Sau khi kinh ngạc, Tam hoàng tử nói: “Kiện như vậy cũng được à?” “Sao lại không được?” Phạm Nhàn mỉm cười nói: “Thắng được hay không thì không biết, nhưng kiện thì nhất định phải kiện.” Dẫu sao Tam hoàng tử cũng mới chín tuổi, vẫn còn là đứa bé, nghe chuyện này là nổi hứng thú nói: “Tiên sinh, tới lúc đó chúng ta tới xem trò vui, nghe nói mẹ ruột của Hạ Tê Phi... bị lão thái quân hiện tại đánh chết tươi.” Phạm Nhàn thở dài: “Kiện cáo là về gia sản chứ không phải bản án mưu sát năm xưa, chỉ dựa vào các điều lệ trên giấy tờ của luật pháp Khánh Quốc, không có gì thú vị.” Tam hoàng tử hiếu kỳ: “Tiên sinh, liệu có khả năng thành công không?” “Không.” Phạm Nhàn cười khổ lắc đầu: “Nếu chỉ như vậy là được... thế thì việc gì phải khổ cực động tay động chân? Chỉ cần kéo dài thời gian thôi, càng lâu càng tốt.” Tam hoàng tử buồn bực không vui ngồi lại ghế, nhìn quang cảnh phố xá xa lạ lướt qua, vô thức nói: “Giờ không về Hoa Viên lại đi đâu vậy?” Phạm Nhàn nhìn hắn nói: “Bệ hạ bảo điện hạ theo ta học tập, điện hạ cũng luôn chăm chỉ. Nếu hôm nay điện hạ đã theo thần ra ngoài... thế thì tiện đường đi học một thứ tương lai ngài nhất định phải học.’ Tam hoàng tử ngớ người, không biết Phạm Nhàn đang nói tới cái gì. Xe ngựa đi từ tây thành tới bắc thành nhưng không đi vào địa bàn mà các hán tử thường ở, ngược lại lẳng lặng rẽ vào một ngõ nhỏ quặt sang phía tây, nương theo bóng tối che giấu và các thành viên Khải Niên tiểu tổ âm thầm cảnh giới phía sau, thoát khỏi những kẻ có thể đang bám đuôi, biến trong thành Tô Châu. Xe ngựa dừng lại ngoài một nhà dân, nơi này hẻo lánh, ít ai chú ý. cường đại nhảy xuống từ chỗ đánh xe, đặt tay lên chuôi thanh triều đình phía sau, lạnh lùng cẩn thận quan sát một hồi, nắm tay ra hiệu an toàn, sau đó Phạm Nhàn mới dắt tay Tam hoàng tử xuống xe. Hiện tại thích khách Lục Xử bên cạnh Phạm Nhàn đều đang dưỡng thương, hai người duy nhất còn khỏe mạnh thì Phạm Nhàn không nỡ để bọn họ vào sinh ra tử, cho nên bây giờ việc an toàn cá nhân đều giao cho Hổ Vệ và Khải Niên tiểu tổ phụ trách, hành động càng thêm thận trọng. Men theo lối vào yên tĩnh đi vào bên trong, Tam hoàng tử cảm thấy hơi rợn người, xung quanh tối đen nhưng lỗi mũi lại ngửi thấy chút mùi khói lửa. cảm giác này khiến người ta sởn cả tóc gảy. Cậu bé vô thức nắm chặt lấy lòng bàn tay Phạm Nhàn. Vào nhà, chuyển sang phòng khác, cũng là một phòng ngủ, đồ dùng trong phòng đầy đủ, giường lớn, bàn trang điểm... thậm chí trên giường còn có một cặp vợ đồng đang ngủ. Tam hoàng tử há hốc mồm, một lúc lâu sau cũng không nói được thành tiếng, thầm nghĩ chơi trò gì thế này? Phạm Nhàn ngạc nhiên quay đầu lại nhìn quan viên Giám Sát viện dẫn đường. Quan viên kia sắc mặt không đổi, trực tiếp đi tới bên giường, kéo móc treo trên khung giường. Chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng, tấm màn trên giường từ từ kéo ra, để lột một con đường nghiêng nghiêng dẫn xuống dưới. SAu đó hắn ra dấu mời. Trong quá trình hắn làm mọi việc, cặp vợ chồng trên giường chỉ nhích vào trong một chút chứ không có bất cứ phản ứng nào, không buồn liếc mắt nhìn người bên giường, như mù như điếc, hay như đám người Phạm Nhàn là một bầy u linh. Phạm Nhàn thấy cảnh này không khỏi cười khổ gãi đầu, cứ cảm thấy như quyển tiểu thuyết nào đó mà mình từng đọc được trong kiếp trước giờ lại hóa thành hiện thực ngay trước mặt mình. Gian nhà này đương nhiên là một nơi cơ sở ngầm mà Giám Sát viện đặt trong thành Tô Châu. Đến lúc này đương nhiên Tam hoàng tử cũng biết hôm nay tới nơi nào. Cậu bé nắm tay Phạm Nhàn, cẩn thận từng chút một bước vào đường hầm trong lòng đất, giọng nói run rẩy: “Thưa thầy, tuy học sinh là Hoàng tử nhưng dựa theo quy củ trong triều, học sinh không có tư cách biết cơ sở ngầm của của Giám Sát viện.” Phạm Nhàn mỉm cười nói: “Trong mỗi châu thành đều có ba đến năm cơ sở ngầm, đâu phải thứ gì đặc biệt. Còn về quy củ, có ta ở đây, không ai có thể nói được gì.” Hắn là Đề ti của Giám Sát viện, sau bức thư tay của Trần Bình Bình, hắn đã có quyền lực chí cao tuyệt đối trong Giám Sát viện. Nghe Phạm Nhàn nói vậy, trong lòng Tam hoàng tử mới buông lỏng, bước đi giữa những ánh đèn u ám tiếp tục đi sâu vào trong. Thật ra cơ sở của Giám Sát viện xung quanh thành Tô Châu không phải lớn nhất nhưng là bí mật nhất, đi dưới lòng đất không bao lâu là tới một gian mật thất. Ánh đèn trong phòng lay động theo ngọn lửa, chiếu rọi gian phòng u ám chật chội. Trong phòng có một lò than, hai cái que sắt, mấy hộp thuốc, mấy cái ghế dài, mười mấy món đồ bằng kim loại sắc bén hoặc dài hoặc ngắn, hình dạng khác nhau.