Đúng là đồ nghề tiêu chuẩn trong việc tra hỏi, đặc biệt là phối hợp với hai người đang hấp hối máu thịt bầy nhầy bị treo trên giá, lại càng bắt mắt. Phạm Nhàn ngửi thấy cái mùi quen thuộc, không nhịn được nhăn mũi, cảm thấy bàn tay của Tam hoàng tử nắm chặt hơn, trong lòng không khỏi tức cười. Lúc ở trong cung đình kinh đô thằng nhóc này làm việc âm hiểm nhưng dù sao cũng là trẻ con, đã bao giờ thấy cảnh tượng tàn nhẫn như vậy. Quan viên xung quanh đang tra hỏi, do nóng bức nên đã cởi áo, để thân trần làm việc, thấy thượng cấp đột nhiên đi tới cơ sở ngầm ai nấy giật bắn mình, nhanh chóng tìm kiếm quần áo xung quanh mặc vào. Phạm Nhàn phất tay ngăn hành động của bọn họ lại nói: “Tiếp tục làm việc... tra hỏi thế nào rồi?” Một quan viên đang xỏ tay áo, lúng túng đi tới góc phòng cẩn thận cầm vài tờ giấy đưa lại, chính là kết quả tra hỏi. Phạm Nhàn cầm lấy nhìn thoáng qua, không khỏi nhíu mày, chính là chuyện về Quân Sơn hội mà mình luôn lo nghĩ, để tranh thủ thời gian nên hôm nay y đích thân tới xem tình hình thẩm vấn, không ngờ đã vài ngày rồi mà vẫn không có tiến triển gì lớn. Hai người bị Giám Sát viện bắt được và tra tấn... chính là hai thích khách như chim én đã ám sát Hạ Tê Phi trước cửa Giang Nam cư đêm hai mươi hai tháng ba! Ngày hôm đó hai thích khách này trúng độc của kiếm thủ Lục Xử, nhận biết thời cơ cực nhanh, định bỏ chạy nhưng không ngờ dọc đường lại bị Hải Đường đánh bất tỉnh. Sau đó đương nhiên bên Phạm Nhàn không chút khách khí nhận lấy, đồng thời giấu vào trong một cơ sở ngầm, dùng nghiêm hình tra hỏi, chỉ muốn biết thêm một chút thông tin về Quân Sơn hội... Đối với Giám Sát viện mà nói, Quân Sơn hội thật sự thần bí, là thế lực mà ngay cả Giám Sát viện cũng không nắm bắt được, khiến Phạm Nhàn không khỏi lo lắng. Một tổ chức lỏng lẻo nhưng có thể dùng Nhị tế tự của Khánh miếu làm quân cờ? Phạm Nhàn nhíu mày nhìn thành quả tra hỏi của cấp dưới, hai thích khách này là sát thủ nổi tiếng trong vùng Giang Nam, võ công cao cường, hành động âm hiểm, nhưng dường như không biết nhiều về Quân Sơn hội, chẳng qua chỉ nhận bạc của Minh gia rồi làm việc. “Đánh thức chúng dậy.” Y bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Một quan viên cầm một cái bình nhỏ đưa tới chóp mũi hai người trên giá tra tấn, cho bọn họ ngửi một cái. Chỉ thấy cả hai giãy dụa yếu ớt, cơ bắp co quắp, vết thương trên thân thể lại rỉ máu, người cũng tỉnh lại. Hai thích khách cố mở to mắt, trong con ngươi mơ hồ toát lên vẻ sợ hãi, không còn vẻ kiên cường như lúc mới bị bắt, xem ra mấy ngày nay đã bị các quan viên tàn nhẫn của Giám Sát viện giày vò không hề nhẹ. Phạm Nhàn và Tam hoàng tử ngồi trên cái ghế dài không mấy sạch sẽ, nhẹ nhàng hỏi: “Chu tiên sinh mà các ngươi nói tới... có liên quan gì với Quân Sơn hội?” Hai tên thích khách biết thủ đoạn của Giám Sát viện, nếu không chuẩn bị làm liệt sĩ thì phải mau mau chóng chóng trả lời, lập tức gào lên: “Đại nhân, Chu tiên sinh là người thu chi trong Quân Sơn hội, còn cụ thể làm gì trong đó thì tiểu nhân thật sự không biết.” Phạm Nhàn thoáng kinh ngạc, ngẩng đầu lên: “Chẳng lẽ Chu tiên sinh không phải đại quản gia của Minh gia?” Một tên thích khách run rẩy đáp: “Tiểu nhân chỉ tình cờ nghe được có một lần, về Quân Sơn hội, tiểu nhân chỉ biết có vậy thôi.” “Đã mấy ngày rồi mà hai vị vẫn có tinh thần nhỉ, xem ra không phải chịu nhiều đau đớn rồi.” Phạm Nhàn lắc đầu. Ánh mắt hai tên thích khách lóe lên vẻ tuyệt vọng. Quan viên Giám Sát viện lại bắt đầu dùng hình, tiến hành công tác lặp đi lặp lại công việc vừa nhàm chán vừa không có gì đẹp đẽ này. Trong phòng tra tấn tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, cực kỳ thê lương, nhưng không cách nào vọng tới mặt đất. Phạm Nhàn không che hai mắt Tam hoàng tử. Tam hoàng tử thấy cảnh tượng này, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cố giữ cho đầu mình không quay sang hướng khác. Chỉ có điều cậu bé nhìn khung cảnh tanh máu này, đột nhiên cảm thấy thấy thức ăn trong bụng không kiểm soát nổi muốn trào lên cổ họng, trong ngực nôn nao khó chịu. Phạm Nhàn lấy hộp thuốc cao trong lòng ra, dùng ngón trỏ quệt một cái rồi cẩn thận bôi dưới mũi Tam hoàng tử, nhẹ nhàng nói: “Chuyện Quân Sơn hội đã bẩm báo bệ hạ... Không ngờ đối phương lại to gan như vậy, điện hạ cũng biết đấy, đối phương đã to gan tới mức nào. Đối với kẻ địch hiện tại, kẻ địch tương lai, chúng ta nhất định phải học được một số thủ đoạn, nhưng... tuyệt đối không được đắm chìm trong đó.” Tam hoàng tử biết Phạm Nhàn đang dạy mình điều gì. Bên đàng kia, máu thịt trước ngực thích khách đax trộn lẫn, hóa thành đống thịt cháy khét vang lên tiếng xì xèo trên que sắt.