Thực ra, sao tôi lại không biết điều Giản Khâu nói chứ, con người tôi một khi đã dứt khoát thì sẽ rất tuyệt tình.
Nhưng Giản Khâu đâu biết rằng, khi đối diện với Giang Tri Đình, tôi lại không hề dứt khoát chút nào.
Sau đó, tôi đã lén nhặt lại chiếc điện thoại đã vứt đi, trong suốt nửa tháng trước khi ra nước ngoài, tôi vẫn không đổi số liên lạc.
Chỉ mình tôi biết, khi đó tôi thực sự đã luôn chờ đợi Giang Tri Đình chủ động tìm mình.
Nhưng tôi đã không đợi được.
Ngày lên máy bay, tôi đã phải cố gắng lắm mới không quay đầu lại. Khi máy bay hạ cánh, tôi đã hạ quyết tâm vứt bỏ mọi chuyện quá khứ.
Học tập, xã giao, du lịch... Tôi đến rất nhiều nơi, gặp gỡ đủ hạng người, và Giang Tri Đình đã biến mất khỏi thế giới của tôi.
Thế nhưng khi tôi ngắm hoàng hôn, ngắm cầu vồng, ngắm ánh đèn thành phố... mỗi khi ngắm nhìn vạn vật trên đời, tôi đều bất giác nhớ đến anh ta.
Chính tôi cũng không hiểu là tại sao mình lại nặng lòng với anh ta đến vậy.
Sau này tôi nghĩ, có lẽ là do nụ cười của anh ta hôm đưa tôi về nhà quá đẹp, đẹp đến mức khiến tôi cứ nhớ mãi không quên.
Tôi dám chắc rằng, lúc đó anh ta đã thích tôi.
Tôi không bận tâm việc anh ta từng thích người khác.
Nhưng tôi không thể chấp nhận việc anh ta gọi tên người phụ nữ khác khi say rượu.
Càng không thể chấp nhận hơn nữa, là bốn năm trước anh ta rõ ràng có thể giải thích, nhưng lại chẳng nói một lời nào.
Bề ngoài thì trông như là tôi đã đá anh ta.
Nhưng sự thật là, anh ta mới là người không cần tôi.
26.
Tôi nằm ngây người trên chiếc giường lớn của khách sạn, điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn từ số lạ.
[Qua đây.]
Hai chữ vô cùng bá đạo, bên dưới còn kèm theo địa chỉ phòng tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn này.
Vừa nhìn là biết ngay Giang Tri Đình, tôi cười khẩy một tiếng, mặc kệ.
Đấy. Anh ta rõ ràng có thừa cách để biết số liên lạc của tôi, biết tôi đang ở đâu, thế mà bốn năm qua anh ta chưa bao giờ tìm tôi.
Lại một tin nhắn nữa, lần này chỉ có một tấm ảnh.
Giây phút nhấn mở tấm ảnh, đồng tử tôi co rụt lại, tôi bật phắt dậy khỏi giường.
[Giang Tri Đình, anh có ý gì?]
Đầu dây bên kia vẫn chỉ vỏn vẹn hai chữ: [Qua đây.]
Tôi nghiến răng, đùng đùng sát khí chạy đến phòng khách sạn của Giang Tri Đình.
Anh ta ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, cửa sổ sát đất sau lưng phản chiếu cảnh đêm của thành phố, càng tôn lên vẻ cao quý không thể với tới như một vị thần ngự trên chín tầng mây.
Tôi bước lại gần, nhìn thấy những tấm ảnh trên bàn, lửa giận trong lòng càng bùng lên dữ dội.
"Giang Tri Đình, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Trong mắt Giang Tri Đình dường như cũng có lửa, nhưng giọng điệu của anh ta còn lạnh lùng hơn bất cứ lần nào trước đây.
"Lo lắng cho bạn trai em đến thế sao?"
Tôi cực kỳ khó chịu với thái độ của anh ta: "Tôi không lo cho bạn trai tôi, thì lo cho ai?"
Anh ta ném ảnh đến trước mặt tôi: "Bạn trai là gay mà em cũng chấp nhận à?"
Tất cả đều là ảnh thân mật của Giản Khâu với mấy người bạn trai cũ.
Tôi liếc nhìn qua loa, khoanh tay cười lạnh: "Song tính thì không được à? Tại sao tôi lại không thể chấp nhận?"
Giang Tri Đình dường như đã bị câu nói này của tôi chọc giận, anh ta đứng bật dậy khỏi ghế, tiến về phía tôi, đáy mắt u ám đáng sợ.
Tôi theo phản xạ lùi lại một bước, lưng đụng phải mép bàn.
"Bố mẹ cậu ta cũng chấp nhận sao?"
Tim tôi thắt lại, liền nghe Giang Tri Đình nói tiếp: "Nếu bố mẹ cậu ta biết đứa con trai út của mình cũng là người đồng tính..."
Anh trai của Giản Khâu cũng là người đồng tính, nhưng đã tuẫn tình cùng người yêu bốn năm trước, bố mẹ Giản vì chuyện này mà bị đả kích nặng nề, nên mới liên tục giục Giản Khâu tìm bạn gái...
"Chia tay cậu ta đi."
Giang Tri Đình nhìn tôi không chớp mắt, trầm giọng lặp lại một lần nữa.
"Chia tay cậu ta."
27.
Tôi không hiểu, nhưng cơn giận lại càng bùng lên dữ dội hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Anh đang uy h.i.ế.p tôi đấy à?"
"Thẩm Lam, tôi xưa nay chưa từng là người tốt."
Đôi mắt Giang Tri Đình sâu thẳm u tối: "Để đạt được thứ mình muốn, tôi sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào."
Tôi nhếch môi, mỉa mai: "Anh đừng nói với tôi rằng thứ anh muốn bây giờ là tôi đấy nhé."
"Vẫn luôn là em."
Khi đôi mắt ấy của Giang Tri Đình chỉ tập trung nhìn một mình bạn, sẽ khiến người ta ảo giác rằng anh ta rất thâm tình. Tôi đã bị ánh mắt đó làm cho lóa mắt.
Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình như bị một lớp sương mù bao phủ, nhẹ bẫng.
"Vậy còn A Nhứ thì sao?"
Giang Tri Đình mím môi, không nói lời nào.
Tôi cười khẩy một tiếng, lách qua người anh ta, định rời đi.
Cổ tay bỗng bị nắm chặt, tôi quay đầu lại, trong khoảnh khắc đó tôi đã nghĩ rằng Giang Tri Đình định giải thích.
Nhưng anh ta chỉ dùng đầu ngón tay xoa nhẹ cổ tay tôi, rồi thì thầm một câu "Ngủ ngon".
Hành động rõ ràng là mờ ám, vậy mà tôi lại không dám rung động.
Tôi hất tay anh ta ra, quay người bỏ đi.
28.
Trời vừa tờ mờ sáng, Giản Khâu đã kéo vali hành lý, tiễn tôi ra sân bay.
Tôi sắp về Giang Thành, anh ta đến tiễn tôi.
Anh ta cứng rắn đội chiếc mũ lưỡi trai màu xanh lá cây kia lên đầu tôi, khi tôi phản kháng, anh ta còn hung hăng nói: "Em đá anh rồi, đây là phí bồi thường."
Tôi đành phải giấu mặt, lủi thủi cúi gằm đầu lên máy bay.
Kết quả là, tôi vừa ngồi ấm chỗ, trên đầu bỗng nhẹ bẫng, chiếc mũ đã bị ai đó giật mất.
Tôi ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, thì thấy Giang Tri Đình đang nhíu mày, cầm chiếc mũ xanh với vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Tôi đứng hình, không biết nên sốc vì sự xuất hiện của anh ta hay sốc vì anh ta giật mũ của tôi.
"Giang Tri Đình, anh làm cái gì vậy?"
Giang Tri Đình nghiêng đầu, trả lời rất nghiêm túc: "Anh đang... theo đuổi em."
"?" Tôi đâu có hỏi chuyện đó?!
Tôi nhìn chiếc mũ trong tay anh ta, bỗng nảy ra một ý: "Muốn theo đuổi em à, vậy anh đội cái mũ xanh này cả ngày đi."
Anh Giang đáng kính mà lại đội mũ xanh, không biết sẽ thú vị đến mức nào.
Tôi nhướng mày khiêu khích Giang Tri Đình, quả nhiên thấy anh ta cúi đầu im lặng, không trả lời.
Tôi "xì" một tiếng, dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lát sau, cánh tay bị huých nhẹ, tôi mở mắt ra.
Giang Tri Đình đang đội chiếc mũ xanh, đầu hơi cúi.
Anh ta nhíu mày, giọng nói cũng lúng búng.
"Được chưa?"
——Anh theo đuổi em được chưa.
29.
Trước đây tôi cứ nghĩ mình theo đuổi Giang Tri Đình đã là mặt dày lắm rồi, nhưng so với anh ta bây giờ, tôi thật sự vẫn còn quá e thẹn.
Anh ta có thể thản nhiên đội chiếc mũ đó trước bao ánh mắt kỳ quặc qua lại ở sân bay, mà vẫn bước đi với khí chất ung dung như một ông lớn đang đi dạo.
Tôi đã cười suốt cả quãng đường, đến tận khi sắp về đến nhà họ Thẩm mới nhận ra Giang Tri Đình đã lên xe của mình.
"Anh đi theo em làm gì?"
Tôi nghi ngờ Giang Tri Đình đã quên mất mình đang đội mũ xanh, anh ta trả lời rất thản nhiên.
"Anh ở đây."
Tôi ngẩng đầu nhìn biệt thự nhà họ Thẩm, rồi lại nhìn sang hai nhà hàng xóm thân quen bên cạnh, thật sự cảm thấy lời nói dối này của anh ta quá vụng về.
"Chẳng lẽ anh ở ngay nhà bên cạnh?"
"Ừ."
Tôi sững sờ, khu này tấc đất tấc vàng, làm gì có ai bán nhà. Hàng xóm ở đây đều là những người không thiếu tiền, sao có thể bán nhà được chứ.
Nhưng Giang Tri Đình chỉ tay về phía căn biệt thự bên trái nhà tôi, nói một cách thản nhiên.