Không Làm Pháo Hôi Lụy Tình

Chương 51



Trời đất ơi, Tạ Nguyễn không nói nên lời.

Chỉ mới một đêm không gặp, một người đang tốt đẹp bình thường lại trở nên không bình thường?

Trên mặt cậu là sự ghét bỏ, tay cũng không rảnh, trực tiếp đổi khay cơm, không để hắn ăn những viên kẹo và đồ ăn đậm vị ngọt:"Có gì thì nói, bớt khùng điên lại đi."

Nếu cậu không quan tâm đến hắn thì thôi, đằng này cậu lại nhớ rõ cả những sở thích nhỏ nhặt mà hắn chẳng bao giờ nói với người ngoài.

Bạc Tấn bị Tạ Nguyễn trêu chọc đến mức trong lòng ngứa ngáy. Bí mật thay đổi khay ăn có ích gì? Nếu có bản lĩnh mau đến nói thích hắn đi, hôn một cái, là đảm bảo sức sống của hắn sẽ trỗi dậy.

Từ trong xương cốt Bạc Tấn là một tên lưu manh, Tạ Nguyễn đối với hắn càng tốt, hắn càng nhịn không được việc được một tấc lại muốn tiến một thước, khom người lại gần nói: "Sao thế, lo lắng cho tôi à?"

Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt rút ngắn lại, Tạ Nguyễn thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi xà phòng trên người Bạc Tấn, vừa nhẹ nhàng lại tràn ngập cảm giác xâm lược. Giống như thú dữ đang canh giữ lãnh thổ của mình, mạnh mẽ kéo cậu vào trong đó, đánh dấu của hắn lên đó.

Tạ Nguyễn không được tự nhiên dịch sang một bên, cúi đầu múc kẹo bỏ vào miệng, không chịu thừa nhận:"Biến, ai lo cho cậu."

Bạc Tấn không nói chuyện, chỉ mỉm cười nhìn cậu.

Tạ Nguyễn bị hắn nhìn đến mức lỗ tai nóng lên, theo bản năng đưa tay đẩy mặt hắn:"Nhìn cái gì mà nhìn, có ăn cơm hay không?"

Động tác này của cậu vừa thân mật lại tự nhiên, hoàn toàn xuất phát từ bản năng.

Trong lòng Bạc Tấn thoải mái rất nhiều, thuận thế nắm lấy lòng bàn tay Tạ Nguyễn. Sau khi nhìn kỹ, không thấy sự phản cảm trên mặt cậu, khẽ nhếch môi, cố ý nói: "Không thèm ăn, không muốn ăn."

"Ai bảo cậu chọn nhiều món không thích." Tạ Nguyễn nhìn khay cơm của mình tuy rằng cũng có thịt chua ngọt, nhưng hai món còn lại đều có vị mặn. Nhưng có lẽ nó không đủ để Bạc Tấn ăn...

Tạ Nguyễn suy nghĩ một chút, "Nếu không tôi lấy cho cậu hai món nữa? Muốn ăn gì? Gà nấu hạt dẻ với món nấm được không?"

Đây là hai món ăn được yêu thích nhất ở căn tin. Tạ Nguyễn có chút lo lắng, lẩm bẩm nói: "Không biết đến lúc tôi đến có còn hay không, mấy món khác cậu..."

Vừa ngước mắt đón nhận ánh mắt trêu chọc của Bạc Tấn, những lời còn lại bỗng nhiên nghẹn lại trong cổ họng, không nói được nữa.

Khóe môi Bạc Tấn không tự chủ nhếch lên, hắn nhìn Tạ Nguyễn, mỗi lần nói một chữ lại nhích lại gần hơn: "Biến?"

"Ai lo lắng?"

"Nín!" Lỗ tai Tạ Nguyễn lúc này thật sự đỏ lên, nghĩ là một chuyện lại bị chọc thủng là một chuyện khác.

Biết rõ mình đang xấu hổ vì điều gì, nhưng nhìn bộ dạng ung dung tự tại của Bạc Tấn, không hiểu sao trong lòng lại thấy khó chịu.

Gân cổ nói: "Chúng ta đều là bạn học, quan tâm lẫn nhau thì có gì sai?"

"Không có gì," Bạc Tấn cười nhẹ, ý định muốn làm Tạ Nguyễn lo lắng trong lòng hắn lập tức tan biến. Không cần thiết, cũng không nỡ, biết Tạ Nguyễn để ý đến mình là đủ rồi, "Chỉ là rất vui."

Tạ Nguyễn ngạc nhiên rồi quay người đi. Chó, nghiêm túc như vậy làm gì!

Cậu cắn mạnh viên kẹo, mượn chuyện này để che giấu nhịp tim tăng tốc đột ngột của mình. Nhưng có lẽ vì quá lo lắng nên đã vô tình cắn phải đầu lưỡi.

"Má!" Tạ Nguyễn đau đến giật người, nước mắt si.nh lý lập tức chảy ra.

"Sao vậy?" Bạc Tấn nhìn khóe mắt ướt dầm dề của cậu, bật cười: "Cắn phải lưỡi rồi?"

Mùi máu tươi lan ra khoang miệng, Tạ Nguyễn cau mày vì khó chịu nói "Ừm". Xui thiệt chứ, đã nhiều năm không cắn trúng lưỡi, bây giờ lại bị ngay trước mặt Bạc Tấn...

"Mở miệng ra." Bạc Tấn nắm lấy khuôn mặt cậu, nâng cằm cậu lên, "Để tôi xem."

"Không cần." Tạ Nguyễn mơ hồ nói, nghiêng đầu muốn tránh né tay hắn.

Bạc Tấn cũng không buông ra mà trực tiếp nghiêng người lại gần. Giữ chặt lấy gáy cậu không cho quay đi, bình tĩnh nói: "Ngoan, mở miệng ra." Thấy Tạ Nguyễn vẫn không nhúc nhích, nhướng mày nói: "Làm sao, muốn tôi tự mở ra?"

Hắn cố tình nhấn mạnh từ "mở ra", Tạ Nguyễn hoảng sợ chưa kịp phản ứng thì miệng đã tự động làm theo lời hắn.

Tạ Nguyễn dùng sức rất mạnh để cắn, đầu lưỡi còn có chút máu rỉ ra.

Bạc Tấn nhìn đôi môi hơi hé mở của cậu, hầu kết cuộn tròn.

Môi Tạ Nguyễn rất đẹp, không dày cũng không mỏng, màu môi hồng hào tự nhiên, rất thích hợp để hôn.

Hắn muốn ôm người vào lòng, cắn môi cậu hôn đến mức cậu thở không nổi. Đến lúc đó cậu có khóc hay không? Lúc đó đôi mắt cậu nhìn hắn có ướt đẫm như bây giờ không...

Trong đầu Bạc Tấn tràn ngập những hình ảnh 18+ nhưng ngoài mặt hắn vẫn là dáng vẻ người bạn cùng bàn tốt bụng. Hắn chậm rãi rút khăn giấy ra, giọng hơi khàn khàn: "Chảy máu rồi, đừng cử động… để tôi lau cho cậu."

Tạ Nguyễn căn bản không biết hắn đang suy nghĩ gì, gật đầu ra hiệu cho hắn nhanh lên.

Những giọt máu nhanh chóng bị khăn giấy mềm mại hấp thu, không để lại dấu vết. Bạc Tấn buông tay xuống, chịu đựng hết lần này đến lần khác, cuối cùng không nhịn được nói: " Đang yên đang lành lại đi cắn đầu lưỡi, thèm thịt?"

Tạ Nguyễn không nghe được ẩn ý trong lời nói của hắn, phủ nhận: "Không có, tôi…" Nói được nửa chừng, cậu bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Bạc Tấn, lập tức hiểu ra.

"Cậu mới thèm thịt!" Tạ Nguyễn đá hắn một cái, tức giận nói: "Ông đây có tâm trong sạch, ít d.ục v.ọng!"

Bạc Tấn cười thầm, lục lọi trong túi áo, kéo cậu bạn nhỏ "tâm trong sạch, ít d.ục v.ọng" dựa vào vai mình: "Ừ, là tôi thèm." Tay phải di chuyển xuống dưới, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gáy Tạ Nguyễn.

Khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi như bị điện giật, tia lửa điện bắn ra chạy dọc theo sống lưng. Tạ Nguyễn giật mình,  không nghĩ ngợi gì mà đẩy hắn ra. Mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện ra trên cổ mình có thêm một con quái thú nhỏ được xâu bằng dây đỏ.

Tạ Nguyễn sửng sốt: "Đây là cái gì?"

"Bùa hộ mệnh được học thần khai quang," Bạc Tấn nhét con bạch trạch nhỏ kia vào trong áo cậu, chỉnh lại cổ áo cho cậu, "Đeo vào đi, đảm bảo sẽ qua được môn tiếng Anh."

Nhận được quà thì không có ai mà không vui, tuy rằng Tạ Nguyễn cố gắng kiềm chế nhưng vẫn thấy rõ cậu đang rất vui. Cậu sờ vào xương quai xanh của mình qua lớp áo: "Cậu mua?"

Hai người hiện tại chỉ là bạn học bình thường, Bạc Tấn không muốn để cậu phải chịu gánh nặng tâm lý. Không nói thật với cậu, nhẹ nhàng bâng quơ nói:"À, là mua lúc đi du lịch, cảm thấy rất hợp với cậu, nên đem đến."

Hóa ra là như vậy.

Tạ Nguyễn cúi đầu nhìn kỹ hơn, nhưng lại bị quần áo che khuất, nhìn không ra. Cậu lại ngại kéo nó ra một lần nữa, vì vậy cậu phải kìm nén sự tò mò của mình và cúi đầu ăn cơm nhưng tốc độ lại nhanh hơn nhiều so với bình thường.

Thấy cậu ăn uống ngon miệng, cảm giác thèm ăn của Bạc Tấn lại trỗi dậy. Hắn uống chút nước để rửa sạch vị ngọt trong miệng, cầm muỗng lên bắt đầu ăn.

Hai ngày thi trôi qua.

Sự chăm chỉ đã được đền đáp, Tạ Nguyễn đã làm bài thi rất tốt. Ngoại trừ những câu hỏi nâng cao ở phía sau, thì còn lại cũng không có gì nhiều khó khăn. Tiếng chuông hết giờ thi vang lên, cậu đặt bút xuống xoa xoa thái dương, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Giám thị còn chưa thu bài mà học sinh đã nhoi nhoi rồi. Ngày mai giáo viên phải chấm bài và tổng kết cuối kỳ, không có thời gian quản bọn họ nên giáo viên cho nghỉ.

Lúc này, tất cả mọi người đều hận không thể cắm cánh vào lưng bay khỏi trường học ngay lập tức. Giám thị la mấy lần cũng không được.

Tạ Nguyễn trái ngược với họ, nếu có thể, cậu tình nguyện ở lại ký túc xá không về nhà. Nhưng trường cấp ba Thế Gia cái gì cũng tốt ngoại trừ một điều, ký túc xá được đóng cửa trong các ngày lễ và ngày được nghỉ, học sinh không được phép ở lại trường.

Tạ Nguyễn chạm vào Bạch Trạch nhỏ trong ngực, bắt đầu bơ phờ thu dọn đồ đạc.

Sau khi giám thị một nói "Có thể về rồi.", những học sinh nhanh chóng xách cặp chạy ra ngoài, Tạ Nguyễn cũng không chen chúc, muốn đợi mọi người về gần hết mới về.

Ngay khi cậu định lấy điện thoại ra để xem có gì mới không, đột nhiên nghe thấy ai đó bên ngoài hành lang nói đùa: "Này, anh Bạc, anh đang đợi ai vậy?"

Họ Bạc là họ hiếm, ít nhất là trong những người Tạ Nguyễn biết, người khác kêu Anh Bạc cũng chỉ có thể là Bạc Tấn. Tạ Nguyễn lập tức từ bỏ ý định ban đầu của mình, đứng dậy đi ra ngoài.

Thật ra Bạc Tấn đã đến đây từ sớm, môn sinh học không làm khó được hắn.

Đứng ngoài phòng thi của Tạ Nguyễn nửa tiếng, được bốn sao vô số vòng, mới chờ đến lúc bài thi kết thúc.

Không ngờ người đầu tiên gặp không phải Tạ Nguyễn mà là một người bạn cùng lớp hồi lớp 10.

Bạc Tấn cất điện thoại, trên mặt không lộ ra vẻ ngượng ngùng khi bị trêu chọc, hào phóng thừa nhận: "Tạ Nguyễn."

Chàng trai đã thấy mấy bài viết về Bạc Tấn và Tạ Nguyễn trên diễn đàn. Vốn còn tưởng rằng là mấy người đó nói khùng nói điên, bây giờ chính mắt nhìn thấy đã có chút tin. Đi thi thôi mà còn đến đón, cái này không phải là người yêu thì còn là cái gì nữa?

Nam sinh trợn mắt, ý xấu đột nhiên xuất hiện, quay người la lớn vào lớp: "Tạ Nguyễn, Bạc Thần nhà cậu đến đón cậu nè!"

Nói xong sợ Bạc Tấn chăm sóc mình nên cười haha xách cặp bỏ chạy.

Tạ Nguyễn vừa đi tới cửa vừa nghe thấy câu này, nhận thấy được những ánh mắt từ bốn phương tám hướng, cậu nghiến răng, thầm nhớ kỹ giọng nói này. Không được tự nhiên ho khan một tiếng, hỏi Bạc Tấn:"Có chuyện gì sao?"

"Không phải tôi đã nói sẽ đến đón cậu sao?" Bạc Tấn khoác vai Tạ Nguyễn, dẫn cậu xuống lầu: "Đi thôi, về nhà với tôi."

Bạc Tấn hoàn toàn không có suy nghĩ không thuần khiết, hắn chỉ không muốn Tạ Nguyễn quay trở lại nơi u ám và áp lực đó mà thôi. Nghĩ đến trạng thái của Tạ Nguyễn trong kỳ nghỉ vừa rồi, hắn ước gì thời gian có thể quay ngược lại, để nhanh đưa người về nhà.

Chuyện trong gia đình thì Bạc Tấn không thể giải quyết được, hiện tại hắn cũng không có tư cách để giải quyết. Nhưng ít nhất hắn có thể cho Tạ Nguyễn một nơi an toàn để ở khi cậu muốn thoát khỏi đó.

"Không được, tôi phải về nhà." Tạ Nguyễn tránh tay hắn, lắc đầu từ chối.

Cậu chưa bao giờ qua đêm ở nhà người khác, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy không được ok lắm, cho dù trong nhà chỉ có mình Bạc Tấn.

Về nhà? Trở về đó chịu tội hả? Sau đó tự thu mình mấy ngày trời? Bạc Tấn trong lòng hừ một tiếng, xác nhận với Tạ Nguyễn: "Thật sự không muốn đi?"

Tạ Nguyễn kiên trì nói: "Không đi."

Được rồi, Bạc Tấn mỉm cười, buộc hắn phải dùng chiêu lớn hơn phải không?

Bạc Tấn lấy trong túi ra một điếu thuốc đưa lên miệng. Nhìn lên sân thượng, nhàn nhạt nói: "Hôm nay tâm trạng tôi không tốt lắm."
Tim Tạ Nguyễn nhảy dựng lên, trực giác cảm thấy tiếp theo hắn sẽ không nói được lời hay nào, quả nhiên ——

Bạc Tấn cắn nhẹ điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn cậu: "Có lẽ là nửa đêm hoặc bất cứ lúc nào, tôi lại muốn leo lên sân thượng, hóng gió."

Tạ Nguyễn: "..."

Bạc Tấn vỗ vai cậu, mây nhẹ gió êm, hệt như một chàng trai đi theo hệ điều hành Phật hệ:"Không sao đâu, cậu về nhà đi, tôi sẽ tự điều chỉnh. Chỉ cần điều chỉnh tốt là được."

Tạ Nguyễn: "..."

Đã nói tới mức độ này rồi ai còn dám về nữa?!

Tạ Nguyễn cảm thấy điên thiệt chứ, biết rõ là hắn có vài phần là cố ý, nhưng mà cậu vẫn không yên tâm. Không phải là đến nhà hắn thôi sao? Có gì lớn đâu? Dù sao cậu cũng không muốn về nhà, tính ra cậu cũng được lợi mà!

Tạ Nguyễn hít sâu một hơi: "Tôi đi."

"Thôi," nhìn vẻ mặt của cậu, Bạc Tấn nhịn cười nói: "Không muốn đi thì đừng miễn cưỡng, tôi không phải loại người thích ép buộc người khác."

Tạ Nguyễn lười nói mấy lời vô nghĩa, trực tiếp kéo hắn đến cổng trường, dùng hành động để cho hắn thấy suy nghĩ của mình.

"Chờ một chút," Bạc Tấn kéo cậu lại, "Về ký túc xá trước đi."

"Về ký túc xá làm gì?" Tạ Nguyễn nghi hoặc, "Cậu muốn mang cái gì theo hả?"

"Tôi không có, nhưng cậu thì có," Bạc Tấn nhìn từ trên xuống dưới, trong ánh mắt nghi hoặc của Tạ Nguyễn nói,"Không lấy quần áo để tắm rửa...áo ngủ thì cậu có thể mặc của tôi, còn quần lót? Cũng muốn mặc của tôi hả?"

Hắn nhướng mày, đột nhiên trở nên hứng thú: "Ồ, không nhìn ra nha Tạ Nguyễn, cậu còn âm thầm cất giấu cái suy nghĩ này, lẽ ra cậu nên nói sớm hơn...."

"Ai muốn mặc của cậu?" Tạ Nguyễn hít thở không thông, lấy tay che miệng hắn lại, "Tôi quên! Quên được chưa!!"

Bạc Tấn nhìn cậu như một con mèo bị dẫm phải đuôi, suýt nhảy lên. Cuối cùng, không nhịn được nữa, cong môi cười điên cuồng.