Khi Ký Ức Ngủ Quên

Chương 8



Ngày hôm sau, tôi đi làm.

Công ty tôi dựa theo hồ sơ bảo hiểm xã hội mà tìm ra.

Tôi không dám cho chồng biết mình mất trí nhớ.

Vì ngay cả anh cũng khuyên tôi đừng đi làm nữa.

Anh nói: “Sếp em chẳng phải rất thích gây khó dễ cho em sao? Cuối tuần còn bắt tăng ca. Anh nào có để em phải thiếu thốn, hà tất phải chịu ấm ức.”

“Em thích vẽ truyện tranh, chi bằng tập trung vẽ đi.”

Đúng rồi, tôi vậy mà còn là một họa sĩ truyện tranh.

Buổi sáng mở điện thoại, thấy trong Weibo có tin nhắn riêng, vào xem mới phát hiện mình đã xuất bản mấy bộ truyện tranh.

Tôi nhớ, từ cấp hai, cấp ba tôi đã mê vẽ, lúc nào cũng hí hoáy trên sách vở.

Không ngờ khi trưởng thành, tôi thật sự trở thành một tác giả truyện tranh.

Sách còn bán khá chạy.

Tôi rất hài lòng với sự nghiệp của mình.

Chỉ có chuyện tình cảm là chẳng thuận lợi.

Với kiểu con gái luôn nghe lời, ngoan ngoãn học hành, thi đại học như tôi, sao lại làm ra mấy chuyện lạc lối thế này được.

Mà nếu chia tay với sếp, có lẽ tôi sẽ phải nghỉ việc. Dù sao gặp mặt cũng khó xử.

Hơn nữa, sếp lại còn đẹp trai đến thế, tôi sợ chính mình sẽ bị lung lay.

Tôi hồi cấp ba cũng chỉ vì thấy chồng đẹp trai nên mới thích anh cơ mà.

23

Tôi ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Chồng khẽ xoa đầu tôi: “Ngoan quá.”

Tôi hơi ngượng ngùng.

Dù sao trong ký ức của tôi, anh vẫn chỉ là đàn anh mà tôi từng ngưỡng mộ nhưng không với tới được.

Nhưng tôi lại không nhịn được mà hồi tưởng đến chuyện tối qua cùng anh…

Vừa dịu dàng tràn đầy yêu thương, vừa nồng nhiệt cuồng dã, có cả những phút chốc dữ dội như cuồng phong bão táp…

Không ngờ đằng sau vẻ nho nhã của anh, lại ẩn chứa một mặt say đắm, nồng nàn đến vậy…

Anh còn nói ra nhiều lời thô tục… Bình thường tôi thấy thô thiển, nhưng trên giường lại khiến tôi… đặc biệt rung động…

24

Mang theo dư vị ngọt ngào với chồng, tôi đến công ty.

Trong hòm thư, tôi tìm thấy chức vụ công việc của mình.

Trước khi đến nơi, tôi mua một túi lớn đồ ăn sáng, nhờ lễ tân mang lên bàn.

Quả nhiên, lễ tân biết rõ vị trí của tôi và giúp tôi đưa đến.

Tôi gọi mấy đồng nghiệp chưa ăn sáng đến cùng chia.

Khi mọi người vây quanh lấy đồ, sếp Phó Trầm đi xuyên qua đám đông, bước thẳng vào phòng làm việc riêng của anh.

Nhìn căn phòng ấy, tôi hạ quyết tâm — phải chia tay với anh ta.

Tôi không thể có lỗi với chồng mình.