Khai Phá Cổ Mộ

Chương 92: Dụ rắn ra khỏi hang.



“Vị tiên sinh này có cách nhìn thật độc đáo.”



Nick lên tiếng bằng tiếng Trung ngọng nghịu: “Nhưng tôi lại thích những kẻ sát nhân khó bắt. Càng khó, càng có thử thách!”

 

“Vậy thì cứ chờ xem…”



Ánh mắt của lão Giang và hắn trong Tàng Kinh Các như muốn tóe ra lửa. Ngân Linh  chịu không nổi mùi m.á.u tanh nồng trong phòng, định len lén chuồn ra ngoài, nhưng bị Nick gọi giật lại:



“Khoan đã! Cô gái kia, cái giỏ tre to thế kia mang theo là đựng cái gì vậy?”

 

“Không được đụng vào!”



Thấy bàn tay bẩn thỉu của hắn sắp chạm tới, Ngân Linh  tức giận hất mạnh tay Nick ra, khiến phương trượng và các vị trưởng lão đều quay sang nhìn.

 

Phương trượng cũng nói muốn xem thử trong giỏ có gì, nhưng Ngân Linh  lập tức từ chối.

 

Nói thật, một cô bé nhỏ nhắn như thế mà lại vác trên lưng cái giỏ lớn thật sự trông hơi khả nghi, nhưng trong đó toàn là sâu bọ  quả thật không tiện cho người khác xem.

 

Nhưng vì thế mà ánh mắt nghi ngờ bắt đầu đổ dồn về phía chúng tôi. Một vị trưởng lão cầm chuỗi tràng hạt lên tiếng:



“Chư vị thí chủ nói là bạn của Trương công tử, không biết có bằng chứng gì không?”

 

“Bạn bè cần gì bằng chứng? Nếu không tin, mời ông cho gọi Trương công tử đến, hoặc phái người gửi thư hỏi xem cậu ấy có biết tôi — Giang lão gia đây  không.”

 

Lão Giang kéo Ngân Linh ra sau lưng che chở, ánh mắt khinh thường quét qua mọi người trong điện.

 

Phương trượng vội bảo các vị trưởng lão không nên thất lễ, rồi nói hòa nhã:



“Cô bé kia cũng không giống người có lòng độc ác. Chuyện này đến đây là thôi. Chư vị thí chủ chắc vẫn chưa dùng bữa sáng, mời quay về thiền phòng nghỉ ngơi.”

 

Tuy phương trượng không tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng rõ ràng không muốn để chúng tôi can dự sâu thêm vào vụ án.



Chúng tôi đành nghe lời lui ra.

 

Trước khi đi, lão Giang vẫn không quên căn dặn:



“Thứ mà hung thủ muốn vẫn chưa tìm được. Hắn tuyệt đối sẽ không dừng lại. Xin phương trượng nhất định phải cẩn trọng.”

 

Phương trượng khẽ gật đầu, niệm một tiếng “A Di Đà Phật”, rồi cho chúng tôi lui bước.

 

Trên đường quay về, tôi bực bội hỏi lão Giang: “Đã biết rõ là do ba con quỷ Lĩnh Nam và Nick g.i.ế.c người, sao thầy không chỉ mặt vạch trần ngay tại chỗ?”

 

Lão Giang thở dài:



“Không có chứng cứ, nói ra cũng vô ích. Bọn chúng chẳng những không thừa nhận, mà còn có thể vu oan ngược lại cho chúng ta.”

 

“Giờ thì phải làm sao đây?” – Tôi lo lắng hỏi, sợ rằng sẽ có thêm người bị hại.

Lão Giang khẽ thở dài:



“Đợi! Chỉ cần chờ đến lúc rắn chui ra khỏi hang, bọn chúng có muốn chạy cũng không thoát. Khi đó, ta còn có thể tra ra chân tướng cái c.h.ế.t của Bạch Băng.”

 

Hai mắt tôi sáng lên, quay sang nhìn ông: “Sư phụ cũng nhận ra rồi sao?”

 

Lão Giang gật đầu:



“Không sai. Ta dám khẳng định, kẻ g.i.ế.c tiểu hòa thượng và kẻ g.i.ế.c Bạch Băng chính là cùng một nhóm người... Tối nay, bốn người chúng ta đừng ngủ nữa. Chúng hành sự gấp rút, chắc chắn sẽ ra tay lần nữa.”

 

Mang trong lòng mối hận với ba con quỷ Lĩnh Nam, chúng tôi chờ đợi đến tận nửa đêm.

 

Giữa chừng, lão Giang có ra ngoài một lúc, nói là muốn “giải cơn thèm thuốc”. Nhưng khi quay lại, trên người ông không hề có mùi khói.

 

Tôi nghi ngờ hỏi ông đi đâu, lão chỉ gõ mạnh lên trán tôi một cái: “Trẻ con thì đừng lo chuyện người lớn.”

 

Nói xong, ông thản nhiên ngồi trong thiền phòng, châm điếu Hách Đức Môn, hút phì phèo chẳng chút e dè.

Đến gần rạng sáng, khi sao Mai vừa ló dạng, tiếng huyên náo ầm ĩ bỗng vang lên khắp chùa. Trong đêm tối, ánh lửa lập lòe, Tàng Kinh Các cháy rồi!

 

“Nhanh! Chữa cháy mau!”



“Lấy nước ở giếng!”



Các tăng nhân hốt hoảng chạy tán loạn, ngay cả mấy võ tăng canh giữ thiền phòng cũng đều lao đi giúp dập lửa.

 

Tôi đề nghị đến phòng của ba con quỷ Lĩnh Nam và Nick kiểm tra — chỉ cần không có người, tức là chính bọn chúng đã phóng hỏa.

 

Nhưng lão Giang lại nói ra một cái tên ngoài dự đoán: rừng Hạnh Tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hạ Lan Tuyết lập tức hiểu ý, khẽ nói: “Ban ngày ta đã dò qua địa hình, rừng Hạnh Tử là con đường duy nhất nối từ thiền phòng đến Tàng Kinh Các. Nếu hung thủ phóng hỏa xong muốn quay lại giả vờ như không liên quan, nhất định phải đi ngang qua đó. Mai phục ở đó là cách tốt nhất để bắt sống.”

 

Bốn người chúng tôi lập tức lên đường. Vì Ngân Linh  còn vác giỏ tre lớn, đi lại hơi khó khăn, nên cô và Hạ Lan Tuyết đi sau; tôi cùng lão Giang đi trước chặn đường.

 

Trong rừng tĩnh lặng, quả nhiên ba con quỷ Lĩnh Nam xuất hiện!

 

Cả ba thở hổn hển, thi triển khinh công từ hướng Tàng Kinh Các chạy về, rõ ràng sợ bị người phát hiện.

 

Lão Giang đột ngột lao ra khỏi bụi rậm, vung đao đen c.h.é.m mạnh. Lưỡi đao rít lên trong gió, lóe ánh sáng trắng lạnh, chỉ trong nháy mắt đã để lại mấy vệt m.á.u trên người chúng.

 

Không ngờ ba kẻ đó có mang theo ám khí — chúng ném xuống đất một túi khói độc dày đặc, rồi thừa cơ bỏ chạy.

 

Chúng tôi đuổi theo, chạy mãi đến một nơi xa lạ — đó là khu viện của các tăng nhân cư trú. Ba con quỷ phóng người vào trong, chúng tôi cũng lập tức đuổi theo.

 

Nhưng vừa bước vào, chúng đã biến mất không dấu vết — ba người bị thương nặng mà cứ như bốc hơi khỏi nhân gian.

 

Khi chúng tôi định gõ cửa từng phòng để tìm, thì bất ngờ toàn bộ cửa phòng “cạch cạch cạch” mở tung.

 

Vô số đuốc được giơ lên, ánh sáng rực rỡ soi khắp viện. Lão Giang đứng giữa sân, tay vẫn nắm chặt đao đen, sát khí tỏa ra lạnh người.

 

“Là các ngươi!”

 

Phương trượng cùng bốn vị trưởng lão đứng cách đó không xa, sau lưng họ chính là Nick, gã người Tây tóc vàng mắt xanh.

 

Vị trưởng lão cầm tràng hạt hôm trước lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi cầm vũ khí, nửa đêm lén lút vào Giới Luật Viện, còn gì để biện minh không?”

 

“Tụi tôi đuổi theo ba con quỷ Lĩnh Nam đến đây!” – Tôi tức giận cãi lại.

 

Trưởng lão nhếch mép cười khinh:



“ Ba con quỷ Lĩnh Nam? Các ngươi nghĩ bịa vài lời là ta tin sao?”

 

Tôi và lão Giang quay sang nhìn phương trượng. Lúc này, Hạ Lan Tuyết và Ngân Linh cũng vừa chạy tới.



Nhìn thấy thanh kiếm trên lưng Hạ Lan Tuyết, Nick liền nói lớn:

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

“Vừa rồi Tàng Kinh Các cháy, có một tăng nhân bị thiêu c.h.ế.t. Nhưng sau khi tôi liều mạng kéo t.h.i t.h.ể ra, pháp y phát hiện  hắn đã bị c.h.é.m đứt cổ họng trước khi bị đốt xác! Trong toàn bộ khách hành hương ở đây, chỉ có cô là mang theo kiếm!”

 

Câu nói đó khiến tất cả tăng nhân đều nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Ngay cả phương trượng cũng lộ vẻ thất vọng:



“Hóa ra, bần tăng thật sự đã tin lầm người.”

 

Chúng tôi vội giải thích rằng chỉ vì truy bắt ba con quỷ Lĩnh Nam nên mới lạc vào Giới Luật Viện, nhưng phương trượng lại nói:



“Trong viện này ngoài các ngươi ra, tuyệt không có ngừoi ngoài.”

 

Thật vậy — viện nhỏ này một tầm mắt là hết, chẳng có chỗ nào ẩn thân được. Các phòng của trưởng lão đều đóng kín, không có dấu hiệu xâm nhập.

 

Nhưng chúng tôi rõ ràng đã thấy ba con quỷ chạy vào mà!

 

Không thể biện hộ, chúng tôi bị phương trượng ra lệnh cho võ tăng trói lại, nhốt trong nhà kho chờ ngày lễ Phật rồi giao cho nha môn xử lý.

 

Lão Giang không kháng cự, chỉ lớn tiếng nói:



“Đừng tưởng bắt được chúng ta là xong! Chỉ cần vật kia còn trong tay ngươi, sẽ còn hết kẻ này đến kẻ khác tìm đến — Hàn Đàm Tự này, e rằng chẳng bao giờ được yên!”

 

“Ngươi dám uy h.i.ế.p phương trượng à?”

 

“Rõ ràng chính là bọn họ! Chính họ là hung thủ!”

 

Các trưởng lão xôn xao, phương trượng quát lớn một tiếng: “Giam lại!”

 

Ngân Linh run rẩy, định mở giỏ tre thả cổ trùng ra, nhưng Hạ Lan Tuyết lập tức ngăn lại: “Không được, đừng làm hại người vô tội.”

 

Tôi hiểu điều đó, nhưng vẫn khó tin — với thân thủ của Hạ Lan Tuyết và lão Giang, muốn rời đi đâu có khó?



Sao họ lại chịu trói? Sao lại gánh tội thay?

 

Lẽ nào… tất cả là có chủ ý? Vở kịch “dụ rắn ra khỏi hang” thật sự mới chỉ bắt đầu?

 

Khi bị võ tăng lôi đi, tôi liếc thấy ở ngưỡng cửa căn phòng ngoài cùng bên trái của Giới Luật Viện có một giọt m.á.u tươi còn chưa kịp lau khô.



Rõ ràng đó là m.á.u của ba con quỷ Lĩnh Nam .

 

Tôi vừa định hô lên, thì lão Giang đá mạnh một cái vào chân tôi, ra hiệu im lặng. Phương trượng dường như cũng nhìn thấy giọt m.á.u ấy, nhưng ông ta chỉ khẽ quay đi, nơi khóe miệng hiện lên một nụ cười khó hiểu.