Khi Ký Ức Ngủ Quên

Chương 7



Sau khi nằm viện một ngày, thấy mình chẳng có gì nghiêm trọng, tôi đã hăng hái theo chồng về nhà.

Không ngờ lại ở trong một căn hộ duplex.

Không tệ chút nào.

Trong nhà sạch sẽ, ấm áp.

Phòng của chúng tôi ở tầng hai.

Trên tường treo ảnh cưới.

Chồng tôi trông rất bảnh bao, trên gương mặt còn mang theo nụ cười dịu dàng, ánh mắt ôn nhu nhìn tôi.

Tôi mặc chiếc váy cưới trắng, cũng dịu dàng xinh đẹp, e thẹn đối diện với anh.

Phòng là dạng phòng suite.

Rất rộng.

Trên bàn trà bên ngoài còn đặt một cuốn album ảnh.

Trong đó toàn là ảnh tôi và chồng đi chơi, cũng có ảnh chụp ở nhà, hoặc ngoài đường.

Có những lúc chỉ đi ăn một bữa cơm, cũng chụp rồi đem rửa ra.

Cả ảnh thời còn đi học, nhìn vẫn còn non nớt, đến ảnh lúc đã đi làm, trưởng thành hơn.

Nhìn vào, có thể thấy mối quan hệ của chúng tôi rất tốt.

Ngọt ngào vô cùng.

Có lẽ chúng tôi đã ở bên nhau từ thời đại học.

Vì trong album có bức ảnh anh vòng tay ôm tôi, cả hai cùng đứng trước cổng trường Đại học R, giơ cao giấy báo trúng tuyển.

Tôi cười rạng rỡ, còn mang theo chút e ngại.

Anh cũng mỉm cười nhàn nhạt.

Tôi đã thích anh từ thời trung học, khi ấy anh học lớp 12, tôi mới lớp 10.

Sau đó anh vào Đại học Q ở Kinh thành.

Ban đầu ba mẹ tôi không muốn tôi rời thành phố S.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn đăng ký nguyện vọng vào Đại học R ở Kinh thành.

Có điều ký ức của tôi chỉ dừng lại ở lúc nhận giấy báo trúng tuyển.

Khi ấy tôi còn đang băn khoăn phải tìm lý do gì để bắt chuyện với Trần Gia Ngôn đây.

Nhìn những bức ảnh ấy, trong lòng tôi tràn đầy áy náy.

Ngay khi tôi còn đang lật album, muốn xem rốt cuộc những năm qua mình đã sống thế nào, thì chồng từ phía sau ôm lấy tôi.

Anh cúi đầu hôn lên cổ tôi.

20

Hơi thở nóng rực phả lên sau gáy khiến toàn thân tôi tê dại run rẩy.

Trong cổ họng bất giác bật ra những tiếng nức nở kỳ lạ.

Anh khẽ cười: “Nhạy cảm thế này sao? Nhớ chồng rồi à?”

Tôi còn chưa kịp đáp lại thì đã bị anh bế ngang, ném thẳng lên chiếc giường trong phòng ngủ.

Khi anh đè người xuống, tôi nhìn gương mặt nho nhã ấy bị d/ụ/c vọng xâm chiếm, vừa xa lạ vừa khiến tim tôi loạn nhịp.

Như thể người đàn ông ôn hòa, thanh khiết ngày nào, vì tôi mà bị nhuốm bụi trần.

Trước đây tôi thích anh, chỉ đơn giản là thích, chưa từng nghĩ đến chuyện lên giường.

Thế nhưng anh thuần thục khơi dậy ham muốn trong tôi, cuốn tôi cùng anh chìm đắm vào biển dục vọng…

21

Kết thúc rồi, tôi cảm giác mình hưng phấn đến mức suýt ngất xỉu.

Chồng ôm tôi, bàn tay dịu dàng vuốt ve chân mày và gò má.

Tôi hơi ngượng, hỏi: “Sao thế, anh nhìn em vậy làm gì?”

Đôi mắt hoa đào chứa chan tình cảm của anh chỉ có mình tôi, anh nói: “Anh đang nghĩ đến những lời em nói hôm qua.”

“Lời gì cơ?”

“Em bảo muốn ly hôn với anh.”

Tôi vội vàng giải thích: “Đó là em đùa thôi.”

Anh lắc đầu: “Chi Chi, đừng đùa kiểu này. Anh sẽ phát điên mất.”

Tôi chột dạ.

Anh đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

Đến khi quay lại, trong tay anh cầm một sợi dây thừng.

Tôi kinh hoảng hỏi: “Vậy… thì ra anh thật sự từng đánh em sao?”

Anh bật cười lạnh, trói chặt tay chân tôi lại, ghé sát tai thì thầm:

“Chồng sẽ dùng roi mà quất em thật đau.”

Tôi sững sờ.

Còn chơi SM nữa sao?!

Nhưng… sao lại thấy có chút hứng thú thế này…