"Giang Tri Đình, anh không cần về Bắc Thượng làm việc sao?"
Giang Tri Đình không nhìn trăng, mà chỉ nhìn tôi.
"Anh đã dùng bốn năm thời gian, chỉ để đổi lấy kỳ nghỉ này."
Chẳng hiểu sao, nghe câu này tôi lại thấy buồn đến lạ.
"Em không hiểu."
Tôi thở dài, có biết bao điều muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại chẳng thể thốt nên lời.
"Ngủ ngon."
Tôi đứng dậy định đi thì bị anh ta nắm lấy cổ tay.
Lòng bàn tay anh ta lành lạnh, tôi không quay đầu lại.
"Hôm đó anh không say."
Anh ta cũng thở dài một hơi, mang theo chút não nề.
"A Nhứ... không có người nào tên A Nhứ cả."
Như thể pháo hoa tích tụ đầy lồng n.g.ự.c bỗng nổ tung rồi vỡ nát, tôi cứng đờ người, cổ họng đắng ngắt vị t.h.u.ố.c súng.
"Vậy... tại sao chứ?"
Gió đêm cuối thu từng cơn thổi qua, rất lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng nói của Giang Tri Đình hòa trong gió.
"Anh sợ mình không thể trở về."
Anh ta cười khẽ một tiếng:
"Thẩm Lam, năm đó em mới mười tám tuổi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
32.
Tôi dường như không thể giận Giang Tri Đình được nữa.
Nhưng nỗi ấm ức và oán hận suốt bốn năm qua lại không thể tan biến ngay lập tức.
Tôi cố gắng bình tâm suy nghĩ, nhưng cũng không cố tình tránh mặt Giang Tri Đình, vẫn lượn lờ ở nhà như mọi khi.
Kết quả là, Giang Tri Đình lại chẳng thấy xuất hiện nữa.
Ba ngày liền không thấy bóng dáng, cơn giận của tôi lại bốc lên ngùn ngụt.
Tôi ngồi trên sofa ngoài phòng khách, mắt dán chặt vào cửa, đang phân vân không biết có nên sang nhà bên cạnh tìm anh ta không thì Thẩm Dư trở về.
"Chị, chị đang nhìn gì vậy?"
Thẩm Dư và Giang Hoài đã dọn ra ngoài ở sau khi đính hôn, mấy ngày nay hai người họ đang trong giai đoạn mặn nồng, nên em ấy ít khi về nhà.
Tôi lảng sang chuyện khác, thuận miệng hỏi: "Sao em lại về đây?"
"Anh cả ốm rồi, em với A Hoài về thăm anh ấy."
Tôi đứng bật dậy: "Anh ấy bị ốm à?"
"Vâng. Ba năm trước bị di chứng, sức khỏe của anh cả vẫn luôn không tốt..."
Thẩm Dư còn chưa nói hết câu, tôi đã lao ra khỏi cửa. Trên đường, tôi gặp Giang Hoài vừa từ nhà bên cạnh đi ra, tôi còn chẳng buồn chào hỏi.
"Anh ấy ở trên tầng hai."
Giang Hoài gọi với theo tôi từ phía sau, tôi thậm chí còn không kịp suy nghĩ, đã theo phản xạ lao lên tầng hai.
Căn phòng yên tĩnh đến mức không nghe thấy cả tiếng thở, Giang Tri Đình đang nhắm mắt nằm trên chiếc giường lớn.
Tôi nín thở lao đến bên giường anh, ngay khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt ấy, tôi hoảng sợ đến mức giọng nói cũng run lên.
Tôi khẽ gọi: "Giang... Giang Tri Đình."
Giang Tri Đình không phản ứng, dù biết rằng có thể anh chỉ đang ngủ, tôi vẫn không kìm được mà gọi tên anh một lần nữa bằng giọng nức nở: "Giang Tri Đình."
Mọi cảm xúc kìm nén suốt bốn năm qua vỡ òa trong khoảnh khắc, trước khi tôi kịp nhận ra, nước mắt đã tuôn rơi không thể kiểm soát.
Qua làn nước mắt mờ nhòe, tôi thấy Giang Tri Đình mở mắt. Anh ngồi dậy, đưa tay vuốt ve má tôi, động tác tràn đầy sự thương yêu.
"Đừng khóc. Anh không ốm."
Tôi càng khóc to hơn: "Anh lừa em."
"Không lừa em."
Anh thở dài, rồi đột nhiên đưa tay cởi cúc áo sơ mi trước n.g.ự.c mình.
Tôi bất ngờ đến mức nín bặt: "Anh... làm gì vậy?"
Giang Tri Đình đang mặc một chiếc áo sơ mi mỏng mặc ở nhà màu xám đậm, càng tôn lên làn da trắng như ngọc của anh.
"Chẳng phải em nói ngay từ lần đầu gặp đã muốn lột đồ anh sao?"
Lời phản bác còn chưa kịp thốt ra, tôi đã nhìn thấy một vết sẹo nhỏ ngay vị trí tim của anh.
Chỉ cách tim vài centimet.
Giống như một khối ngọc vốn không tì vết, lại bị đốt cháy một lỗ ngay chính giữa, sự thuần khiết và dữ tợn đan xen vào nhau.
Bàn tay run rẩy, tôi chạm vào vết sẹo ấy, ngây người nhìn Giang Tri Đình, không nói nên lời.
"Không đau đâu."
Anh nắm lấy tay tôi, các ngón tay đan vào nhau đầy quyến luyến.
"Đây là cái giá mà anh phải trả."
33.
Giang Tri Đình kể cho tôi nghe về quá khứ của anh.
Kể lể một hồi, không biết sao tôi lại mơ màng leo lên giường của anh.
Chỉ nhớ rằng anh đã hôn khô từng giọt nước mắt của tôi, và hỏi tôi trong lúc tôi đang mơ màng:
"Sợ không?"
Tôi biết anh đang hỏi rằng, sau khi biết quá khứ của anh, tôi có sợ anh không.
Tôi cười: "Sợ nhột, anh mau..."
Những ký ức sau đó, không nhắc thì hơn.
Tôi bị hành hạ đến lên bờ xuống ruộng, trong cơn mơ màng, tôi không nhịn được lẩm bẩm oán thán:
"Tại sao anh không giải thích sớm hơn."
Anh im lặng một lúc, rồi nói rất khẽ: "Anh sợ."
Sợ em nhìn thấy vết sẹo xấu xí của anh, sợ em không thể chấp nhận.
Nhưng thực ra tôi sớm đã đoán được, đám người mặc đồ đen mà tôi gặp trên đường đi tìm anh hôm đó, chính là người của anh.