lần trước còn nói dối bà là ra ngoài chơi với người bạn hạng nhất, hay là yêu sớm rồi.
Tạ Nguyễn nói: "Con trai."
Trần Vi do dự một lát, ngập ngừng nói: "Thật sao?"
Tạ Nguyễn "Ừm", sợ bà không tin nên mở cửa ban công, hét vào phòng khách: "Bạc Tấn!"
"Có chuyện gì sao?" Bạc Tấn đi tới.
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng vì khoảng cách gần hơn nữa Tạ Nguyễn cố tình đưa điện thoại sang bên này, nên bên kia điện thoại nghe rất rõ.
Trần Vi nhẹ nhàng thở ra, nếu là con trai thì không sao. Đám trẻ bây giờ đều rất bạo dạn, lỡ xảy ra chuyện có thai hay phá thai thì không hay: "Vậy con cứ chơi vui vẻ, mẹ không làm phiền các con nữa."
Tạ Nguyễn nói: "Được." Dừng một chút, hỏi: "Ngày kia tám giờ rưỡi, mẹ có thể tới được không?"
Trần Vi cười nói: "Yên tâm, mẹ nhớ kỹ rồi."
Bà luôn cảm thấy đứa con trai lớn của mình dường như xa cách với mình rất nhiều. Cái cảnh tượng mà có được đồ vật gì tốt cũng lập tức chạy tới khoe khoang đã không còn thấy từ lâu rồi.
Là ảo giác sao? Trần Vi xoa xoa thái dương, vừa định hỏi Tạ Nguyễn gần đây ở trường thế nào, lại nghe thấy Hạ Kim Khánh không vui từ phía sau nói: "Gọi xong chưa? Mau ăn cơm đi, bận cả một ngày đói muốn chết rồi."
Trần Vi dừng một chút, cuối cùng nuốt xuống lời định nói, vội vàng cúp điện thoại.
Tạ Nguyễn cũng nghe được lời Hạ Kim Khánh nói. Trước đây có lẽ cậu vẫn cảm thấy đau lòng vì sự lựa chọn của Trần Vi nhưng bây giờ....
Tạ Nguyễn quay đầu nhìn thoáng qua Bạc Tấn đang chờ ở một bên, cất điện thoại ném lên ghế sofa: "Ăn cơm, ăn cơm."
Hai người có khẩu vị khác nhau nên không trộn lẫn. Tạ Nguyễn ném vỏ tôm vào thùng rác, nhìn màu đỏ trong hộp cơm của Bạc Tấn, thắc mắc: "Của cậu không cay à?"
"Không cay đâu." Bạc Tấn khéo léo ngắt đầu và đuôi tôm, dùng một chút lực của ngón tay thon dài, một miếng thịt tôm nguyên vẹn đã được kéo ra. Thấy Tạ Nguyễn háo hức muốn thử, hắn nhúng một ít nước dùng, đưa thịt tôm qua chạm lên môi cậu: "Thử đi?"
Tạ Nguyễn ban đầu muốn thử, nhưng trước khi nếm thử thịt tôm, mùi cay đã xộc vào mũi. Cậu chịu không nổi nghiêng đầu, xoa xoa cái mũi ngứa ngáy, sợ nói: "Không được, không."
Nhìn thấy cậu như vậy, Bạc Tấn cũng không ép buộc rất tự nhiên nhét thịt tôm vào miệng.
"Cái đó tôi chạm vào rồi." Tạ Nguyễn không kịp ngăn cản, đành phải hét lên.
Giọng điệu của hắn rất thản nhiên, như thể ăn những gì Tạ Nguyễn đã ăn là chuyện rất bình thường, ngược lại có vẻ như Tạ Nguyễn đang làm quá lên.
Tạ Nguyễn ngơ ngác, không biết nên nói cái gì một lúc sau mới khô khan nói: "Vậy thì thôi."
"Hai người tụi mình ăn chung chén biết bao nhiêu lần, có ghét bỏ cũng ghét bỏ từ sớm." Bạc Tấn cởi đôi găng tay dính đầy dầu ớt ra, nhích đến bên cạnh Tạ Nguyễn, cười nửa miệng nói "Làm sao, muốn tôi chứng minh."
Trong đầu Tạ Nguyễn vẫn còn hỗn loạn, nhất thời không kịp phản ứng, vô thức nói: "Chứng minh?"
Bạc Tấn sợ Tạ Nguyễn ghét mùi trên tay mình nên không làm gì cả. Chỉ li.ếm môi dưới, hàm ý nói: "Được, chúng ta tự mình chứng minh đi."
"Chứng minh cái đéo!" Tạ Nguyễn trong nháy mắt nhảy ra xa nửa mét, giọng điệu rất hung hãn, nhưng nếu nghe kỹ có thể phát hiện ra vẻ hoảng loạn trong đó, "Tránh xa tôi ra một chút!"
Vốn là Bạc Tấn không muốn làm gì cả, cũng không thể dùng cái miệng đầy mùi vị tôm hùm đất hôn cậu, cũng chỉ là giỡn với bạn học nhỏ thôi. Hắn thay một đôi bao tay sạch sẽ, trở lại vị trí ban đầu và ngồi xuống: "Biết rồi, mau lại đây ăn cơm đi."
Ăn xong, hai người chơi game một lúc rồi đi tắm, chuẩn bị đi ngủ.
Tạ Nguyễn tắm rửa trước, Bạc Tấn ngồi ở trên sofa nghịch điện thoại.
Tạ Nguyễn giặt đồ lót mà mình thay theo thói quen, khi đi ra, mới phát hiện mình phải đi qua phòng khách để đi ra ban công. Nhưng Bạc Tấn vẫn còn ở trong phòng khách, xem ra cũng không có ý định đi vào nhà vệ sinh ngay.
Phơi đồ lót trước mặt Bạc Tấn thật sự có chút xấu hổ, nhưng cũng không thể không đem phơi.
Tạ Nguyễn giãy dụa một hồi, liếc nhìn Bạc Tấn, tựa hồ đang chăm chú vào điện thoại di động. Nhắm mắt lại và quyết định bất chấp tất cả.
Nếu cậu di chuyển nhẹ nhàng, có thể Bạc Tấn sẽ không để ý.
Tạ Nguyễn điều chỉnh sắc mặt, nhẹ nhàng bước đi. Chậm rãi bước đến ban công, chậm rãi lấy móc treo quần áo. Trong quá trình này, cậu không ngừng chú ý đến Bạc Tấn.
Sau đó lại vui mừng phát hiện, Bạc Tấn thật sự chưa bao giờ ngẩng đầu lên lấy một lần.
Tạ Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, treo cái móc lên.
Ban công.
Cậu không biết rằng Bạc Tấn hình như đang chơi điện thoại di động nhưng thực ra hắn vẫn luôn liếc nhìn cậu. Những động tác nhỏ mà cậu cho là mình giấu kín đó thực ra đã bị Bạc Tấn nhìn thấy.
Bạc Tấn cố hết sức nhịn cười, sợ Tạ Nguyễn xấu hổ dưới sự tức giận xông xuống khách sạn thuê phòng. Cho đến khi xác nhận cậu đã ra ngoài ban công mới tắt điện thoại đi vào phòng tắm.
Nhà Bạc Tấn chỉ có một cái giường nên hai người phải ngủ chung.
Đây không phải là lần đầu tiên Tạ Nguyễn ngủ chung giường với Bạc Tấn, trước đây cậu đều không có cảm giác gì đặc biệt. Nhưng lần này thì khác, còn chưa kịp nằm xuống, tim cậu đã bắt đầu đập thình thịch loạn xạ, căng thẳng đến mức suýt chút nữa là đi cùng tay cùng chân.
"Tôi tắt đèn đây." Bạc Tấn đứng ở cửa nhìn về phía Tạ Nguyễn.
Tạ Nguyễn chui vào trong chăn, phát ra một tiếng "Ừm".
Tiếng tắt đèn vang lên rõ ràng, cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Đôi mắt của Tạ Nguyễn còn chưa hoàn toàn thích ứng với khung cảnh tối tăm, không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm nhận được vị trí bên cạnh lún xuống. Ngay sau đó, bên tai vang lên tiếng hít thở.
Rất nhẹ nhàng nhưng cũng tràn ngập cảm giác tồn tại. Đến nỗi Tạ Nguyễn, người chỉ cần dính lên gối là ngủ, lần đầu tiên không thể ngủ được.
Cơ thể cậu cứng ngắc, trong đầu tràn đầy hỗn loạn, lại như không có chuyện gì cả.
Giống như cậu, Bạc Tấn cũng không thể ngủ được.
Hắn không có khả năng quên, mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ đều sống động trong hắn, rõ ràng như thể nó đang ở hiện tại.
Ban ngày náo nhiệt náo nhiệt thì không sao, nhưng sợ nhất là lúc đêm khuya.
Dù đã điều chỉnh tâm lý nhưng nội dung trong sổ của Tạ Nguyễn vẫn không thể kiểm soát hiện ra trước mắt hắn. Mỗi lần nhớ lại, lại đâm vào trái tim hắn.
Bạc Tấn thở dài, đoán Tạ Nguyễn sắp ngủ rồi, nhẹ nhàng vén chăn lên, định ra ban công tận hưởng chút không khí trong lành để thanh tỉnh.
"Cậu không ngủ được sao?" Tạ Nguyễn đột nhiên xoay người hỏi.
Bạc Tấn giật mình, sau đó xin lỗi: "Làm phiền đến cậu rồi à?"
Tạ Nguyễn không đáp lại lời của hắn, lúc này, tất cả ngượng ngùng cùng khẩn trương đều biến mất, trong đầu chỉ còn lại chuyện Bạc Tấn lại bị mất ngủ, "Có lấy hắc kỷ tử về không?"
Bạc Tấn thầm nghĩ đây là chuyện mà một ly hắc kỷ tử không thể giải quyết được.
Hắn biết Tạ Nguyễn đang lo lắng cho mình, trong lòng ấm lên, nhịn không được trêu chọc cậu: "Kỷ tử thì có tác dụng gì? Thà để cậu ôm tôi ngủ còn hơn những thứ khác."
Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Bạc Tấn chỉ nói đùa thôi, hắn cũng không trông chờ trong lúc thanh tỉnh có thể ôm Tạ Nguyễn. Với tính tình của Tạ Nguyễn, tốt lắm là không trực tiếp chửi hắn.
Hắn đang định giải thích thì giây tiếp theo đột nhiên có người va vào lòng ng.ực hắn.
Bạc Tấn ngạc nhiên.
"Đừng có lộn xộn nữa," Tận dụng bóng tối che phủ, Tạ Nguyễn mặt mày đỏ bừng một cách không kiêng dè. Kéo tay Bạc Tấn đặt lên eo mình, hung dữ nói, "Ngủ đi!"