Chu Y Y bước ra khỏi sân bay thủ đô, hôm nay trời nắng gắt hơn bình thường, cô giơ tay che mắt lại.
Lên taxi, cô quay đầu nhìn qua kính sau.
Mọi thứ vẫn như bình thường.
Có lẽ anh không biết cô đã đến, mà cô cũng không muốn anh biết.
Tài xế thấy cô không mang hành lý, liền bắt chuyện: "Đi tiễn bạn à?"
"Vâng."
Tài xế đùa: "Trời nóng thế này mà vẫn chịu ra ngoài, chắc là người bạn rất quan trọng nhỉ."
Chu Y Y mỉm cười.
"Cô xem, thời tiết thế này, đứng ngoài một lúc là có thể bị say nắng rồi..."
Đang nói dở, điện thoại trong ba lô bỗng rung lên.
Cô nhận được tin nhắn của Trần Yến Lý, có lẽ anh đã gửi nó vào giây phút cuối cùng trước khi cất cánh.
Trần: "Thực ra, anh cũng không nhất định phải ép em từ bỏ mọi thứ ở Bắc Thành để đi cùng anh đến Cảng Thành. Anh chỉ muốn một lời cam kết, nhưng anh biết, em không thể cho anh điều đó. Anh không chỉ đang ép em đưa ra lựa chọn, mà còn đang ép chính mình...Trước đây, anh chưa từng khao khát hôn nhân. Có người từng nói anh sống quá lý tưởng, không có hơi thở của cuộc sống thường nhật, chắc chắn không thể chịu đựng được quá trình chuyển từ tình yêu sang hôn nhân, bởi vì cuối cùng, mọi cuộc hôn nhân đều khó tránh khỏi cảnh ngổn ngang bộn bề. Anh rất đồng tình với điều đó.
Nhưng sau này, anh lại nghĩ, nếu người ở bên anh là em, thì cho dù hôn nhân có chỉ là cuộc sống tầm thường xoay quanh cơm áo gạo tiền, anh vẫn rất mong chờ.
Anh luôn cảm thấy chúng ta không nên kết thúc như thế này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ dù có tiếp tục, kết quả cũng chẳng khác gì. Anh hiểu lựa chọn của em. Sau này, nếu em gặp vấn đề gì trong công việc, cứ tìm anh. Như anh đã từng nói, ở chỗ anh, em có chế độ khuyến mãi trọn đời."
Nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại, tầm nhìn dần trở nên nhòe đi.
Chu Y Y nhớ lại, trước khi lên máy bay, anh ấy đã quay đầu nhìn lại một lần cuối, có lẽ là đang tìm kiếm cô giữa đám đông.
Những ngày qua, cô vẫn luôn tự hỏi, nếu lần đầu tiên đi xem mắt, người cô gặp không phải Lý Trú mà là anh ấy, thì câu chuyện của họ có kết thúc khác không?
Nhưng cuộc sống vốn dĩ không chịu nổi những giả thiết hay suy đoán.
Hai năm trước, cô chẳng hề có bất cứ mong đợi gì với tương lai, cũng không đặt hy vọng vào bất cứ điều gì. Cô nhìn thấy cuộc đời mình chỉ có một khả năng duy nhất—đó là nghe theo lời Ngô Tú Trân, tìm một người đàn ông phù hợp để kết hôn, sống một cuộc sống bình bình đạm đạm. Có thể không có tình yêu, chỉ cần phù hợp với nhau, thì cứ thế mà sống qua ngày cũng chẳng sao.
Hôn nhân, đối với cô khi ấy, chỉ là tìm một người để cùng san sẻ tiền thuê nhà, hóa đơn điện nước, tiết kiệm chi phí sinh hoạt, rồi trong những lần cãi vã và thỏa hiệp không ngừng mà tiêu hao thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý Trú từng mang đến cho cô một chút hy vọng, khiến cô tin rằng hôn nhân có thể trở thành sự cứu rỗi của cuộc sống. Nhưng cuối cùng, chính hắn lại tàn nhẫn xé nát ảo tưởng đó.
Năm nay cô đã hai mươi tám tuổi, từng trải qua một mối quan hệ thất bại, suýt nữa bước vào hôn nhân. Vì vậy, cô càng không muốn bị xã hội thúc ép, cũng không muốn bị ràng buộc bởi suy nghĩ của mẹ rằng phải kết hôn trước ba mươi tuổi. Cô tận hưởng quá trình yêu đương, nhưng hôn nhân lại là một vấn đề cần phải cân nhắc kỹ lưỡng hơn. Cô dần nhận ra rằng, đối với mình, hôn nhân không phải là điều thiết yếu trong cuộc sống.
Trước đây, cô luôn mang tâm lý hy sinh, thích làm những điều khiến bản thân cảm động. Vì Tiết Bùi học ở Bắc Thành, khi đăng ký nguyện vọng, cô không hề cân nhắc bất cứ ngôi trường nào ngoài Bắc Thành. Cô đã quen lấy Tiết Bùi làm mục tiêu, quen gắn cuộc đời mình với người khác. Nhưng bây giờ, sau ngần ấy năm, cô hiểu được bản thân khi đó đã ngốc nghếch thế nào.
Cô không thể yêu một người vô điều kiện như trước nữa, cũng sẽ không từ bỏ công việc, bạn bè của mình để đến một nơi xa lạ bắt đầu lại từ đầu chỉ vì một ai đó. Bởi vì công việc và các mối quan hệ hiện tại chính là nguồn cảm giác an toàn lớn nhất của cô.
Buổi tối, khi tắm, Chu Y Y cúi đầu nhìn hình xăm dưới xương quai xanh của mình, đó là tên của Trần Yến Lý.
Cô ngẩn người nhìn thật lâu, ánh mắt dần trở nên u ám.
Cô vẫn nhớ ngày họ cùng nhau xăm hình, Trần Yến Lý đã hỏi cô:
"Nếu xăm ở đây, em sẽ mãi mãi nhớ đến anh chứ?"
Cô gật đầu: "Sẽ nhớ."
"Còn anh thì sao?"
Trần Yến Lý mỉm cười đáp: "Anh cũng sẽ nhớ. Em có muốn biết vì sao không?"
"Sao vậy?"
"Vì chó con sẽ luôn nhớ chủ nhân của nó, trừ khi chủ nhân bỏ rơi nó trước."
Chu Y Y lặng lẽ rưng rưng nước mắt.
Cô nghĩ, mình sẽ không xóa hình xăm này, vì đó là minh chứng cho mối tình từng tồn tại.
Khi biết tin Chu Y Y chia tay, Tiết Bùi đang tham dự một diễn đàn kinh doanh quan trọng ở thành phố lân cận. Anh được mời lên phát biểu với tư cách khách mời.
Diễn giả trước đó vừa kết thúc phần trình bày, nhân viên đến chỗ ngồi của anh, ra hiệu anh bước lên sân khấu từ phía bên phải.
Trước khi lên sân khấu, Tiết Bùi liếc nhìn điện thoại.
Sau đó, anh thấy một tin nhắn từ Tạ Dao gửi đến cách đây năm phút.