Từ trưa, Chu Y Y và Trần Yến Lý bắt đầu xuất phát. Đường lên núi khá dốc, nửa chặng sau, Chu Y Y đi có phần vất vả, Trần Yến Lý cúi xuống cõng cô.
Chu Y Y do dự một lúc lâu, rồi mới vòng tay ôm lấy vai anh.
"Có nặng lắm không?"
"Không nặng." Trần Yến Lý mỉm cười, "Toàn là xương thôi."
"Hay là em xuống đi."
"Trời sắp tối rồi, đường khó đi," Trần Yến Lý khựng lại một chút, "Đừng cử động linh tinh, nghe lời nào."
Cứ thế, trước khi trời tối, cuối cùng họ cũng lên đến đỉnh núi.
Họ ngồi trước túi ngủ trò chuyện suốt cả đêm, từ lần đầu tiên gặp nhau đến chuyến du lịch đầu tiên, không có gì là không thể nói.
Cũng giống như đêm ấy ở cảng Victoria, họ mải mê trò chuyện không biết mệt, cho đến khi bình minh ló dạng, thành phố bừng tỉnh.
Khi đêm sắp trôi qua, cuối cùng Trần Yến Lý cũng lên tiếng.
"À đúng rồi, có một tin vui muốn nói với em." Anh ngập ngừng, "Tuần trước anh được thăng chức rồi."
Nhưng nhìn vẻ mặt anh lúc này, lại chẳng thấy chút gì giống tin vui cả.
"Thật sao?" Chu Y Y thực lòng vui mừng thay anh, "Chúc mừng anh nhé."
Trần Yến Lý mím môi, khó khăn mở lời: "Từ tháng Chín, anh sẽ được điều về Cảng Thành nhận chức, sau này... sẽ ở lại Cảng Thành luôn."
Gió đêm lớn, tim Chu Y Y bỗng chốc thắt lại, nhất thời có chút hoảng loạn. Cô hiểu hàm ý trong lời anh.
Thật ra trước khi đến đây, cô đã mơ hồ đoán được điều gì đó.
Cô quay đầu nhìn những ánh đèn lác đác dưới chân núi, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, mỉm cười nói: "Tốt mà, gần nhà hơn, chắc dì sẽ vui lắm."
Chỉ là, đôi tay đang đan chặt của họ dần dần buông lỏng.
Có người đã rút tay ra trước.
Trần Yến Lý bỗng có cảm giác bất lực như đã được định sẵn, dù đã tiên đoán được kết cục, anh vẫn hỏi: "Vậy còn em, em có muốn cùng anh đến Cảng Thành phát triển không?"
Những lời này đã được anh suy nghĩ vô số lần trong lòng.
Anh đang ép cô đưa ra lựa chọn.
Anh hy vọng cô sẽ cùng anh trở về Cảng Thành, càng cách xa Tiết Bùi càng tốt.
Vài giây chờ đợi này còn dài hơn cả một đêm, nhưng đúng lúc Chu Y Y sắp trả lời, anh lại ngắt lời cô: "Trước khi mặt trời mọc, có thể đừng nói cho anh biết đáp án không?"
Anh muốn cùng cô yên lặng ngắm mặt trời mọc lần này.
Bởi vì, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặt trời nhô lên từ tầng mây, Chu Y Y ngồi ngược sáng, ngay cả những sợi tóc cũng ánh lên sắc vàng rực rỡ.
Cô lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.
Lúc cất điện thoại vào túi, cô cũng đứng dậy.
"Vậy em đi trước đây."
Một câu này chính là câu trả lời.
Ánh mặt trời có chút chói mắt, nhìn lâu khiến mắt Trần Yến Lý cay cay.
"Còn nhớ đường xuống núi không? Có muốn đợi anh cùng đi không?" Anh hỏi.
"Cứ từ từ tìm, rồi cũng sẽ tìm được thôi."
Trần Yến Lý hiểu ý cô, khẽ cười.
Chu Y Y chào tạm biệt anh, khoác ba lô lên rồi rời đi. Nhưng chưa đi được bao xa, lại nghe thấy giọng anh từ phía sau: "Em còn nhớ sinh nhật năm đó không, anh đã nghĩ đó là lần đầu tiên chúng ta đón sinh nhật cùng nhau, nhưng hóa ra... lại là lần cuối cùng."
Bước chân cô khựng lại, rất lâu sau vẫn không quay đầu.
Trần Yến Lý nhìn thấy cô đưa tay lau mặt, đến khi quay lại, đôi mắt đã hoe đỏ.
"Vậy thì, anh chúc em, từ nay về sau, mỗi sinh nhật đều vui vẻ hơn trước."
Trần Yến Lý rất muốn nói lời cảm ơn với cô, nhưng anh biết, nói xong câu này, cô sẽ thực sự rời đi.
Anh im lặng không nói gì.
Cho đến khi Chu Y Y ném ba lô xuống đất, chạy lại ôm chặt lấy anh.
Đây là cái ôm chia ly.
"Có lẽ em chưa từng nói với anh rằng, em thực sự rất cảm ơn anh. Trước khi gặp anh, em luôn rụt rè, chẳng dám làm gì cả, chỉ biết vùi đầu vào công việc trong góc tối. Em nghĩ sẽ chẳng có ai chú ý đến em, cũng chẳng ai nhìn thấy những nỗ lực của em.
Anh đã động viên em đấu tranh, thử sức, làm những điều mà em tưởng chừng quá xa vời. Quan trọng hơn cả, anh khiến em nhận ra rằng, hóa ra em cũng xứng đáng được yêu thương, được trân trọng, khiến em biết rằng, em không phải được chọn chỉ vì hợp với ai đó hay vì em ngoan ngoãn..."
"Nhưng em thực sự không có đủ dũng khí để đến một thành phố xa lạ và bắt đầu lại từ đầu. Em rất thích công việc và đồng nghiệp hiện tại, cũng muốn tiếp tục ở lại thành phố này, vậy nên... xin lỗi anh."
...
Trần Yến Lý nghĩ, thực ra vấn đề giữa họ không hề phức tạp. Là anh không buông bỏ được những toan tính và nghi ngờ, hay là cô không thể trao đi tình yêu và sự nhiệt thành như trước?
Rốt cuộc là anh đòi hỏi quá nhiều, hay là cô cho đi quá ít?
Hay có lẽ, tất cả chỉ bởi vì... họ gặp nhau không đúng thời điểm.
Ngày rời Bắc Thành, trước khi lên máy bay, Trần Yến Lý mở tài khoản mạng xã hội của cô.
Một tiếng trước, cô đã đăng một bài viết.
Đó là một bức ảnh mặt trời mọc.
Cùng một câu nói: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm, nhưng chuyện của tôi và anh ấy đến đây là kết thúc rồi."